Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. ô nghiêng về phía người mình yêu.

"kwon soonyoung, quần tao đâu?"

"quần nào cơ?"

từ trong nhà tắm hét ngược ra, kwon soonyoung thản nhiên khi thấy lee jihoon mở cửa phòng tắm bước vào. gương mặt cáu kỉnh do vừa bị hắn gọi dậy đằng đằng sát khí như thể chỉ vài giây nữa là sẽ cắm cái bàn chải đánh răng qua họng hắn. luật sư lee dùng tay nhấc đống đồ hắn treo trong nhà tắm, vẫn không tìm thấy cái quần âu của mình.

"quần tây ấy? hôm nay có phiên tòa, tao phải ra tòa."

mắt cậu dính trên người hắn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh khi nhìn thấy nước chảy trên cơ ngực của thầy giáo kwon, rơi xuống múi bụng hằn rõ và rơi xuống sâu hơn nữa.

rơi đến đâu thì đoạn này luật sư lee xin phép được censor cho phù hợp với thuần phong mỹ tục, đặc biệt là hợp với đạo đức nghề nghiệp của cả hai đương sự đang đứng trong nhà tắm bấy giờ.

"mày nhìn đi đâu đấy?"

kwon soonyoung nhếch miệng khi ánh nhìn của luật sư lee đã bắt đầu tìm về nơi xa thẳm, hoàn toàn quên mất ý định ban đầu. không phải lần đầu tiên nhìn thấy bạn thân mình trong trạng thái này, nhưng luật sư lee lần nào thấy cũng sẽ nghiêng đầu tự hỏi, thế quái nào khi cả hai cùng ăn cùng ngủ nhưng thầy giáo kwon lúc nào cũng có thân hình đẹp hơn.

"dạo này mày giấu tao ăn kiêng hả?"

lee jihoon nhăn mặt, chiều cao khác biệt thì thôi đi, giờ lại còn đẹp trai hơn mỗi ngày. đừng tưởng lee jihoon không biết, với cái gương mặt này và cái thân hình đó, khéo nửa số nữ sinh hắn dạy đều phải ngó nghiêng hắn ít nhất một lần.

ghen?

ài, không có danh phận để ghen, lee jihoon lẩm bẩm, họa may thì cậu có thể ghen vì hắn có quá nhiều mối quan hệ xã giao bên ngoài nhờ vào độ thân thiện và hình ảnh nhiệt tình. nhận ra tình cảm của mình cũng đã ngót nghét cả chục năm trời, mấy cái cảm xúc như thế hẳn đã chai lì đi đôi chút. kwon soonyoung ngả ngớn trả lời không, sau đó tắt nước, vươn tay lấy khăn tắm, vô tình show ra dáng người đẹp như tượng trong bảo tàng.

cậu ngẩn ra vài giây rồi mới quản lý biểu cảm của mình, cầm cái bàn chải đánh răng lên, giả vờ lơ luôn thằng bạn thân đang thoăn thoắt mặc quần áo ở sau lưng mình. hôm nay luật sư lee có phiên tòa sớm, khối lượng công việc chất thành đống không thể trì hoãn được thêm, còn kwon soonyoung thì đang rảnh rỗi do mấy đứa nhóc vẫn đang trong thời kì ôn thi cao điểm.

chiếc khăn quay loạn trên tóc ướt, lee jihoon không nhìn nổi nữa, mới quay phắt ra sau, thân thủ nhanh nhẹn giật cái khăn trong bàn tay về với tay mình. kwon soonyoung cười hì hì sấn tới, lập tức hiểu ý cúi người áp sát vào luật sư lee, ngoan ngoãn để cậu kiễng lên lau tóc cho mình.

tay hắn hơi ôm eo cậu để giữ vững trọng tâm cho đối phương khỏi ngã, lee jihoon liếc nhìn qua lớp gương lớn, vành tai đỏ lên lần thứ bao n kể từ mười năm trước, khi cả hai lần đầu dọn về chung một nhà.

như thế này... có hơi giống tình nhân.

có lẽ chỉ có lee jihoon thấy thế, và có lẽ chỉ có mình lồng ngực của cậu đập rộn lên khi hai bàn tay vẫn đang lau tóc cho người ấy của mình. thứ tình cảm này từ đầu đã chẳng thể có kết quả gì, làm sao cậu dám đem lòng hi vọng nhiều hơn?

kwon soonyoung nhiều năm về trước, là hắn với cái tôi cao ngút dù có đứng trong gian khổ, nắm tay lee jihoon và dọn hẳn ra khỏi nhà vào năm mười tám tuổi, kwon soonyoung chắc chắn phải có một niềm tin lớn đến độ nào mới dám làm như vậy. còn nhà giáo nhân dân kwon bây giờ, cái tôi vẫn còn ở đó nhưng đã nhường chỗ cho sự kiên định và thanh thản mà hắn tự tạo dựng cho riêng mình.

"có cần tao lấy cho cái ghế không?"

hắn nhắm tịt mắt, môi mỉm cười, tay ôm chắc vòng eo vừa vặn của bạn thân mình. hai giây sau đó, kwon soonyoung á lên một tiếng rồi ôm bụng ngồi xuống đất, trước khi kịp nhìn lên đã bị luật sư lee ném thẳng cái khăn vào mặt.

luật sư lee ít khi nói hai lời, nhưng lần này xin phép rút lại hết mấy cái suy nghĩ khen ngợi kwon soonyoung mà mọi người vừa đọc. người ta đã có lòng lau tóc hộ còn khịa người ta thấp là đầu óc bị hỏng chỗ khỉ nào thế hả?

"nhớ uống sữa nha!"

gọi với ra khỏi phòng tắm khi bạn thân mình đóng sập cửa vào trong hậm hực, kwon soonyoung phì cười, cầm chiếc khăn tự thân vận động. hắn tựa trán vào cánh cửa cứng đờ, cười một lúc rồi thở ra một hơi thật dài.

hình như lee jihoon không nghe thấy tiếng tim hắn đập mạnh thế nào lúc cánh tay hắn đỡ trọn vòng eo của cậu. tỏ ra thản nhiên đâu phải là một trò chơi dễ dàng, mười năm liên tục như thế, hắn tưởng như lúc này mình đã có thể đỗ thủ khoa ngành sân khấu điện ảnh, một bước tiến lên làm diễn viên.

luật sư lee thật sự quá ưu tú, quá giỏi giang, cưu mang hắn thế này hắn đã mang ơn cậu cả đời không trả nổi. nhớ cái thời liều lĩnh cùng lee jihoon dọn ra ngoài ở khi trong người không còn dù chỉ là một đồng bạc lẻ. khi ấy, nói luật sư tương lai lee jihoon bao nuôi hắn cũng chẳng sai. tiền ăn, tiền ở, đến tận khi cả hai đứa tìm được chỗ làm thêm mới, kwon soonyoung mới trả được những khoản bé tí như tiền điện, tiền nước, mặc kệ lee jihoon muốn hắn để tiền đó mà lo cho việc học.

đến tận bây giờ, khi cả hai đều đã là những kẻ trưởng thành, bước trên những con đường có hơi trắc trở nhưng đôi chân vẫn vững vàng, hắn vẫn luôn hiểu rằng hắn phải trả hết những ân huệ người bạn thân kia đã dành cho hắn, dù cậu luôn nói cậu làm thế chẳng phải vì thương hại hắn hay gì. nhưng nếu không có lee jihoon, có lẽ hắn đã chết mòn trong căn nhà tăm tối đó, với một trái tim mục nát do thấm đẫm nước mưa.

hắn bật cười chua chát, nước mắt rơi xuống nhanh chóng bị lau đi, thầy giáo kwon nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cánh cửa phòng tắm bước ra ngoài.

nhưng dù đã chục năm trôi qua, kwon soonyoung vẫn chưa từng hiểu.

lý do lee jihoon làm tất cả những điều như thế, chỉ là vì một chữ yêu.

.

ở trên tòa đến tận trưa, hôm nay luật sư lee chỉ đóng vai trò giám sát chứ không trực tiếp bào chữa, nên khi điện thoại vang lên cuộc gọi của người bạn họ jeon, cậu đã đồng ý đi ăn cùng nó mà không chần chừ. gặp jeon wonwoo trong một quán mì nhỏ ven đường, lee jihoon nhíu mày khi nó chào đón cậu bằng một nụ cười khó hiểu.

"cười khỉ gì vậy?"

"sao chưa gì đã chửi tao?"

jeon wonwoo thu lại điệu cười ấy, lau đũa rồi đặt lên bát mì cho cậu. là một trưởng phòng truyền thông, jeon wonwoo đúng ra phải xã giao vui vẻ nhưng anh lại ít khi vun đắp những mối quan hệ mà anh biết là quá xa vời. nhưng mối quan hệ bạn bè với lee jihoon của kwon soonyoung lại khác, dù ba đứa chẳng thật sự liên quan gì đến nhau, nhưng từ lúc học cấp ba, tình bạn này cứ tiến triển dần thành một sợi dây thừng.

luật sư lee thẳng tính, từ hồi cấp ba đã vậy, kwon soonyoung sôi nổi, sau này trở thành thầy giáo là điều chẳng ai ngờ được. nhưng điều mà jeon wonwoo không ngờ nhất, lại là đã qua nhiều năm như thế, kwon soonyoung và lee jihoon vẫn chưa hề thổ lộ tình cảm của mình.

"dạo này sao rồi?"

uống một hớp nước, jeon wonwoo cười cười.

"mới có tháng trời không gặp mà nghe như mười năm xa cách ấy?"

"ý tao là, dạo này mày với nó sao rồi?"

lee jihoon hạ đũa, ho khù khụ trước câu hỏi của bạn mình. trưởng phòng jeon đưa hộp giấy ra cho cậu, luật sư lee cầm giấy lên lau nước mắt vì bị sặc.

"sao là sao?"

ai cũng nhìn ra tình cảm của cậu, chỉ có kwon soonyoung là không nhìn thấy. những ngoại lệ rõ ràng đến mức lộ liễu khó tin, qua mắt bạn bè của cả hai đều trở thành cách quan tâm lạ lùng mà lee jihoon chỉ dành cho cậu bạn thân họ kwon của mình.

"bạn thân như bọn mày hay nhỉ, chục năm trôi qua như chó chạy ngoài đồng, vậy mà hai đứa chưa đứa nào phải đi đo kính thì cũng hay ha?"

cúi đầu gẩy miếng hẹ ra khỏi bát mì, jeon wonwoo nở nụ cười ẩn ý, sau đó mới ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt luật sư lee, chầm chậm tiếp lời.

"lee jihoon, chuyện của người khác thì mày tinh tường thật."

"nhưng ai cũng là người mù trong câu chuyện của chính mình, mày có thấy vậy không?"

ngẩn ra với câu hỏi của jeon wonwoo mất cả một buổi chiều, luật sư lee không có cách nào tập trung lại vào đống giấy tờ chằng chịt chữ trên bàn. cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giật mình nhận ra trời đã đổ mưa tầm tã từ bao giờ không rõ.

lúc đi ăn với jeon wonwoo trời vẫn còn nắng lắm, vậy mà giờ đã đổ mưa. bầu trời đen kịt những gợn mây tối màu che lấp đi mặt trời, tiếng mưa rào rào đáp xuống mặt đường khiến luật sư lee không khỏi thở dài.

hôm nay cậu không mang ô đi làm.

mà hình như sáng nay kwon soonyoung có...

"alo?"

chưa kịp hoàn thiện dòng suy nghĩ, nhắc tào tháo tào tháo đã tới ngay, lee jihoon nhấc máy, nghe thấy giọng soonyoung pha lẫn trong tiếng ồn ào, hẳn là của mấy đứa nhóc trong giờ tan học đang bị kẹt lại vì trời mưa nặng hạt. cậu bịt một bên tai, cố nghe hắn nói trong đống tạp âm vô cùng hỗn loạn.

"mày lại không mang ô, phải không?"

cầm chiếc ô đứng dưới làn nước rơi ào ạt, hắn nhìn những tốp học sinh đang chạy vội lên xe của gia đình, những chiếc ô sắc màu đang đang được bung ra liên tục, và cả những chiếc áo đồng phục được cởi ra để làm chiếc áo mưa tạm bợ.

nhớ năm đó, lee jihoon đi học nhưng chẳng bao giờ mang ô. bố mẹ bận bịu không thể đón được cậu đi học về, lớp phó lee đưa tay hứng những hạt mưa lội độp như thói quen khó bỏ. thời gian trước, kwon soonyoung lúc nào cũng mang ô, cùng cậu đi về, hôm nào quên ô thì hắn cũng sẽ là người cởi áo trùm lên đầu cả hai. mỗi lần như thế, cảm nhận được cánh tay hắn đang đỡ áo, cậu lại cảm thấy hắn đang đỡ cả màn mưa cho cậu.

đến những tháng cuối của tuổi học trò, kwon soonyoung giấu cậu đi làm thêm, nhấp nhổm trên mũi giày thể thao đã cũ, trời cứ tối dần nhưng không có vẻ gì là ngớt mây đen, lần đầu tiên lee jihoon tự cởi áo khoác, trùm lên đầu mình. nhìn đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ tối, cũng đã chẳng còn ai đứng dưới mái hiên cổng trường, cậu mới kiểm tra cặp, chắc chắn cặp không ướt rồi mới định cắm đầu lao vào màn mưa.

"làm gì thế?"

giọng soonyoung bất chợt hiện lên ở phía  trước khiến lớp phó lee giật mình. bỏ chiếc áo khoác ra khỏi đầu, cậu ngẩng lên. kwon soonyoung đứng đó, nắm chặt chiếc ô hướng về phía cậu, nhíu mày khó hiểu.

"tao tưởng mày đi trước rồi?"

"có tí việc thôi, định chạy mưa về đấy à? tao đã dặn mang ô rồi mà?"

"quên tí thôi, gì căng? lấy áo khoác trùm cũng vậy mà?"

lớp phó lee chun mũi, nắm cổ tay hắn kéo hắn lại sát gần mình để chiếc ô che vừa cả hai.

kwon soonyoung chưa bao giờ để cậu đi một mình dưới làn mưa lạnh lẽo. nhưng lee jihoon không biết, vai áo cậu luôn luôn khô ráo dù làn mưa nặng hạt, là do hắn chưa từng nghiêng ô về phía chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com