Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15

Hứa Ninh Khải là người biết tìm thú vui cho mình, nhất là am hiểu mua vui trong sự khổ đau. Đã không có thứ gì để chơi, vậy thì cũng chỉ đành đùa giỡn Thôi Tú Bân mà thôi.

Hắn nói: "Tú Bân huynh."

Thôi Tú Bân lù lù bất động.

Hứa Ninh Khải nói: "Tú Bân ."

 Nghe cứ như không nghe.

Hứa Ninh Khải: "Thôi Tú Bân."

Hứa Ninh Khải: "Thôi Bình!"

Cuối cùng thì Thôi Tú Bân cũng ngừng bút, đôi mắt lạnh nhạt ngẩng lên nhìn sang hắn. Hứa Ninh Khải trốn lùi ra sau, giơ tay ra vẻ đề phòng: "Ngươi đừng có nhìn ta kiểu đó. Kêu ngươi Tú Bân ngươi không ư hử nên ta mới gọi tên ngươi thôi mà. Nếu ngươi không thích thì gọi tên ta ngược lại đi."

*Cứ kiểu như "em lỡ hun anh rồi, anh không thích thì hun ngược lại em đi." =))))))

Thôi Tú Bân nói: "Bỏ chân xuống."

Tư thế ngồi của Hứa Ninh Khải hết sức khó coi, người nghiêng sang một bên, chân duỗi ra bắt chéo. Thấy cuối cùng cũng chọc Thôi Tú Bân mở miệng được rồi, thầm vui vẻ như mây mờ trăng tỏ. Hắn nghe lời bỏ chân xuống, thân trên lại bất giác nhích tới gần hơn, cánh tay đặt trên thư án, vẫn là cái tư thế không ra thể thống gì kia. Hắn nghiêm túc nói: "Thôi Bình, hỏi ngươi một chuyện. Ngươi, có phải - rất ghét ta không?"

*thư án/ án thư có 2 loại (một dạng bàn) cao và thấp. Ở đây là án thấp ngồi với chiếu.

Thôi Tú Bân rủ mi. Hứa Ninh Khải vội hỏi: "Đừng nha. Mới nói có vài câu đã không để ý tới người ta rồi. Ta muốn nhận sai, xin lỗi ngươi. Ngươi nhìn ta cái đi mà."

Dừng một chút, hắn nói: "Không nhìn ta hả? Được thôi, vậy ta nói một mình. Tối hôm đó, là ta không đúng. Ta sai rồi. Ta không nên leo tường, không nên uống rượu, không nên đánh nhau với ngươi. Nhưng ta xin thề! Chẳng phải ta cố ý gây hấn với ngươi đâu, ta thật sự không có xem cái gia quy kia của nhà ngươi. Gia quy của Khương gia toàn nói ngoài miệng thôi, vốn không có viết ra giấy. Nếu không phải vậy ta chắc chắn sẽ chẳng làm đâu." Chắc chắn sẽ không uống cạn một vò Thiên Tử Tiếu ngay trước mặt ngươi, mà ta sẽ ôm vào lòng rồi mang về phòng uống lén, ngày nào cũng uống, chia cho mọi người cùng uống, uống cho thoả.

Hứa Ninh Khải lại nói: "Hơn nữa, chúng ta bàn về chuyện lý lẽ cái đã, ai đánh trước? Là ngươi. Nếu như ngươi không ra tay trước, chúng ta vẫn có thể hoà thuận trò chuyện, nói cho rõ ràng. Nhưng ngươi đánh ta, ta lại chẳng thể đánh trả. Này không trách ta được. Ngươi có đang nghe đó không hả Thôi Bình? Thôi công tử, Thôi Nhị ca ca, thưởng cho ta cái mặt coi nào, nhìn ta đi chứ."

Đến mắt cũng chẳng thèm nhấc, Thôi Tú Bân nói: "Chép thêm một lần."

Người Hứa Ninh Khải ngoẹo sang bên: "Đừng vậy mà. Ta sai rồi mà."

Thôi Tú Bân không chút lưu tình mà vạch mặt hắn: "Ngươi trước sau không hề có lòng hối cải."

Hứa Ninh Khải chẳng nghiêm túc tí nào mà nói: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Ngươi bảo ta nói bao nhiêu lần cũng được. Quỳ xuống nói cũng được luôn."

Thôi Tú Bân gác bút, Hứa Ninh Khải còn tưởng y hết chịu nổi nên muốn đánh mình, đang định trưng bản mặt cười hì hì ra, nhưng lại chợt phát hiện môi trên với môi dưới của mình như bị dính chặt vào nhau, không cười nổi. Hắn hoàn toàn biến sắc, cố sức nói: "A? A a a!"

Thôi Tú Bân nhắm mắt lại, khẽ thở một hơi, hai mắt mở ra, nét mặt lại trở về vẻ bình tĩnh, chấp bút lần nữa, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hứa Ninh Khải đã sớm nghe nói tới cái thuật cấm nói đáng ghét của Thôi gia, nhưng trong lòng vẫn cứ không tin thứ quỷ quái này. Cơ mà thử đi thử lại, khoé môi cũng sắp cào đỏ luôn rồi, làm cỡ nào cũng chẳng thể mở ra được. Chỉ chốc lát sau, hắn lướt bút như bay, ném tờ giấy qua. Thôi Tú Bân liếc mắt nhìn, nói: "Vô vị." Rồi vò thành một cục vứt đi.

Hứa Ninh Khải tức đến nỗi ngồi phịch trên chiếu lăn một vòng, lúc bò dậy thì lại viết một tờ nữa, đập ngay trước mặt Thôi Tú Bân, rồi vẫn bị vò thành một cục, ném đi.

Thuật cấm nói này mãi đến tận khi hắn chép xong mới được giải. Hôm sau tới Tàng Thư Các, đống giấy bị vò vứt đầy đất đều đã được người khác dọn đi.

Hứa Ninh Khải đó giờ luôn lành thương thì quên đau, hôm trước mới vừa ăn thiệt vụ cấm nói, hôm nay ngồi chưa tới hai khắc miệng đã ngứa ngáy khó chịu. Chẳng biết sống chết gì, vừa mở miệng ra nói vài câu, đã bị cấm nói tiếp. Miệng không thể mở hắn liền viết nguệch ngoạc lung tung trên giấy, nhét vào cạnh Thôi Tú Bân, rồi lại bị vò thành một cục ném xuống đất. Ngày thứ ba vẫn vậy. Kết quả sau nhiều lần bị cấm nói là, Hứa Ninh Khải không rảnh rỗi làm trò nữa, phần cần chép trong một tháng đó, vậy mà mới bảy ngày đã chép xong.

Ngày thứ bảy, cũng chính là ngày quay mặt vào tường hối lỗi cuối cùng. Hôm nay Hứa Ninh Khải có hơi khác thường. Từ lúc hắn đến Cô Tô, ngày nào cũng vứt hoặc bỏ quên bội kiếm ở đâu đó, chưa bao giờ thấy hắn nghiêm chỉnh đeo nó, nhưng bây giờ lại đem ra, đặt cái cạch lên trên thư án. Một trăm kiểu tạo phản gây rối hắn không tha cái nào, luôn tìm đủ cách quấy rầy thái độ bình tĩnh của Thôi Tú Bân, vậy mà giờ lại ngồi xuống là viết, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Thôi Tú Bân không có lý do gì thi thành thuật cấm nói với hắn cả, trái lại còn nhìn hắn lâu hơn chút, dường như không thể tin hắn bỗng nhiên thành thật. Quả nhiên, ngồi chưa bao lâu, bệnh cũ của Hứa Ninh Khải lại tái phát, đưa một tờ giấy sang, ra hiệu bảo y xem.

Thôi Tú Bân vốn tưởng lại là mấy câu chữ lung tung nhảm nhí, nhưng ma xui quỷ khiến làm sao lại lướt mắt qua, là một bức vẽ người. Người này ngồi nghiêm chỉnh, dựa vào cửa sổ yên tĩnh đọc sách, mặt mày thần thái giống y như thật, đúng là mình.

Hứa Ninh Khải thấy ánh mắt của y không lập tức dời đi ngay, miệng nhếch lên, nhếch nhếch mày, chớp chớp mắt. Chẳng cần mở miệng, ý đã rõ ràng: Giống không? Có được không?

Thôi Tú Bân chậm rãi nói: "Rảnh rỗi như thế, không lo chép sách, lại đi vẽ linh tinh. Ta thấy ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ lệnh cấm."

Hứa Ninh Khải thổi thổi vết mực chưa khô, thờ ơ nói: "Ta chép xong rồi, ngay mai sẽ không tới nữa đâu!"

Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên cuốn sách màu vàng của Thôi Tú Bân dường như thoáng ngừng lại, lúc này mới mở sang trang kế, cuối cùng cũng không cấm hắn nói, Hứa Ninh Khải thấy chọc chẳng được, nhẹ nhàng ném bức vẽ kia sang, nói: "Tặng ngươi."

Bức vẽ bị vứt lên chiếu, Thôi Tú Bân không có ý định cầm. Những trang giấy nguệch ngoạc mà Hứa Ninh Khải viết mắng y, lấy lòng y, nhận lỗi với y mấy ngày qua đều bị đối xử như thế, hắn quen rồi, cũng không thèm để ý, bỗng nhiên nói: "Quên mất, còn một món phải đưa cho ngươi nữa."

Nói xong hắn nhặt giấy nhấc bút, hạ ba lần thêm hai nét, ngó ngó rồi vẽ, sau đó lại nhìn người thật một thoáng, cười lăn ra đất. Thôi Tú Bân đặt quyển sách xuống, nhìn lướt qua, hoá ra hắn vẽ thêm bên tóc mai của mình một đoá hoa.

Khoé miệng y dường như giần giật, Hứa Ninh Khải bò dậy, cướp lời: " "Vô vị" phải không, ta biết ngươi sẽ nói thế mà. Ngươi có thể nào thay từ khác không? Hoặc là nói nhiều hơn chẳng hạn?"

Thôi Tú Bân lãnh đạm nói: "Cực kỳ vô vị."

Hứa Ninh Khải vỗ tay: "Thêm vào đúng hai chữ. Cám ơn!"

Thôi Tú Bân thu hồi ánh mắt, cầm lấy sách trên án, mở ra lần nữa. Mới vừa liếc nhìn, đã lập tức ném ra ngoài cứ như bị lửa liếm.

Y vốn đang xem một quyển sách cổ, nhưng một thoáng vừa mở ra kia, đập vào mắt đều là bóng người trần truồng quấn quýt nhau. Quyển sách y đang xem đã bị người ta đánh tráo bìa, đổi thành một quyển xuân cung đồ.

Không cần động não nghĩ cũng biết chuyện tốt này do ai làm, nhất định là người nào đó đã thừa dịp y dời sự chú ý xem tranh đã ra tay. Hơn nữa Hứa Ninh Khải còn đang ở đây đập bàn cười há há: "Á há há há há há há há há há há há há há há!"

Quyển sách kia bị vứt xuống đất, Thôi Tú Bân như tránh rắn rết, chớp mắt một cái đã lủi tới góc Tàng Thư Các, giận dữ gào lên: "Hứa Kha -!"

Hứa Ninh Khải cười cười đến nỗi gần như lăn tọt xuống thư án, vật vã lắm mới giơ tay lên: "Có! Có ta!"

Bỗng dưng Thôi Tú Bân rút Tịch Trần kiếm ra. Từ khi gặp nhau tới nay, Hứa Ninh Khải chưa từng thấy dáng vẻ thất thố như thế của y, vội nắm lấy bội kiếm của mình, mũi kiếm rời vỏ ba phân, nhắc nhở: "Lễ nghi! Chú ý lễ nghi! Hôm nay ta cũng mang theo kiếm, ngươi không cần Tàng Thư Các nữa hả!" Hắn đã sớm đoán được Thôi Tú Bân sẽ thẹn quá thành giận, đặc biệt đeo kiếm theo để tự vệ, sợ bị Thôi Tú Bân sẩy tay đâm chết dưới cơn nóng giận. Mũi kiếm của Thôi Tú Bân nhắm ngay hắn, đôi mắt nhạt màu kia chừng như muốn phun ra lửa: "Ngươi là cái thứ người gì!"

Hứa Ninh Khải nói: "Ta còn có thể là ai cơ chứ. Nam nhân!"

Thôi Tú Bân kịch liệt lên án: "Không biết xấu hổ!"

Hứa Ninh Khải nói: "Này mà cũng ngượng? Ngươi đừng nói với ta là xưa nay chưa từng xem thứ này nha. Ta không tin."

Thôi Tú Bân chịu thiệt thì chịu chứ tuyệt đối không mắng người, bức bối một lát, giương kiếm chỉ hắn, mặt lạnh như sương: "Ngươi ra ngoài. Chúng ta đánh."

Hứa Ninh Khải lắc đầu lia lịa: "Không đánh không đánh. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đánh nhau." Hắn định đi nhặt quyển sách bị ném đi kia, Thôi Tú Bân giành trước một bước giật lấy, cướp vào tay. Hứa Ninh Khải động não một chốc, đoán ra y muốn cầm chứng cứ này đi tố giác hắn, cố ý nói: "Ngươi cướp làm chi? Ta còn tưởng ngươi không coi. Giờ muốn coi rồi hả? Muốn coi thì cũng đừng có cướp chớ, ta vốn đem tới cho ngươi mượn mà."

Thôi Tú Bân trắng cả mặt, gằn từng chữ: "Ta, không, coi."

Hứa Ninh Khải tiếp tục uốn éo dựng chuyện: "Ngươi không coi vậy ngươi cướp nó làm chi? Giấu riêng? Này không được đâu, ta mượn của người ta đó, ngươi coi xong phải trả lại... Ấy ấy ấy đừng có tới đây, chuyện gì cũng từ từ mà nói. Không phải ngươi định nộp lên đấy chứ? Nộp cho ai? Nộp cho lão... Nộp cho thúc phụ ngươi? Thôi Nhị công tử à, thứ này có thể giao cho trưởng bối trong tộc xem hả? Lão nhất định sẽ nghi ngờ chính ngươi đã coi trước rồi, lúc đó mới xấu hổ!"

Thôi Tú Bân rót linh lực vào tay phải, sách liền rạn nứt thành ngàn vạn mảnh vỡ nhỏ, bay lả tả, từ không trung rơi xuống. Hứa Ninh Khải thấy đã thành công kích thích y hủy thi diệt tích, an tâm, giả vờ tiếc hận: "Phung phí của trời!" Rồi nhón lấy một mảnh giấy nát rơi trên tóc, giơ lên cho Thôi Tú Bân xem: "Thôi Bình ngươi cái gì cũng tốt, nhưng cứ ưa vứt đồ tùm lum. Ngươi nói thử coi, mấy ngày qua ngươi vứt bao nhiêu giấy xuống đất rồi? Giờ ngươi lại bỏ thói vứt giấy đi, chuyển sang nghiện cái trò xé giấy. Ngươi xả, tự ngươi dọn. Ta đây mặc kệ." Đương nhiên, hắn cũng chưa từng quan tâm tới.

Thôi Tú Bân nhịn rồi nhịn, cuối cùng nín không nổi nữa, nổi điên quát: "Cút!"

Hứa Ninh Khải nói: "Giỏi cho cái tên Thôi Bình ngươi, ai cũng nói ngươi là viên ngọc quân tử sáng trong chiếu đời, hiểu nghi biết lễ, hoá ra cũng chỉ đến thế. Ngươi không biết Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào hả? Ngươi còn dám kêu ta "cút" nữa chứ. Chắc đây không phải lần đầu tiên ngươi dùng cái từ này với người ta..." Thôi Tú Bân rút kiếm đâm tới. Hứa Ninh Khải vội nhảy lên bệ cửa sổ: "Cút thì cút. Tối ta sẽ cút, Khỏi phải tiễn!"

Hắn nhảy xuống Tàng Thư Các, đá lung tung như tên điên. Nhảy tót vào rừng cây, đã sớm có một đám người ở trong đó chờ hắn. Nhiếp Hoài Tang nói: "Sao rồi. Y coi chưa? Vẻ mặt thế nào?"

Hứa Ninh Khải nói: "Vẻ mặt gì? Hừ! Vừa nãy y gào to như thế, các ngươi không nghe hay sao?"

Có người bày ra vẻ sùng bái: "Có nghe, y kêu ngươi cút! Hứa huynh, lần đầu tiên ta nghe thấy Thôi Tú Bân kêu người khác "cút" đó! Ngươi làm thế nào hay vậy?"

Hứa Ninh Khải mặt mày hớn hở đắc ý: "Thiệt đáng mừng, hôm nay ta đã giúp y phá cấm rồi đó. Thấy chưa, Thôi Nhị công tử được người ca tụng khen ngợi là có hàm dưỡng và gia giáo, trước mặt ta lại chả đỡ nổi một đòn."

Khương Hiên sầm mặt mắng: "Ngươi đắc ý cái rắm! Này có gì hay mà đắc ý hả! Bị người ta kêu cút là chuyện rất vẻ vang hay sao? Đúng là làm mất mặt nhà chúng ta!"

Hứa Ninh Khải nói: "Ta có lòng nhận lỗi với y, y lại không để ý tới ta. Cấm ta nói nhiều hôm như thế, ta chọc ghẹo y đó thì sao? Tiếc cho một quyển xuân cung quý giá của Hoài Tang huynh. Ta còn chưa xem xong nữa, thiệt là đặc sắc mà! Cái tên ThôiBình này thiệt là chẳng hiểu phong tình gì cả, cho y coi y còn không vui, mặt trắng muốn mù mắt."

Nhiếp Hoài Tang nói: "Không tiếc! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Khương Hiên cười lạnh: "Đắc tội cả Thôi Tú Bân lẫn Thôi Khải Nhân, ngày mai ngươi cứ chờ chết đi! Không ai nhặt xác cho ngươi đâu."

Hứa Ninh Khải phất phất tay, đi qua khoác vai Khương Hiên: "Quản nhiều vậy làm gì. Hơn nữa nói tới chọc ghẹo. Lần nào ngươi chả đi nhặt xác cho ta, lần này cũng không khác mấy đâu."

Khương Hiên đạp sang một cú: "Cút cút cút! Lần sau có làm chuyện thế này thì đừng để ta biết! Cũng đừng có gọi ta tới coi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com