86
Đọc tới đây thì hết, trang tiếp theo đang nằm trong tay người khác, Hứa Ninh Khải hỏi: "Hại chết kiểu gì?"
Ấy thế mà vị gia chủ kia lại khúm na khúm núm, Hứa Ninh Khải không khách khí giật lấy tờ giấy trong tay ông ta, nhìn lướt qua, rốt cuộc cũng biết tại sao ai nấy đều lộ vẻ khó nói khi nhìn vào rồi.
Nội dung viết trên giấy, quả thật khiến người ta khó mà chịu nổi – vị Liễm Phương Tôn này trói chặt chính người cha ruột của mình lại, bí mật tìm tới hơn hai mươi ả kỹ nữ già nua xấu xí, lệnh các ả thay nhau ra trận, mãi cho đến tận khi Kim Đông Thiện chết đi bởi cách thức khó coi đến cực điểm ấy mới thôi.
Sau đó, đương nhiên là Kim Mẫn Khuê đã giết hết toàn bộ những kỹ nữ đó để diệt khẩu. Thế nhưng mà, có một ả kỹ nữ già trong đó rất là thông minh, bị đâm mấy kiếm, tuy đổ nhiều máu nhưng lại cố nén đau giả chết nằm yên đó, đợi kẻ chôn xác các ả bỏ đi rồi mới bò ra khỏi đất, chạy thục mạng đến nơi khác. Sau thư có kèm theo địa chỉ hiện giờ của ả kỹ già, nói rõ có thể kiểm chứng bất cứ lúc nào.
Người cầm thư ban đầu nói: "Nói thế nào đi nữa thì lão tông chủ Kim Đông Thiện cũng là cha ruột của hắn, nếu chuyện này là thật... Thì đúng là..."
Khương Hiên nói: "Khiến người ta ghê tởm, rợn cả tóc gáy."
Một người khác giơ tay nói: "A ha, ở đây còn có thứ khiến người ta ghê tởm hơn nữa này!"
Bí mật thứ hai mà phong thư dài tiết lộ, chính là cái chết của Tần Tố – phu nhân của Kim Mẫn Khuê và đứa con trai độc nhất.
Ai ai cũng biết, Kim Mẫn Khuê là con của Kim Đông Thiện, còn Tần Tố thì là con gái của Tần lão tông chủ – thuộc hạ đi theo Kim Đông Thiện đã nhiều năm, có thể nói xứng lứa vừa đôi. Kim Mẫn Khuê chưa bao giờ mập mờ với nữ nhân khác ngoài vợ của mình, bởi vì vậy người ngoài đều khen Liễm Phương Tôn khác hẳn với cha mình, cảm thán Tần Tố tìm được một mối duyên tốt. Từ nhiều năm trước cho đến nay, hai người đều là đại biểu cho vợ chồng ân ái, tương kính như tân trong Huyền môn Bách gia. Từng sinh và nuôi nấng một đứa con là Kim Như Tùng, tính tình ngoan ngoãn, vợ chồng họ đều yêu thương có thừa với nó. Thế nhưng lúc A Tùng được vài tuổi lại bị một gã có hiềm khích với gia chủ Lan Lăng Kim thị độc hại, bất hạnh chết yểu, dưới cơn giận dữ Kim Quang Dao đã nhổ tận gốc gia tộc ấy, báo thù cho con. Tần Tố vì đau lòng quá độ mà từ đó về sau, lại chẳng thể sinh con được nữa.
Thế nhưng phong thư này lại triệt để đập tan hình tượng ấy. Âu Dương tông chủ không thể nào tin nổi: "Đây là thật ư? Kim phu nhân, Tần Tố, nàng... Nàng là do Kim Đông Thiện dan díu với vợ của thuộc hạ sinh ra?!"
"E rằng phần lớn là thật! Kim Đông Thiện là hạng người gì, cũng đâu phải ngươi không biết. Hơn nữa ngay cả thị nữ và bà mụ đỡ đẻ cho Tần Tố trước đây cũng đều có lời chứng, không giả được!"
"Tần lão tông chủ đã đi theo Kim Đông Thiện biết bao nhiêu năm, ngay cả vợ của thuộc hạ cũ cũng nhúng chàm. Tên Kim Đông Thiện này!"
Này rõ là một vụ bê bối động trời. Nói cách khác, Kim Mẫn Khuê với Tần Tố, đôi vợ chồng này vốn là một cặp huynh muội ruột cùng cha khác mẹ.
Đáng sợ hơn chính là lời chứng thị nữ viết trong thư, rằng trước lúc thành thân, Kim Mẫn Khuê đã biết bí mật này rồi.
Dù Kim Đông Thiện không nhớ rõ Tần Tố là con gái của ai, nhưng mẹ của Tần Tố – Tần phu nhân, thì lại không hề quên. Bà ta sợ hãi trong lòng, nên trước lúc đám cưới bà ta đã lặng lẽ đi tìm Kim Mẫn Khuê, tiết lộ chút ít nội tình, van nài hắn nghĩ cách huỷ bỏ hôn sự, tuyệt đối không thể gây ra sai lầm lớn.
Vậy mà, Kim Mẫn Khuê dù đã biết rõ Tần Tố là em gái ruột của mình, lại vẫn cứ cưới nàng. Hắn muốn vững chân đứng trong Lan Lăng Kim thị, thì không thể không có sự trợ lực kiên cố của vị cha vợ – phụ thân của Tần Tố này. Không những cưới, còn sinh cả con. Tần phu nhân rất đau khổ nhưng lại không dám nói với người khác, để rồi mắc phải tâm bệnh mà chết, trước khi lâm chung mới không dằn được mà bộc lộ hết với thị nữ thân tín một phen.
Hứa Ninh Khải nói khẽ với Thôi Tú Bân: "Hèn chi lúc ở mật thất hắn có nói với Tần Tố là "A Tùng nhất định phải chết"."
E rằng con hắn căn bản không phải do người khác ám hại, mà là chính hắn hạ độc thủ. Con của huynh muội huyết thống gần sinh ra, tám chín phần sẽ là đứa ngốc. Lúc A Tùng chết chỉ mới vài tuổi, chính là tuổi con thơ vỡ lòng. Lúc con còn quá nhỏ người ngoài không nhìn ra manh mối gì, chỉ khi nào lớn lên, sự thật A Tùng khác với người bình thường mới bị phơi bày. Dù không nổi lên nghi ngờ đến việc máu mủ của cha mẹ A Tùng, thì nếu sinh ra một đứa con ngốc, cũng khó tránh người ngoài nói bóng nói gió, chỉ chỉ trỏ trỏ, nói là bởi hắn mang theo dòng máu bẩn của kỹ nữ mới sinh ra một đứa con như thế.
Dù sao thì có thế nào đi nữa, Kim Mẫn Khuê cũng không cần thiết phải giữ lại một đứa con trai rất có thể sẽ là thằng khờ. Giết A Tùng, vu oan cho gia chủ từng có hiềm khích với Lan Lăng Kim thị, sau đó lấy danh nghĩa báo thù cho con rồi quang minh chính đại thảo phạt gia tộc không phục hắn – mặc dù lãnh khốc vô tình, nhưng lại là một tên hạ hai chim.
Thư mật báo mạch lạc rõ ràng, liệt kê đủ loại bằng chứng, còn kèm theo địa chỉ của mấy vị nhân chứng, tạo điều kiện để kiểm chứng. Sau cùng lời văn chuyển hướng, dõng dạc biểu thị, người viết thư cũng vì trong lúc vô tình cứu một nhân chứng, nên mới từ từ bóc trần được chân tướng từng việc một. Tuy hiện nay Kim Mẫn Khuê như mặt trời ban trưa, nhưng hắn thật sự không muốn kẻ bại hoại đức ra vẻ đạo mạo kia tiếp tục lừa gạt mọi người nữa, vì vậy mới nói rõ tất cả những chuyện mà hắn đã làm ra, cũng đưa một phần tới các đại thế gia, xin chư vị gia chủ nhất định phải chú ý người này, coi chừng hắn hai mặt, tiếu lý tàng đao.
Sau khi mọi người truyền tay nhau đọc xong, đều tốn một chút thời gian để tiêu hóa. Nhiếp Hoài Tang sững sờ nói: "... Người đưa thư kia có lai lịch gì?"
Một vị gia chủ nói: "Mặc kệ là lai lịch gì, có một việc có thể khẳng định: Hắn là một vị nghĩa sĩ, tuyệt đối đứng về phía chúng ta."
Nhiều tiếng hùa theo: "Đúng vậy!"
Hứa Ninh Khải nói: "Người viết thư này cả nhân lực lẫn tài lực đều không thiếu, điều tra chứng cứ, tìm kiếm nhân chứng, truyền tin khắp nơi còn tặng kèm theo một số dược liệu quý giá, lai lịch tuyệt đối không nhỏ. Nhưng mà, nghĩa sĩ? Này vẫn chưa thể xác định. Phong thư này, hắn cũng có đưa cho Tần Tố một bức, trực tiếp dẫn đến việc Tần Tố tự sát. Nếu quả thật chỉ là muốn phơi bày bộ mặt thật của Kim Mẫn Khuê, tại sao không đưa tới các thế gia ngay từ đầu?"
Lập tức có người phản bác: "Người đưa thư sao mà ngờ được sẽ gây ra bi kịch như thế chứ?"
Nữ tu lớn tuổi nói: "Tần Tố thật đáng thương mà."
"Hồi đó ta còn hâm mộ nàng ấy, lòng nói đúng là cái số mà, xuất thân tốt, gả cũng tốt, nữ chủ nhân độc nhất của Kim Lân Đài, trượng phu một lòng một dạ, ai mà ngờ, chậc chậc."
Một người nói cứ như hiểu rõ lắm: "Bởi vậy nhìn bên ngoài đẹp đẽ là thế, sau lưng thường đều là trăm lở ngàn loét."
Hứa Ninh Khải thầm nghĩ: "E rằng chính vì không tài nào chịu được những lời nghe như đồng tình thương hại, nhưng thật ra đều là những lời nhàn tản buôn chuyện từ người khác, nên nàng mới lựa chọn tự sát chăng."
Thôi Tú Bân đọc lại thư thêm lần nữa rồi nói: "Lời viết trong thư, còn rất nhiều nghi vấn."
Thôi Khải Nhân hỏi: "Nghi vấn ở đâu?"
Hứa Ninh Khải: "Thế thì nhiều. Ví dụ như, trong lòng Tần phu nhân sợ hãi hôn sự của con gái mình, tại sao không đi tìm Kim Đông Thiện, để ông ta hạ lệnh huỷ bỏ hôn sự, mà lại đi tìm Kim Mẫn Khuê? Lại ví dụ nữa, Kim Mẫn Khuê này can đảm cẩn trọng, kín đáo cẩn thận, tại sao lại không xác nhận hai mươi ả kỹ nữ kia chết thật hay chưa mà đã chôn?"
Một vị gia chủ tức giận nói: "Đây gọi là, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
Hứa Ninh Khải cười khẽ, không nói gì nữa.
Hắn biết, trong lúc mọi người xúc động, sẽ không ai nghe lọt tai lời của hắn, cũng không ai cẩn thận suy xét nghi ngờ của hắn. Nói thêm mấy câu, phát biểu ý kiến khác biệt, phỏng chừng người khác lại bắt đầu nhằm vào hắn. Nếu như giờ là mười mấy năm trước, hắn căn bản sẽ chẳng thèm để ý tới việc người khác có nhằm vào hắn hay không, hắn muốn nói gì thì nói cái đó, ngươi nghe được thì nghe, không muốn nghe cũng phải nghe. Nhưng hiện giờ, hắn lười, hắn không có hứng với việc không thể không huênh hoang nữa rồi.
Vì vậy, tiếng mọi người phê phán bắt đầu đợt sau cao hơn đợt trước.
"Ban đầu Kim Mẫn Khuê dựa vào lấy lòng Xích Phong Tôn với Trạch Vu Quân mới có thể từng bước đi lên, nếu không thì con của một kỹ nữ như hắn, sao có thể ngồi lên vị trí hôm nay? Không ngờ kẻ này lại vong ân phụ nghĩa như thế, điên rồ mất trí, hai vị nghĩa huynh cũng bị hắn hạ độc thủ, hầy! Chỉ trông mong Trạch Vu Quân tuyệt đối không thể có sơ xuất gì!"
Hồi đầu bọn họ cũng không tin cái chết và vụ phân thây của Nhiếp Minh Quyết có liên quan gì tới Kim Mẫn Khuê, bây giờ bỗng dưng đều tin cả. Hai cụm từ "vong ân phụ nghĩa" với "điên rồ mất trí" trước đây chừng như luôn buộc chặt với Hứa Ninh Khải, vừa nghe tới hắn còn tưởng là đang chửi mình, chốc lát sau mới phản ứng kịp. Tiếng mắng vẫn như nhau, đối tượng bị mắng lại đổi khác đi, có hơi không quen.
"Không những là nghĩa huynh, huynh đệ ruột lại càng khó tránh khỏi một kiếp. Mấy năm trước khi Kim Đông Thiện chết, hắn vội vàng tới khắp nơi xử lý con riêng của cha hắn, rất sợ có kẻ xông ra giành vị trí với hắn. Mạc Huyền Vũ coi như ổn, nếu không phải điên rồi chạy về, không chừng cũng giống như những tên khác, bởi đủ thứ nguyên nhân mà biến mất."
"Nói không chừng cái chết của Kim Tử Hiên cũng khó tránh khỏi liên quan tới hắn."
"Chắc chắn khó tránh khỏi liên quan! Suy cho cùng cũng là nhân phẩm bại hoại. Còn ai nhớ đến Hiểu Tinh Trần năm đó? Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần. Còn cả án Lịch Dương Thường thị nữa, trong vụ đó Tiết Dương cũng là do vị Liễm Phương Tôn này dốc hết sức bảo vệ đấy."
"Vì Âm Hổ Phù mà đến mặt mũi cũng không cần."
"Cũng chẳng phải do duyên cớ của riêng Âm Hổ Phù. Lúc đạo trưởng Hiểu Tinh Trần mới vừa xuất sơn, không phải rất nhiều gia tộc đều muốn mời y làm khách khanh hay sao? Lan Lăng Kim thị cũng từng mời y gia nhập đó thôi, chỉ có điều bị y từ chối khéo. Khi ấy Kim gia đang đắc ý, kết quả bị một tiểu đạo sĩ cự tuyệt, cảm thấy rõ mất mặt, vậy nên sau đó Lan Lăng Kim thị muốn bảo vệ Tiết Dương, cũng có duyên cớ thù cũ này, tóm lại chính là muốn trông thấy Hiểu Tinh Trần có cái kết thê thảm mà thôi."
"Hừ! Nhà bọn hắn tưởng mình là gì chứ, không gia nhập sẽ cho ngươi đẹp mặt?"
"Hầy... Đáng tiếc. Năm đó ta từng may mắn được xem đạo trưởng Hiểu Tinh Trần săn đêm. Một kiếm Sương Hoa động thiên hạ."
"Sau đó Kim Mẫn Khuê lại xử lý Tiết Dương, hay cho việc thả chó cắn chó."
"Nói tới, ta còn nghe được một tin đồn. Năm xưa lúc Kim Mẫn Khuê nằm vùng ở Kỳ Sơn Ôn thị, căn bản không hề thành thật, cứ như có chủ ý: Nếu tình huống trận Xạ Nhật không tốt, vậy cứ tiếp tục ở lại Ôn gia tiếp tay cho giặc, vỗ mông ngựa lấy lòng Ôn Nhược Hàn. Nếu Ôn gia rơi đài, hắn sẽ quay giáo đâm một kích, làm một vị anh hùng."
"Tính toán rạch ròi như thế, làm ăn ổn định không lỗ vốn. Làm thương nhân được rồi, tu tiên làm gì?"
"Ôn Nhược Hàn dưới cửu tuyền chắc cũng bị hắn tức chết quá, năm ấy gã đã thật lòng coi Kim Mẫn Khuê là thân tín mà bồi dưỡng mà. Nói một chuyện bí mật nhé, kiếm pháp với công phu của Kim Mẫn Khuê hôm nay, bảy tám phần mười đều là Ôn Nhược Hàn dạy cho hắn đấy."
Những lời đồn đại này truyền đi chẳng phải ngày một ngày hai, thế nhưng, lúc Kim Mẫn Khuê còn đang đắc thế, những lời ấy bị áp chế hết mức, căn bản không ai tưởng là thật. Mà tối nay, những lời đồn đãi ấy lại thoáng cái như biến thành sự thật có chứng cứ rõ ràng, trở thành viên gạch nền cho tội ác chất chồng của Kim Mẫn Khuê, dùng để làm bằng chứng cho sự điên rồ mất trí của hắn.
"Như thế thì, vị Kim nào đó quả là một nhân vật đáng sợ. Giết cha, giết huynh, giết vợ, giết con, giết chủ, giết bạn, giết mẹ... Lại còn loạn luân."
"Lan Lăng Kim thị ngang ngược bá đạo, Kim Mẫn Khuê lại càng chuyên quyền độc đoán, chưa bao giờ nghe ý kiến người khác, chúng ta đã nghẹn hơi tức này từ lâu lắm rồi."
"Hắn thấy thế lực của các nhà khác đều không ngừng mở rộng, thực lực dần lớn mạnh nên nảy sinh cảm giác uy hiếp, sợ mình sẽ bị lật đổ như Kỳ Sơn Ôn thị trước kia, nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, muốn dứt khoát một lưới bắt gọn chúng ta?"
"Vọng tưởng. Đã như vậy, chúng ta sẽ khiến chuyện hắn sợ nhất biến thành sự thật!"
"Hứa tiên sinh, trong tay Kim Mẫn Khuê có Âm Hổ Phù, vật này cần phải nhờ cậy vào ngươi rồi."
Hứa Ninh Khải không ngờ lại có người chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa lại còn nhiệt tình như thế, hơi ngẩn ra. Ngay sau đó, một vị gia chủ khác cũng nói: "Đúng thế! Trên đạo này, không ai có thể cao hơn Di Lăng lão tổ."
"Lần này Kim Mẫn Khuê đá phải tấm sắt rồi, ha ha ha ha..."
Hứa Ninh Khải thoáng câm nín. Cái lần mà người khác tâng bốc nịnh nọt như thế khi nói chuyện với hắn, đã là mười mấy năm trước trong trận Xạ Nhật rồi.
Có nhiều người, nhất định phải đứng ở một phía đối lập, mới có thể xác định lập trường chính xác của mình. Lúc này bọn họ có chung một kẻ địch, ở chung một chiến tuyến, cùng một cảm nghĩ như nhau, vì thế bắt đầu nhôn nhao tỏ ý tốt với Hứa Ninh Khải, thừa nhận hắn ở bên phe mình, cũng có thể tỏ ra cái sự khoan dung độ lượng và hải nạp bách xuyên* của phe mình.
*hải nạp bách xuyên: Biển nạp trăm sông, cũng ý nói là lòng dạ bao la, rộng lượng...
Tuy cuối cùng cũng đã có người thay thế hắn ngồi lên vị trí kẻ thù chung của Bách gia, nhưng hắn cũng chẳng nếm ra được vị ngọt sau cái đắng, lại càng không có sự xúc động cuối cùng cũng được người đời chấp nhận nào.
Chỉ không nhịn được mà hoài nghi trong lòng: "Lúc ấy phải chăng bọn họ cũng như tối nay, một đám người tụ lại mở một cuộc họp bí mật, sau đó là tiến lên vây quét Loạn Táng Cương?"
Sau khi chấm dứt hội nghị, tiệc rượu của Vân Mộng Khương thị cũng vừa chuẩn bị xong xuôi, có thể nhập tiệc dùng cơm được rồi.
Vậy mà, trên bữa tiệc lại thiếu mất hai bóng người. Mọi người ngạc nhiên nói: "Sao lại thiếu Hứa Ninh Khải với Hàm Quang Quân?"
Khương Hiên ngồi trên vị trí thủ lĩnh, hỏi tên khách khanh bên cạnh: "Người đâu rồi?"
Tên khách khanh kia nói: "Hai vị ấy ra khỏi phòng đi thay đồ, nói là ra ngoài chốc lát, chút nữa sẽ về."
Khương Hiên cười khẩy: "Vẫn như cũ, không biết lễ độ."
Lời này dường như cũng gom Thôi Tú Bân lại mắng chung luôn, Thôi Khải Nhân lộ vẻ không vui. Ngừng chốc lát, Khương Hiên điều chỉnh sắc mặt, khách khí nói: "Chư vị, dùng cơm trước đi thôi."
Thôi Tú Bân mặc Hứa Ninh Khải dắt đi, cũng không hỏi đi đâu, nhàn nhã mà qua lại khắp nơi.
Trên bến tàu trước Liên Hoa Ổ có cái sạp nhỏ, Hứa Ninh Khải đi sang đó, cười nói: "Không ăn cơm với đám bọn họ là đúng, Thôi Bình tới tới tới, bánh này ăn ngon lắm. Ta mời nha! Làm phiền lấy cho hai cái đi."
Chủ sạp lập tức vui vẻ ra mặt lấy giấy dầu bọc hai cái lại. Hứa Ninh Khải đang định nhận lấy, lại chợt nhớ ra mình không có tiền.
Thôi Tú Bân đã nhận lấy giùm hắn, còn trả luôn cả tiền.
Hứa Ninh Khải: "Hây dà. Ngại ghê, sao lúc nào cũng vậy hết nhỉ? Cứ như hễ ta muốn mời ngươi ăn món gì, đều chẳng bao giờ thành công ấy."
Thôi Tú Bân nói: "Không sao."
Hứa Ninh Khải cúi đầu cạp một miếng: "Hồi trước ở bến tàu ta muốn ăn gì cũng đều không trả tiền, tha hồ ăn tha hồ lấy, cứ hết tháng là chủ sạp sẽ đi tìm Khương thúc thúc tính sổ."
Thôi Tú Bân để lại nửa vầng trăng nho nhỏ trên chiếc bánh bột ngô trong tay, nhạt giọng nói: "Bây giờ ngươi cũng đâu cần trả tiền."
Hứa Ninh Khải: "Á ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Hắn cạp hai ba phát là xong cái bánh, vo giấy dầu thành một cục, cầm trong tay tâng chơi, nhìn ngó nơi nơi rồi nói: "Không có mấy sạp khác. Hồi trước ở đây dù trễ tới đâu cũng đông nghịt sạp, bán đủ thứ đủ kiểu đồ ăn. Bởi buổi tối có không ít người ra khỏi Liên Hoa Ổ ăn khuya. Thuyền cũng rất nhiều, không khác trấn Thải Y của các ngươi bên kia là bao."
Hắn nói: "Thôi Bình. Ngươi tới trễ quá. Không trải qua cái lúc nơi này náo nhiệt thú vị nhất..."
Thôi Tú Bân: "Không trễ."
Lặng im chốc lát, Hứa Ninh Khải cười nói: "Năm đó lúc ta đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã nhiều lần ta nói muốn ngươi tới đây chơi, ngươi đều không để ý tới ta. Ta hẳn là nên ngang ngược một chút, kéo ngươi tới cho bằng được."
Hắn nói: "Sao ăn chậm vậy? Không ngon hả?"
Thôi Tú Bân: "Ăn không nói."
Y ăn cái gì cũng nhai kỹ nuốt chậm, nếu như muốn nói, vậy thì phải bảo đảm trong miệng tuyệt đối không có món gì. Hứa Ninh Khải: "Vậy ta không nói chuyện với ngươi nữa. Tưởng đâu ngươi không thích, còn định bảo ngươi cho ta phần còn lại luôn chứ."
Thôi Tú Bân nói với chủ sạp: "Làm phiền lấy thêm một phần nữa."
Cuối cùng, lúc Hứa Ninh Khải ăn xong cái bánh thứ ba, Thôi Tú Bân vẫn còn đang gặm cái đầu tiên của y. Hứa Ninh Khải đã dẫn y đi cách Liên Hoa Ổ ngày càng xa, dọc đường đi hắn chỉ đủ thứ cho y nhìn, nói không ngừng miệng, tả lại mình hồi còn bé cho Thôi Tú Bân nghe.
Hắn đặc biệt nhớ đến, rồi cho Thôi Tú Bân nhìn nơi mà mình lớn lên, từng chơi đùa, từng lăn lộn ăn vạ một lượt, nói với y mình đã từng làm chuyện hư hỏng, từng ẩu đả, từng bắt gà rừng, sau đó lại dõi theo sự thay đổi cực nhỏ trên mặt Thôi Tú Bân, mong đợi mỗi một phản ứng của y.
Hứa Ninh Khải: "Thôi Bình! Nhìn này, nhìn cái cây này này."
Thôi Tú Bân đã ăn xong phần bánh kia của y, gấp giấy dầu thành một khối vuông vức thật chỉnh tề ngay ngắn, rồi nhìn theo hướng hắn chỉ. Đó là một gốc cây bình thường, hẳn đã mấy chục năm tuổi.
Hứa Ninh Khải nói: "Ta từng leo cây này đó."
Thôi Tú Bân: "Dọc đường tới đây ban nãy, cây nào ngươi cũng đã từng leo."
Hứa Ninh Khải: "Cây này không có giống mà! Này là gốc cây đầu tiên ta leo sau khi tới Liên Hoa Ổ, lúc đó hơn nửa đêm, sư tỷ của ta thắp đèn lồng ra ngoài tìm ta, sợ ta té nên đứng dưới tàng cây đỡ ta, nhưng cánh tay nhỏ bé đó của nàng nào có đỡ được gì, vẫn cứ té gãy một chân thôi."
Thôi Tú Bân: "Sao lại leo cây giữa đêm."
Hứa Ninh Khải: "Không tại sao hết. Ngươi biết mà, ta thích ra ngoài lêu lổng giữa đêm hôm vậy đó. Ha ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com