Lần đầu gặp nhau
Ấn tượng đầu tiên của Kwon Soonyoung đối với Lee Jihoon khá phức tạp. Hai người biết đến nhau vào đầu năm Trung học, tính tình Soonyoung vốn dĩ luôn năng động, ồn ào, nếu không pha trò cười thì đi ghẹo người này chọc người kia, nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ trêu khắp nơi. Soonyoung cũng có kiêng kỵ, và kiêng kỵ của Soonyoung chẳng ai khác ngoài cặp đôi lớp trưởng Lee Jihoon và lớp phó học tập Jeon Wonwoo.
Đừng nghĩ Soonyoung sợ quyền sợ thế sợ bị ghi tên vào sổ đầu bài nhé, bản thân anh chỉ thua họ một bậc trong lớp thôi. Lý do luôn né xa hai người đó là vì tính cách không hợp lắm, trong lớp cũng chỉ có hai người họ chơi thân với nhau chứ mấy ai dám lại gần.
Tuy nhiên, thái độ duy trì khoảng cách này của Soonyoung duy trì được đến nửa học kỳ thôi. Sau mấy tháng học chung, anh bắt đầu lờn mặt, bắt đầu đến gạ gẫm, đùa giỡn với Jeon Wonwoo, đến nỗi cậu ta không buồn chấp nhặt với Soonyoung. Mỗi lần thấy cái kẻ phiền phức mắt hí mon men lại gần, Wonwoo lườm phát bỏ ghét rồi lấy cây kẹo thủ sẵn trong túi quần ra nhét vào miệng Soonyoung cho anh bớt nói. Cảnh này diễn ra thường xuyên đến mức, Jihoon không quan tâm sự đời cũng dần chú ý.
"Cậu với tên mắt hí kia có cái gì đó à? Thế nhóc lớp dưới đang theo đuổi cậu thì tính sao?"
Nghe Jihoon hỏi, Wonwoo mém phun hết thức ăn trưa đang nhai trong miệng ra.
"Cậu bị điên à? Tớ với Kwon Soonyoung thì có cái gì cho được? Cậu không thấy trong lớp ai cũng dùng cách này để chặn miệng cậu ta à? Theo tớ thấy Soonyoung với cậu mới có vấn đề ấy, cậu ta chủ động thân thiết cùng cả trường này, trừ cậu."
Lâu lắm Wonwoo mới nói một câu dài mà không ngắt quãng khiến Jihoon phì cười, trong lòng cũng không khỏi thừa nhận những điều vớ vẩn mà Wonwoo vừa nói. Tên họ Kwon ấy rõ buồn cười, tính tình thân thiện đến mức các anh chị khối trên nghe đến thằng nhóc mắt hí lớp 10 liền nghĩ ngay đến cái tên Kwon Soonyoung. Vậy mà lần nào vừa tiếp xúc với Jihoon, Soonyoung cũng lắp bắp mấy câu, rồi mặt mũi đỏ bừng cả lên, chạy đi mất. Bộ trông Jihoon đáng sợ như vậy à?
Nói cho đúng thì cũng không thể trách Jihoon, bởi mỗi lần Soonyoung nhìn đến cậu thì tim liền hoảng sợ đánh thịch một cái, chừng ấy năm sống trên đời Soonyoung quả thật chưa gặp triệu chứng như vậy bao giờ nên cứ thấy Jihoon là co giò bỏ chạy.
Tình cảnh của Jihoon với Soonyoung quả thật khó xử, bản thân cậu nghĩ đến cũng phải thở dài, làm cho Wonwoo chẳng mấy khi tò mò hôm nay lại muốn hỏi cho ra lẽ.
"Này, cậu với Kwon Soonyoung có thâm thù đại hận gì à? Hay cậu ta từng làm lỗi với cậu? Có vẻ như cậu ta sợ cậu lắm."
Đối với người không quen biết thì thâm thù đại hận gì cơ chứ. Thậm chí, tính ra Jihoon còn để ý Soonyoung hơn tất cả những thành viên trong lớp nữa. Từ lúc Jihoon lọt lòng mẹ đã ít khóc, ít cười, ít náo nhiệt đến mức mẹ Lee không khỏi than trời trách đất là tại sao nhà có thêm một đứa trẻ mà như có thêm một cụ già. Càng lớn Jihoon càng ít nói, càng không biết cách thể hiện tình cảm, xung quanh cũng toàn kiểu người trầm tính y hệt cậu, ví dụ điển hình là bạn thân Jeon Wonwoo với anh họ Yoon Jeonghan. Mà cuộc sống hai người họ đỡ nhạt nhẽo hơn Jihoon nhiều, một người được nhóc tăng động khoá dưới Kim Mingyu theo đuổi, một người được hội trưởng hội học sinh Chwe Seungcheol chăm nom, cô độc nhất chắc là Lee Jihoon rồi.
Thế nên khi Jihoon nhìn thấy Soonyoung lần đầu, trong bộ não chỉ biết học và âm nhạc liền bật ra câu hỏi: Trên đời này sẽ có người không mệt chết vì tiết ra năng lượng liên tục thế này à? Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi, không những không chết mà mỗi giờ Soonyoung còn thay đổi đa dạng các kiểu tiết ra năng lượng nữa cơ. Cứ thế mà Jihoon vô thức chú ý Soonyoung, đôi lúc cũng muốn tiến đến làm quen nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi một câu bình thường. Dần dà, Jihoon bắt đầu nuôi hy vọng Soonyoung thân thiện đến chào hỏi cậu, để rồi thất vọng chẳng biết bản thân làm gì khiến anh luôn bày ra vẻ mặt sợ sệt. Đoạn đối thoại giữa hai người luôn chỉ có mấy câu ngắn cũn. Ví dụ như:
"Cậu là Lee, Lee Jihoon, thủ khoa đầu vào của trường mình đúng không? Tớ là Kwon Soonyoung, Soonyoung, rất được học chung lớp với cậu."
"Ừ. Hân hạnh."
Nếu không phải bản thân cũng hơi căng thẳng, chắc Jihoon cũng cười ra tiếng rồi. Người gì ngốc chết đi được, tên của bản thân nói đi nói lại biết bao nhiêu lần vậy mà vẫn nói lắp cho được.
Hoặc là:
"Jihoon à, sắp, sắp tới có ngày hội của trường, cậu, cậu có ý kiến gì về tiết mục văn nghệ lớp mình không?"
"Ừ. Tớ sẽ lên hát."
"Wow. Jihoon biết hát á? Thế thì giao hết cho cậu nhé."
"Ừ. Có gì sẽ bàn thêm với cậu."
"Được, được, tớ, tớ lúc nào cũng ở trường, cậu có gì cứ bắt loa trường gọi tớ đến giúp đỡ."
Hơi buồn cười nhưng đây là đoạn đối thoại dài nhất giữa Soonyoung với Jihoon trong nửa học kỳ vừa qua. Đến bây giờ thì Jihoon chấp nhận đành phó thác tất cả mọi chuyện vào định mệnh. Nếu có duyên, muộn một chút mới thân nhau cũng không thành vấn đề. Nếu không có duyên, học hết lớp 12, sau này muốn gặp nhau lần nữa cũng không được.
Và định mệnh quả thật không phụ lòng Lee Jihoon.
Đến cuối học kỳ một, đầu học kỳ hai, thầy chủ nhiệm mở ra phong trào học nhóm ba người để nâng cao thành tích. Mặc dù điểm số của Soonyoung nằm ở mức độ khá tốt, nhân duyên trong lớp vô cùng ổn định nhưng không ai chịu tổ hợp chung với anh cả, lý do rất đơn giản: Ở gần Kwon Soonyoung rất mất tập trung, học hành gì cho nổi nữa. Cuối cùng, Wonwoo thấy Soonyoung bơ vơ tội nghiệp quá, liền tự ý kéo anh vào chung nhóm. Dù gì thì một chiếc máy phát thanh ngồi kế hai cái hũ nút chắc sẽ chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng đâu.
Tuy nhiên, Wonwoo đã lầm.
Ban đầu đúng thật không khí học nhóm của ba người họ cực kỳ ngượng ngùng, suốt ba tiếng đồng hồ mà chẳng ai phát ra tiếng động nào. Đôi lần Wonwoo để ý Soonyoung cứ định mở miệng đùa giỡn cái gì đó, lại nhìn thấy Jihoon đang cắm cúi làm bài tập thì ngậm tịt luôn. Người ngoài không hiểu chuyện chắc còn tưởng Soonyoung thầm mến Jihoon đã lâu, vừa muốn hét lên cho cả thế giới cùng biết, vừa muốn giữ riêng cho bản thân ấy chứ.
Wonwoo nghĩ rằng Soonyoung với Jihoon cả đời này hẳn không nói với nhau được một vấn đề tử tế. Ai ngờ đâu mới qua tuần đầu tiên, Soonyoung chẳng biết lấy đâu ra can đảm bắt chuyện với Jihoon.
"Jihoon ơi, bài này cậu chỉ tớ với, tớ giải hoài mà không ra kết quả."
Tiếng "Jihoon ơi" của người nào đó làm tim Jihoon đập lỡ một nhịp, phải chớp mắt mấy cái mới lấy được tinh thần, ngẩng lên lại thấy Soonyoung đang nhón người, mặt kề mặt với cậu. Ngoại trừ những người cực kỳ cực kỳ thân thiết, chẳng ai dám áp sát Jihoon đâu, cậu mém tí nữa là đẩy ngã Soonyoung rồi. May mà trong đầu còn sót tia lí trí, không muốn mối quan hệ giữa cậu và Soonyoung tệ thêm nữa nên mới chưa có hành động hớ hênh nào.
"Jihoon? Cậu sao vậy?"
Giọng Soonyoung nhẹ nhàng kéo Jihoon về thực tại, cậu khẽ siết chặt tay quyết tâm rồi chăm chú đọc đề bài mà anh vừa mới hỏi. Bài này dễ bị gài sai chứ vốn dĩ không khó, Jihoon xác nhận bằng cách xem cách giải của Soonyoung và chỉ cho anh những điểm chưa hợp lý. Thế là chưa đầy năm phút sau, Soonyoung đã yeah lên, đôi mắt hí tươi cười híp lại thành hai đường thẳng băng hơi sếch lên, trông không khác gì cái đồng hồ báo thức lúc mười giờ mười phút, đang reo lên inh ỏi cả.
"Tớ giải được rồi này. Nhờ có Jihoon hết đấyyy."
Âm cuối còn kéo dài ra nữa chứ, Jihoon không khỏi cảm thấy cái cậu này trẻ con quá mức, cái chuyện bé tí tẹo thôi đã vui đến vậy, nhỡ như đạt được trọn điểm phần thi chắc hét banh trường mất. Ấy vậy mà Jihoon không khó chịu tí nào, còn cười với Soonyoung một cái.
"Lần sau Soonyoung có bài khó thì cùng chia sẻ với tớ nhé, chúng ta tìm ra cách giải, đừng ngại."
Bây giờ thì tới lượt Soonyoung đứng hình, học chung cả học kỳ rồi mà đây chính xác là nụ cười đầu tiên mà anh nhận được từ Jihoon đó. Lee! Ji! Hoon! Cười! Với! Kwon! Soon! Young!
Không cần nói cũng biết mặt Soonyoung lúc này ngốc nghếch đến cỡ nào, Jihoon chẳng nỡ nhìn thẳng, mắt gắn chặt vào những con chữ nhảy múa trên trang sách nhưng khoé môi lại khẽ nhếch nhẹ.
Họ Jeon chứng kiến hết cái màn "làm bài tập chung với nhau" vừa rồi, lòng bắt đầu sản sinh ra cảm giác người bạn nối khố Lee Jihoon sắp bị cướp đi mất rồi. Chắc Soonyoung thấy Wonwoo trầm tính nên tưởng rằng cậu ta dễ bị qua mặt lắm. Nhắm mắt Wonwoo cũng biết với cái trình độ học tập lọt được vào top 10 lớp của Soonyoung, anh dư sức giải cái loại bài tập rập khuôn trong sách giáo khoa. Vậy mà lại cố tình bảo bản thân giải không ra kết quả để gạ gẫm nhờ Jihoon giúp. Mỗi tên thiếu tâm nhãn Lee Jihoon không nhận ra điều bất thường này, lại còn giảng bài tận tình bằng chất giọng dịu dàng nữa chứ. Có khác gì đang tán tỉnh nhau không? Có khác gì không?
Wonwoo hơi ngứa mắt vì bản thân vô thức bị biến thành bóng đèn năng suất cao thôi chứ không việc gì đâu. Nếu sau này Soonyoung với Jihoon thật sự có cái gì đó với nhau thì cũng tốt, mừng cho Jihoon lần đầu biết mùi yêu đương hẹn hò. Đồng thời, Wonwoo sẽ có thêm thời gian hẹn riêng với cún con Kim Mingyu nhà mình.
Món hời tuyệt vời như thế làm sao ngăn cấm được?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com