39
Vụ việc của gia đình Thôi Tú Bân được giải quyết xong xuôi, Nhiên Thuân cũng yên tâm sống chung với Thôi Tú Bân đến khi hết kì hai năm nhất, Thôi Tú Bân theo đúng tiến trình thi xong trước cậu, trong khi chờ Nhiên Thuân thi cuối kì, nói với cậu mình sẽ vắng nhà ba ngày, dặn dò đối phương đừng có đi đâu lung tung.
Lúc đầu Nhiên Thuân còn cố gắng thuyết phục cho mình đi theo, nhưng nghĩ đến lịch thi của mình, ủy khuất bảo, anh nhớ về sớm với em nha.
Thôi Tú Bân ừ một tiếng, nói như thế nào là sẽ làm như thế, đến ngày thứ tư mệt mỏi về đến nhà, nhìn đồng hồ một lát rồi lại đến trường, đoán chắc hẳn giờ này thằng nhóc kia cũng vừa kịp làm bài xong.
Kì thi cuối kỳ kết thúc, đó là khoảng thời gian thoải mái nhất của đời sinh viên. Trừ trường hợp nợ môn phải ở lại học thêm kì hè, còn không phần lớn sẽ về quê, gặp gia đình, gặp bố mẹ.
Nhiên Thuân vừa được tin Thôi Tú Bân về đến trường, chạy vội vàng đến bên cạnh Thôi Tú Bân ôm chầm lấy đối phương, ríu rít bên tai hắn.
"Đàn anh đàn anh! Nhìn xem, kì này em không nợ môn! Mau khen em đi."
Thôi Tú Bân mặt không đổi sắc, "Giỏi lắm."
Mặc dù đã quá quen với một Thôi Tú Bân mặt liệt cục súc như vậy, thế nhưng Nhiên Thuân vẫn rất không hài lòng, ba ngày qua chẳng lẽ không nhớ cậu một chút nào chắc.
"Đàn anh nè, em thích chàng trai nào có nụ cười tỏa sáng, tốt nhất là càng sáng càng tốt."
"Vậy em nên mua một cái bóng đèn. Rất hợp với gu của em."
Nhiên Thuân dậm chân, "Em nói là con người kìa!
"Ý em là Phật Tổ Như Lai?"
"Thôi! Tú! Bân!"
Thôi Tú Bân buồn cười nhéo má Nhiên Thuân một cái, nhấc chân bước đi, Nhiên Thuân cũng không hề yếu thế ngay lập tức đuổi theo.
Lúc này ở phía xa, Quý Hướng Không đứng ở dưới gốc cây nhìn hai người chạy quanh sân trường, bỗng nhiên trên môi lại nở một nụ cười. Có lẽ bởi vì nhìn thấy hai người bọn họ chơi đùa quá sức vui vẻ, cũng có thể vì được nhìn thấy Nhiên Thuân cười rất hạnh phúc.
"Người ta nói đúng. Chỉ cần nhìn người mình thích hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc."
Quý Hướng Không quay đầu hướng về nơi phát ra tiếng nói, nhìn Trịnh Hân không biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, ánh mắt vẫn luôn chung thủy dán về phía của Thôi Tú Bân và Nhiên Thuân.
"Anh biết em vẫn luôn dõi theo Thôi Tú Bân." Quý Hướng Không mỉm cười rồi thở một tiếng dài nhẹ.
"Vậy sao?" Trịnh Hân bật cười, "Lộ liễu như vậy à."
"Chỉ có đồ ngốc Nhiên Thuân mới dễ dàng bị em lừa." Quý Hướng Không cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn Nhiên Thuân đang đuổi đánh Thôi Tú Bân ở đằng xa, "Cũng chỉ có đồ ngốc Nhiên Thuân mới không biết mình vô thức phóng điện mạnh như thế nào."
Trịnh Hân khoanh tay, tựa lưng vào thân cây to sụ phía sau, "Không phải là do cậu ấy ngốc nghếch, mà là trong đầu cậu ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của Thôi Tú Bân thôi, ngoài ra cái gì cũng không để ý."
"Có một người luôn ở bên cạnh mình như vậy thật tốt." Quý Hướng Không có chút buồn phiền mà cảm thán.
Bên phía Nhiên Thuân, sau khi đã dùng hết sức lực cùng kiệt, cuối cùng cũng chẳng so bề được với sức trâu bò của Thôi Tú Bân, rốt cuộc dừng lại, nheo mắt không muốn cùng hắn so đo, cậu vô cùng khổ sở.
"Thôi Tú Bân anh đúng là đáng ghét, biệt tăm ba ngày thì thôi đi, một câu nhớ em cũng không thèm nói."
Thôi Tú Bân xoay người lại nhìn Nhiên Thuân, thấy mặt cậu đỏ bừng, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn nhếch khóe môi rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, đưa tay lên vuốt lấy mái tóc bết trước trán cậu, hiếm khi được thấy một Thôi Tú Bân ôn nhu như lúc này.
"Em hối hận sao?"
"Hối hận cái gì chứ?"
"Vì đã đuổi theo anh."
Không biết do Thôi Tú Bân cố ý, hay do bản thân mình nhạy cảm, Nhiên Thuân mím chặt môi, sau đó hướng về phía hắn cong mắt lại cười thật tươi.
"Không hối hận. Đuổi theo anh là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời em, sau này cũng sẽ không bao giờ hối hận."
Thôi Tú Bân cười cười, cúi đầu đáp xuống môi Nhiên Thuân một nụ hôn.
"Anh cũng sẽ không hối hận, khi quyết định dừng chân lại để tiến về phía em."
Nhiên Thuân bất chợt bổ nhào lên người Thôi Tú Bân ôm lấy cổ hắn, khiến hắn mất thăng bằng thiếu điều muốn ngã ngửa ra phía sau. Vòng tay ôm chặt lấy eo của đối phương, cứ như vậy để cậu làm loạn trên người mình.
"Đúng vậy, dù anh có hối hận em cũng không cho phép. Kì nghỉ hè này cũng đừng hòng thoát, em sẽ bám dính lấy anh không chịu buông đâu."
"Vác một con lợn như em thật nặng."
Nhiên Thuân lập tức nổi khùng lên, nhào đến cấu xé người hắn. Thôi Tú Bân dĩ nhiên chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể chế trụ được cơ thể cậu, sau đó lại ôm cậu vào lòng. Nhiên Thuân bị ôm thì cả tâm trí đều mềm nhũn, nhanh chóng ngoan ngoãn để người ta ôm.
Được một lúc, Nhiên Thuân lại rầu rĩ nói.
"Chuyện chúng ta em vẫn chưa nói cho mẹ và dượng biết. Nếu biết rồi liệu có đánh chết em hay không?"
"Sẽ không đâu." Thôi Tú Bân tựa cằm lên đỉnh đầu cậu đáp.
"Làm sao anh biết sẽ không?" Nhiên Thuân hít hít mũi mấy cái, thở dài, "Mẹ em trước giờ đều rất cổ hủ, những chuyện giống như yêu đồng giới lại càng khó chấp nhận."
"Anh nói là sẽ không." Thôi Tú Bân buông Nhiên Thuân ra, "Nếu không tin, tối nay ngay lập tức bắt xe về nhà em, thế nào?"
"Anh điên rồi sao? Như vậy không chỉ có em bị đánh chết, mà anh cũng sẽ bị đánh chết nữa đó."
Thôi Tú Bân vừa bực mình vừa buồn cười, từ trong túi quần lấy ra điện thoại, nhấn tách tách vài phím, sau đó áp lên tai.
"Dì Thôi, là cháu ạ."
Nhiên Thuân nghe thấy vậy thì giật bắn cả mình, hốt hoảng lao đến định cướp điện thoại từ tay Thôi Tú Bân.
Tất nhiên là bất thành, Thôi Tú Bân chỉ cần né một chút, động tay một chút là có thể giữ hoàn toàn cơ thể đối phương.
Hắn quan sát nét mặt của Nhiên Thuân một lát, nhấn phím loa ngoài, Nhiên Thuân có thể nghe rõ mồn một giọng nói của mẹ mình phát ra từ đầu bên kia.
"Ừ Tú Bân đó hả, có chuyện gì không?"
Thôi Tú Bân vừa nói vừa nhìn Nhiên Thuân, "Dì Thôi, dì sẽ không hối hận khi quyết định cho chúng cháu tìm hiểu nhau chứ?"
Tim Nhiên Thuân đã muốn lọt ra ngoài.
"Tú Bân, có lẽ điều đó đối với dì không thể chấp nhận, nhưng dì không thể phủ nhận tình cảm của cháu dành cho Nhiên Nhiên, chỉ cần cháu không làm thằng bé phải chịu bất kì sự đau khổ nào, dì tuyệt đối không hối hận."
"Tối nay cháu và Nhiên Nhiên sẽ về, dì nhớ nấu nhiều cơm một chút ạ."
"Tối nay? Được được. Dì cũng nhớ Nhiên Nhiên lắm rồi, nhớ về sớm, nếu không tối muộn sẽ không còn vé nữa."
Thôi Tú Bân từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn vẻ mặt thất thần của Nhiên Thuân, dạ một tiếng, sau đó cúp máy.
Nhiên Thuân vẫn còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, "Là sao? Cuộc nói chuyện vừa rồi là sao?"
"Như vậy em không sợ mình bị đánh chết nữa rồi đúng không?"
"Rốt cuộc anh đã làm thế nào..."
Nhiên Thuân nói được một nửa, đột nhiên nhớ đến ba ngày vắng nhà của Thôi Tú Bân, không biết trong lòng có tư vị gì, chỉ cảm thấy hốc mắt vô thức nóng lên, trái tim cũng được sưởi ấm một cách dịu dàng.
"Nhiên Thuân." Thôi Tú Bân áp hai tay lên má Nhiên Thuân, mỉm cười nhìn cậu, "Em nên nhớ, người yêu của em cái gì cũng có thể làm được."
Hai cánh môi run rẩy, Nhiên Thuân vậy mà lại không kiềm chế được cảm xúc của mình, khóe mắt nóng rát, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt đáp xuống hai bàn tay của Thôi Tú Bân.
Thôi Tú Bân nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi, cụng trán vào trán cậu, sau đó nắm chặt lấy bàn tay của cậu dịu dàng nói.
"Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Nhiên Thuân càng nắm chặt lấy bàn tay đối phương, gật đầu một cái, "Dạ!"
Ngày đó Thôi Tú Bân một mình bắt xe về quê Nhiên Thuân, dĩ nhiên đã bị sự lạnh lùng của mẹ Thôi như gáo nước tạt vào mặt, cũng bị dượng của Nhiên Thuân đánh rất không nương tình, ông vốn là một người cộc cằn, nhưng đánh xong rồi cũng coi như hết nợ. Sau khi Thôi Tú Bân bị đuổi ra khỏi nhà họ Thôi, hắn đã quỳ trước của nhà bọn họ đến tận đêm ngày hôm sau, không ăn cũng không uống, sắc mặt tái xanh.
Trước khi ra khỏi nhà, Thôi Tú Bân còn nói với người bên trong đừng liên lạc với Nhiên Thuân, giọng điệu khẩn cầu khiến người khác cũng không nỡ từ chối, dù sao cũng sắp đến kì nghỉ hè, mẹ Thôi cũng muốn nói chuyện trực tiếp với Nhiên Thuân hơn.
Nhưng cuối cùng cũng không thể chờ đến lúc ấy, bởi vì mẹ Thôi rốt cuộc động lòng, không nghĩ rằng thằng nhóc kia lại ngoan cố đến như vậy, sẵn sàng làm tất cả chỉ vì muốn tình yêu của hai người được công nhận, bà lại nghĩ đến thời điểm giao thừa, thằng bé này vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Cứ như vậy mà mềm lòng, tình yêu vốn không hề sai trái, Thôi Tú Bân và Nhiên Thuân cũng không sai trái.
Trong thoáng chốc bóng lưng của hai người ngày một khuất dần sau hai hàng cây bên đường, hai bàn tay nắm chặt cũng chưa có một giây buông lỏng.
Thanh xuân của bọn họ chính là như vậy, đau khổ có nhau, hạnh phúc có nhau. Thanh xuân là tuổi trẻ, và tuổi trẻ chỉ đến một lần. Có lẽ sau này nhìn lại, bọn họ sẽ không cảm thấy hối hận khi chọn cách mà mình liều lĩnh trải qua khắc nghiệt của thanh xuân, càng không hối hận khi chọn người bạn đồng hành cùng mình trải qua thời khắc tươi đẹp này.
"Tú Bân, em yêu anh."
"Nhiên Thuân, anh cũng rất yêu em."
Nhiên Thuân có một người yêu siêu cấp tên là Thôi Tú Bân.
---Hoàn chính văn---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com