14. xin em về nhà.
lee jihoon chạy, chạy mãi, bỏ chạy khỏi câu thổ lộ, trước cả khi nhìn phản ứng của soonyoung. những bước chân sải dài làm vài vũng nước bên đường văng tung tóe, cậu vừa chạy vừa khóc, thấy tiếng bão tố nỗi trong lòng mình, chắc còn lớn hơn cả tiếng mưa cùng tiếng gót giày chạm nước hòa vào làm một.
chạy, thật lâu, thật lâu dưới làn mưa, lee jihoon trước nay chưa từng trốn tránh bất cứ ai giờ lại chạy trốn chính mình, chạy đến mức cho đến khi ánh sáng của màu nắng hôm sau chạm lên da cậu qua lớp cửa kính phòng làm việc, luật sư lee vẫn tưởng mình đang bị nhấn chìm trong làn mưa mù mịt.
có lẽ, nơi duy nhất cứ ôm theo mãi cơn mưa lại là chính cậu. ngoài trời hửng nắng, luật sư lee nặng nề che giấu cơn mưa lạnh buốt trong lòng.
giá như lúc này có thể gọi soonyoung đến, để được nhìn thấy hắn đứng dưới chiếc ô không lớn nhưng chứa đủ cả hai người, để được nhìn thấy đuôi mắt cong lên và nụ cười phảng phất xóa nhòa đi mọi làn mưa buốt giá. thật ra sau chừng ấy năm, thứ lee jihoon cần chẳng phải là chiếc ô đã cũ mà kwon soonyoung luôn cầm theo bên mình, mà kwon soonyoung, mới chính là chiếc ô mà cậu luôn tìm đến.
vậy mà hắn chưa từng hiểu, lee jihoon bật cười tự giễu, siết chặt lấy cốc cà phê. hắn coi tình cảm ấy là sự thương hại, hắn quay cuồng với cân đo đong đếm, làm sao để một ngày trả được cái thứ hắn cho là ân huệ cậu mang về.
nhưng lee jihoon chưa từng nghĩ nhiều đến thế, cậu chỉ yêu, yêu và mong chờ mình được yêu, kể cả khi những tia nắng xuyên qua tán lá ở một góc sân trường, hay lúc những hạt mưa nặng trĩu thấm lên mũi giày.
một người loay hoay cố buộc sợi tơ duyên, một kẻ nỗ lực cắt đứt sợi dây thừng.
vậy thì đến chừng nào, mới hiểu được tiếng lòng của nhau?
.
"mày với jihoon cãi nhau à?"
jeon wonwoo đẩy cốc bia sang cho bạn thân, nhướn mày hỏi. hắn chẳng thể làm gì khác ngoài chầm chậm gật đầu.
"lý do?"
"lý do không quan trọng."
lý do đâu phải điều quan trọng nhất, bởi nếu giữa hai người chỉ đơn thuần là tình bạn, thì mọi thứ sẽ không đi xa đến mức này. nghe tiếng tim mình nhói lên, kwon soonyoung siết đôi đũa trong tay, thở ra một hơi dài.
"jihoon thích tao à?"
jeon wonwoo mỉm cười.
"chà, cuối cùng cũng có một đứa chịu mở mồm ra rồi hả? thật đấy, tại sao bây giờ mày mới biết thế?"
không, có lẽ là hắn đã sớm nhận ra phần nào, nhưng lại tự mình chối bỏ thứ hoài nghi cứ lớn dần trong lồng ngực. chắc cậu ấy chỉ thiên vị mình hơn một chút, chắc cậu ấy làm thế vì thấy mình đáng thương, chắc cậu ấy làm thế vì nghĩ mình là một người đáng tin tưởng để cậu ấy đồng hành trong một phần của cuộc đời, dù là với bất cứ danh nghĩa nào.
thầy giáo kwon lắc đầu, tại sao chừng ấy lời bao biện, đều không xuất hiện một chữ yêu nào cả? hay bởi vì do hắn cũng đem lòng yêu như thế, nên mới cố chôn vùi thứ tình cảm ấy vào tận sâu trong góc trái tim mình?
"lee jihoon thích mày từ cái ngày mày vẫn còn mặc đồng phục, oanh tạc mọi giải thể thao, từ cái ngày nó bao che cho mày khi mày đi học muộn, giúp mày nói dối giáo viên chủ nhiệm là mày hỏng xe, là chân mày đau, nên đi muộn hơn một chút. đồng ý là việc mày bị phạt là chuyện cơm bữa, nhưng soonyoung, mày thực sự chưa bao giờ thấy rằng số lần mày bị phạt vẫn là quá ít so với số lần phá luật của mày à?"
"đúng là người trong cuộc ắt sẽ bị che mắt bởi tình yêu, nếu mày là người ngoài cuộc, mày sẽ tự hiểu tại sao thời đó ai cũng biết jihoon thích mày. chỉ có mày là cứ mãi coi đó là tình bạn. đâu ai nhìn bạn thân với ánh mắt lấp lánh như cách nó nhìn mày, cũng đâu có ai tìm cách lấp liếm cho bạn thân mãi, cũng đâu có bạn thân nào lại kiên quyết kéo mày ra khỏi căn nhà đó đâu?"
"tình yêu đâu có khó nhìn ra đến thế? chỉ là mày có muốn thấy mình yêu và được yêu hay không thôi mà."
nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt của thấy giáo kwon khi hắn khẽ cúi đầu. nhìn vào cốc bia trước mặt, hắn biết jeon wonwoo nói đúng. chẳng có bạn thân nào như thế hết. lee jihoon đã làm nhiều điều cho hắn đến nỗi hắn chẳng còn có thể liệt kê, nhưng những gì hắn trả lại cho cậu lại là nỗi phiền hà, và cả những lời nói dối trong vô thức.
tao ổn mà,
ổn mà.
những gì thành thật nhất chỉ xuất hiện khi hắn quỳ xuống níu chân jihoon ở lại, nhưng rồi cũng tan biến khi cậu bỏ đi dưới làn mưa ào ạt.
dưới một làn mưa có hai cuộc đời sụp đổ, hắn biết phải làm thế nào cho đúng đây?
"tao muốn ruồng bỏ gia đình đó lắm, wonwoo. nhưng khi tao về đó, thứ đón chào tao lại là bàn tay run rẩy của bà ấy, là tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng không khác gì ngày tao đi. lúc đó, tao đã nhớ jihoon lắm, vì cùng là những ngôi nhà, nhưng ngôi nhà của bọn tao lại khác, ấm áp hơn, yên bình hơn. còn ngôi nhà tao đã từng chạy trốn, vẫn cứ lạnh lẽo y như vậy."
"một con dao rơi xuống, va vào mặt sàn kêu lên chát chúa, tao tưởng như có ai đó vừa nhấc con dao ấy lên xiên ngang lồng ngực tao. vết thương mà lee jihoon dành mười năm để chữa lành, lại vỡ toạc ra trong phút chốc. tao đã nghĩ, tao phụ lòng cậu ấy rồi, tao lại đau đớn rồi, mọi thứ lại quay về điểm bắt đầu rồi, tao chẳng rõ mình phải đi đâu."
đôi vai hắn run lên khi cốc bia vơi dần, jeon wonwoo yên lặng nhìn những giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn, cho đến cuối, wonwoo cũng chỉ có thể là người lắng nghe. kwon soonyoung nói ra trong tiếng nấc, giữa hơi rượu nồng nàn nhưng ngàn phần cay đắng dâng trào.
"tao phải làm sao đây? tao không biết nữa, chắc là tao đã đi sai rồi. giây phút cậu ấy ngẩng đầu lên nói với tao hai từ cảm ơn như hai người xa lạ, tao đã hiểu cảm giác của jihoon khi nói rằng đừng bao giờ cảm ơn cậu ấy. cậu ấy đi vào làn mưa, gót giày cậu ấy lùi lại một bước khi đứng đối diện với tao giữa khoảng không tĩnh lặng. wonwoo, tao tưởng tao đã chết rồi."
"không có jihoon, làm gì có tao bây giờ? tao sẽ chết trong ngôi nhà đó, với những vết cắt rỉ máu liên hồi. cậu ấy dành một nửa quãng đường đời để cặm cụi khâu vá vết thương ấy cho tao, vậy mà tao đã làm gì cậu ấy thế này?"
"wonwoo, tao sai rồi, tao phải làm gì đây?"
kwon soonyoung che mặt, nước mắt rơi xuống không còn kìm lại thêm được nữa. mọi thứ đều sai từ hắn, một đứa trẻ tổn thương năm nào lại vô tình làm người khác tổn thương.
đừng nói đến chữ "yêu", bây giờ đến chữ "bạn", kwon soonyoung còn chẳng dám lấy ra để níu tay jihoon lại.
"nó không cho tao nói với mày. lee jihoon không biết tao hẹn mày hôm nay. tao giấu nó đấy, dù tao đã hứa là sẽ đứng về phía nó rồi."
"nhưng mà tao làm sao nhìn nó đau khổ mãi được đây, tao đã chứng kiến đủ từ ngày chúng ta mười tám rồi, soonyoung ạ. chứng kiến mày và nó nắm tay nhau nhưng lại tự xây nên những bức tường cao tít tắp, chứng kiến mày và nó ngu ngốc nhìn về phía đối phương nhưng chỉ im lặng đuổi theo nhau. một vòng tròn vô tận."
hạ đũa xuống, jeon wonwoo thở dài.
"nhưng mà, cứ chạy theo một vòng tròn như thế, rồi sẽ đến ngày cả hai đứa mày đều khụy xuống vì mệt mỏi. vì chúng mày sẽ chẳng bao giờ chạm được tới nhau. nó tuyệt vọng thế nào mày cũng biết rồi phải không?"
"lý do hôm qua nó về đó tìm mày, là vì nó vừa nhận bào chữa một vụ bạn cũ của nó giết chồng vì bị bạo hành."
jeon wonwoo đã nhìn lee jihoon òa khóc, bất lực nhưng không thể giải quyết bất cứ thứ gì.
"đi tìm nó đi, soonyoung. và làm những gì mày buộc phải làm."
.
cơn mưa rào cứ vang mãi chẳng chịu dừng, lee jihoon nheo mắt nhìn hồ sơ chi chít chữ, thấy bao nhiêu thứ chua cay dồn vào hết một thời điểm. bạn cũ thời đại học của cậu vướng vào vòng lao lý, là tội nặng nhất, giết người.
nhìn bản thẩm vấn ghi lý do là vì bị chồng bạo hành, càng không thể nhìn con bị bạo hành nên mới xảy ra cớ sự. luật sư lee lập tức nhận án, sẽ bằng mọi cách bào chữa giảm án cho bạn mình.
bụng cậu đau quặn lên, đã một ngày rồi chưa ăn gì. mà đúng hơn là cũng chẳng có tâm trạng để ăn. còn công việc, còn kwon soonyoung và nỗi nhớ, lee jihoon biết mình đang kiệt quệ dần.
cậu nhớ nhà quá, nhớ đến nỗi trước khi kịp nhận ra, cậu đã lại tìm về nơi có hắn đang chờ. nhưng hôm nay lee jihoon đã tỉnh táo đủ để khóa trái cửa phòng, để ngăn mình lại tìm về nơi đó, để rồi lại một lần nữa yếu lòng.
cơn chóng mặt ập đến, tay cậu vò tờ giấy trắng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại bàn reo lên.
"alo?"
"con à? soonyoung đến tìm con này."
là giọng bác bảo vệ, vẫn cứ ân cần, quan tâm như vậy, nhưng thứ duy nhất cậu quan tâm, là cuối cùng kwon soonyoung cũng đi tìm cậu rồi, dù là mất rất lâu.
luật sư lee mỉm cười, tay vẫn cầm chiếc điện thoại, gục đầu xuống bàn bật khóc. che đi tiếng nấc, lee jihoon đáp lại.
"bác bảo cậu ấy về đi, mưa to thế này, đến đây làm gì?"
"bác bảo nó vào ngồi, nhưng nó không vào."
bác bảo vệ chỉ vừa mới dứt lời, điện thoại di động của cậu hiện lên cuộc gọi từ soonyoung. nhìn tên hắn hiện lên trên màn hình, lee jihoon gần như sụp đổ. cậu bắt máy, kề sát điện thoại lên tai mình. ngay lập tức, tiếng mưa như dội vào tai cậu.
lạnh quá, kwon soonyoung. tại sao chỉ nghe tiếng mưa mà đã thấy tim mình đóng băng thành từng mảng, chực chờ vỡ vụn?
"jihoon, jihoon à... tao đến rồi đây."
giọng hắn ấm áp, làm tan chảy sự lạnh lẽo dâng lên trong ngực cậu. thiết tha, kiên định, kwon soonyoung nói vào điện thoại.
"mày xuống gặp tao được không? một chút thôi."
đáp lại hắn là sự yên lặng đến nhức lòng.
"jihoon, một lần này thôi. tao vẫn sẽ đứng đây nếu mày không xuống. tao sẽ chờ cho đến khi mày chịu nghe tao nói một lần."
"lee jihoon, lớp phó lee, tao đã chờ mày biết bao nhiêu lần ở dưới làn mưa này rồi. nhưng hôm nay, chúng ta cược đi, nhé?"
kwon soonyoung bật cười, mà sao lee jihoon tưởng như đang nghe thấy hắn khóc òa lên.
"mày không xuống, tao không về. lee jihoon, cầu xin mày đấy."
chiếc ô rơi xuống, kwon soonyoung để cho làn mưa nuốt lấy mọi nỗi đau của hắn, và của cả người ở phía bên kia điện thoại.
"mình về nhà thôi."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
dạo này trên threads có cái trend wattpad nói mà tui thấy fic mình nhiều qs huhu hạnh phúc zl 😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com