Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. thế nào là đem lòng yêu lấy một người.

chớp mắt một cái, hắn đã đứng trước kì thi quyết định của cuộc đời. chỉ còn ba tháng nữa là đến ngày thi đại học, trong đầu hắn vẫn cứ là mấy tỉ cái neuron thần kinh nhớ nhung việc được lao ra sân bóng rổ và thoải mái ghi bàn.

hắn dựa vào người lee jihoon đang chăm chú giải nốt tờ đề, bỗng nhiên thấy tương lai của mình sao mà mờ mịt.

"jihoon, bây giờ tao học có còn kịp không?"

"mày hỏi tao câu đấy nhẵn cả tai rồi xong mày cũng có học đéo đâu?"

lớp phó lee nhăn mặt, đặt cái bút xuống để chặn tờ đề. làm bạn bao nhiêu năm, câu hỏi "học còn kịp không" của kwon soonyoung đã sớm được hiểu thành "hỏi thế thôi chứ tao đâu có nhu cầu học". lee jihoon thực sự dung túng kwon soonyoung quá mức, nên dù hết kì thi này đến kì thi kia nối tiếp nhau trôi tuột, thì kwon soonyoung cũng vẫn là chưa học gì.

"nhưng mà này, chiều nay..."

"chiều nay tao có việc rồi."

ngả người nằm xuống bàn học, hắn không thể giấu diếm được nét mệt mỏi rõ ràng trong ánh mắt, nên nhanh chóng úp hẳn mặt vào hai cánh tay để bạn thân không phát hiện.

lớp phó lee quay sang, dùng cái bút gõ lên đầu hắn, lớn giọng tò mò.

"dạo này mày cứ bận cái mẹ gì thế?"

những ngày cùng nhau trở về nhà sau buổi học cứ ít dần đi kể từ khi soonyoung bước vào học kì hai của lớp mười hai. mỗi ngày lại là một lý do khác nhau, và tệ ở chỗ cậu không cách nào bắt bẻ được.

biết rằng mình cũng chẳng có quyền gì mà cứ chen chân vào cuộc đời hắn, lee jihoon chỉ đành ngẩng đầu nhìn hoàng hôn chạy xuống ở cuối con đường quen thuộc, ngẩn ngơ khi thấy bóng lưng mình dưới ánh đèn dần buông lúc này lại chỉ có một mình.

để rồi một hôm thức dậy, xách cặp đến lớp như thường ngày, cảnh đập vào mắt cậu ở khung cửa sổ thân quen là kwon soonyoung đang vùi đầu vào trang sách. jihoon dụi mắt một lần vì nghĩ do mình học lý quá nhiều nên lú, dụi mắt hai lần vì nghĩ có khi nhớ nhung thằng hâm đó nhiều quá nên nhìn nhầm, dụi mắt lần ba vì nghĩ có khi nào mình vừa thấy vong không.

quá tam ba bận, lớp phó lee dụi mắt ba lần, mở mắt ra vẫn là đang thấy kwon soonyoung bấm máy tính, cắn bút làm bài. lớp học vắng tanh vì còn sớm, một người hằng ngày trống quá mười phút rồi mới vác mặt tới trường, một người hằng ngày đều đi sớm chỉ biết chôn chân ở cửa lớp ngơ ngác nhìn đối phương hình như vừa đập đầu vào cột điện.

cậu rảo bước đến bên cạnh hắn, hoảng hốt nhận ra lần này họ kwon còn chẳng để ý có người đang tới gần mình. mái tóc thường ngày rối tung đang cúi xuống nhìn chằm chằm vào trang sách, lớp phó lee vươn tay ra rồi lại thấy mình do dự, cuối cùng vẫn là mím môi đẩy cái mái đầu lạ hoắc kia ngã về một bên.

"hôm qua mày đập đầu vào cột bóng rổ đấy à? hay ăn phải cái gì? hay bị sét đánh? đéo phải, hôm qua có mưa đâu? hay mày say nắng? tao đưa mày đi viện nhé?"

càng nói càng thấy mình sốt sắng, lee jihoon chạm tay lên trán bạn thân, lắc đầu khi nhiệt độ của hắn hình như vẫn bình thường. kwon soonyoung thở dài thườn thượt, nắm lấy tay jihoon rồi ụp cả sức nặng của đầu mình lên đó. đứng như thế cả phút, lớp phó lee rùng mình khi hơi thở của hắn cứ phả vào lòng bàn tay, cho đến khi soonyoung ngẩng lên lần nữa, hắn lại thả ra một câu chấn động địa cầu.

"câu này làm thế nào vậy? tao đọc sách rồi nhưng không hiểu lắm."

lee jihoon tưởng như mình có thể bật khóc ngay lập tức khi nghe câu hỏi bài phát ra từ miệng soonyoung. cậu ngó vào trang sách, dùng tay kéo soonyoung ra để vào chỗ của mình, rồi lấy sách vở bút thước ra lập tức chỉ bài. bao nhiêu năm trước đó chỉ thấy mình khóc vì giảng mãi kwon soonyoung vẫn cứ mơ màng, đến hôm nay lớp phó lee bật khóc vì kwon soonyoung gật đầu kêu đã hiểu ngay từ lần giảng đầu tiên.

ngòi bút lia trên trang giấy, lần đầu jihoon thấy bạn thân mình chăm chú nhìn theo đến vậy. kwon soonyoung trước giờ vẫn luôn rất thông minh, bằng chứng là dù chỉ học đúng một đêm duy nhất trước mọi bài thi thì điểm bao giờ cũng ở trên trung bình. cậu lo lắng ngắm nhìn bạn thân sau một đêm lột xác thành người khác, len lén nắm cổ tay hắn đang hí hoáy viết lại bài giải vào một quyển vở, không nhịn được mà hỏi thêm lần nữa.

"nhưng mà mày thực sự không cần đi viện à? thôi hay đi đi nhé? tao trả tiền khám cho cũng được."

kwon soonyoung ngừng bút, nắm lấy tay bạn thân rồi áp lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy lên má mình.

"lớp phó lee. kiểm tra thân nhiệt, bắt đầu."

khẽ dụi má mình vào tay cậu, lee jihoon ngẩn ra một lúc rồi mới lí nhí trả lời.

"không sốt."

kwon soonyoung gật đầu, tiếp tục dời tay cậu xuống ngực trái của mình.

"kiểm tra nhịp tim, bắt đầu."

"đập hơi nhanh chút. nhưng không bất thường."

kwon soonyoung lại gật đầu thêm lần nữa, lúc này mới thả tay lớp phó lee ra.

"thấy chưa, hết sức bình thường."

"nhưng mà nhỡ mày hỏng não..."

cúi đầu lẩm bẩm, lee jihoon nghĩ người hỏng não có khi là mình vì đã tưởng tượng ra cảnh bạn thân lại cúi xuống tiếp tục làm bài. lắc nhẹ đầu, ồ, hóa ra không phải là tưởng tượng, kwon soonyoung thực sự lại cúi xuống làm bài!

lớp phó lee lẳng lặng lấy điện thoại ra, ghi vào mục ghi chú rằng hôm đó là lần đầu tiên cậu thấy thằng bạn họ kwon không ngủ gật tiết nào trong giờ học. thậm chí còn thẳng lưng nghe giảng. đến nỗi khi giáo viên quốc ngữ vào lớp còn hết hồn vì đã nửa tiết trôi qua mà trông đội trưởng kwon vẫn còn vô cùng tỉnh táo.

chuông hết giờ lại reo ầm lên, mấy đứa nhóc ở những tháng cuối cùng của tuổi học trò vẫn cứ nán lại một chút để giảng nhau câu này câu nọ, hay cãi nhau òm tỏi vì hình như câu này ngộ nhận hình. kwon soonyoung đứng bật dậy, thu xách vở rồi quay lại mỉm cười với lee jihoon trước khi lao ra cửa chính.

"về cẩn thận nhé, mai anh đón chú đi chơi!"

"đi đâu? này!"

lee jihoon ngẩn ra lần thứ bao nhiêu không biết trong một ngày. vội vội vàng vàng quơ sách vở vào cặp, cậu hớt hải chạy theo thằng bạn thân.

lạ lùng quá, dạo này hắn quá lạ lùng, không thể nào không tìm hiểu xem rốt cuộc hắn ăn phải cái gì được!

cậu chạy theo soonyoung một lúc, cố gắng nép người vào trong khi hắn thả chậm dần tốc độ rồi quay về với việc đi bộ bình thường. hắn đi một đoạn đường rất xa, rất xa, cuối cùng lại dừng chân ở một xưởng gỗ rất to nằm ở phía đông của trường học. nép vào một phía, lee jihoon nhìn thấy hắn thả cặp xuống đất, cởi áo học sinh, thay vội chiếc áo phông vẫn còn lấm tấm vết bẩn do giặt không kĩ vào người.

kwon soonyoung bước vào xưởng gỗ, nụ cười trên môi hắn vụt tắt như cách nắng hạ bỗng nhiên được thay thế bằng một cơn mưa rào dữ dội.

ngồi xuống bên cạnh cột điện, lee jihoon thu người ôm lấy hai đầu gối, chờ đợi. đâu đó mười phút sau, cậu thấy kwon soonyoung bước ra trở lại với một đống đồ vừa to vừa nặng trên lưng. mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nhưng hắn không thể dùng tay lau được, mi tâm chau lại vì sức nặng đang đè xuống thân hình một cậu nhóc mới chỉ chưa đầy mười tám. hắn mím môi, xốc lại đống đồ trên lưng rồi đi về phía một chiếc xe tải cách đó vài trăm mét.

thả được đống đồ xuống, hẳn thở ra một hơi nhẹ nhõm, lau qua mồ hôi rồi lại chạy về xưởng gỗ, lặp lại mọi thứ như một người máy được lập trình.

lee jihoon ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng kwon soonyoung hơi khom người xuống, bước từng bước nặng nề, thấy tim mình thắt lại.

đèn đường bật sáng, tháng năm thiếu thời của lee jihoon, hằn rõ vết thương vào giây phút cậu nhìn thấy kwon soonyoung cúi gập người nhận lấy chỗ tiền ít ỏi sau cả vài tiếng trời làm việc. bàn tay đầy vệt đen chùi vội vào quần, run rẩy cầm lấy mấy tờ tiền nhăn nheo, nhẩm đếm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

đó cũng là lúc nụ cười trên môi hắn quay trở lại, nhưng làm gì có ánh nắng nào xuất hiện vào lúc mười giờ đêm, nhất là khi vừa ngớt một đợt mưa rào?

.

kwon soonyoung thay lại chiếc áo học sinh, cẩn thận nhét tiền vào túi rồi rảo bước, nhưng vẫn không phải là trở về nhà. hắn rẽ sang một góc, nơi có một cửa hàng tiện lợi sáng đèn. lại thay ra một chiếc áo phông sạch sẽ, người đón chào hắn lần này là một người phụ nữ trung niên với nụ cười nhân hậu.

một lần nữa bỏ cặp xuống, kwon soonyoung bắt đầu công việc thứ hai trong một buổi tối của mình.

không hề biết, chỉ cách đó vài chục mét, lớp phó lee siết chặt quai cặp sách, mắt đỏ hoe. cậu nghiến răng rồi trở về nhà, vầng trăng trên đầu xa vời vợi.

và đó, là cách là lee jihoon biết được, những tờ tiền lấm tấm vết bụi đen mà kwon soonyoung lúng túng lấy ra để trả cho buổi đi công viên giải trí của cả hai là từ đâu mà có.

cũng là lúc cậu biết được, tại sao vào một buổi trưa nắng gắt, đội trưởng kwon lại ngồi một mình trên sân bóng, bật khóc thật lâu.

.

sáng hôm sau, lại cố tình đến lớp sớm hơn chút nữa, lee jihoon thấy chân mình như khụy xuống khi lại thấy kwon soonyoung đã ngồi sẵn trong lớp học vắng người. có ai đó bóp chặt trái tim của cậu.

khung cửa sổ phía sau chỉ mới lấp lánh vài tia nắng sớm nhảy vào, xì xào những tán lá xanh của những hàng cây rả rích. kwon soonyoung tay vẫn cầm chặt chiếc bút bi, nằm xuống ngủ quên trên quyển vở văn gần ba năm trời còn mới nguyên, giờ đã chi chít những dòng chữ mà lee jihoon biết, dù có siêu vẹo đến mấy thì cũng đã là cả một sự nỗ lực phi thường.

cậu tiến tới gần thật nhẹ nhàng, nhìn thấy vết chai trên bàn tay kia, lại nhìn thấy những miếng dán giảm đau dán trên cổ của người bạn mà cậu tưởng cậu đã biết quá rõ rồi.

tay cậu chạm lên tóc hắn, thấy cả thế giới dừng lại khi nỗi đau tràn vào khoang phổi của những đứa nhóc mới chỉ đang chấp chới trưởng thành.

"soonyoung."

lee jihoon cúi xuống, trong một khoảnh khắc khi trái tim cậu rộn lên nỗi tuyệt vọng lạ kì vào những năm thăng cuối cùng của tuổi học trò.

môi cậu chạm vào môi người bạn thân đang say ngủ.

đó là khi lee jihoon biết, thế nào là đem lòng yêu lấy một người.

.
.
.
.
.
.

cổ chỉ mún lói là cổ kh hề thất tình :))) cổ đang rất chill, rất yêu đời hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com