Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. nốt nhạc

nếu một ngày hỏi lee jihoon rằng em có thích kwon soonyoung không, thì chắc chắn lee jihoon ngày xưa sẽ gật đầu không thương tiếc mà nói có. nhưng nếu hiện tại hỏi lee jihoon câu đó chắc chắn em sẽ không trả lời, thích một người đã qua gần 10 năm mới gặp lại, thích một người vốn từng để em trong mắt nhưng dần dần trông chẳng thích em nữa, thích một người chẳng vì lí do gì cả

còn nếu hỏi kwon soonyoung thì sao? hắn có thích lee jihoon em không, hắn chẳng ngại trả lời có, đã thích, từng thích và hiện tại vẫn thích lee jihoon. nhưng nếu là hắn của ngày xưa, hắn chẳng ngại công khai cho mọi người biết hắn thích em cỡ nào, nhưng hiện tại kwon soonyoung chỉ biết thở dài. kwon soonyoung thích lee jihoon tới mức không nói nhưng vẫn lặng lẽ theo dõi em trên mạng xã hội, chỉ là hiện tại hắn không biết mình thích lee jihoon theo hướng nào

dạo gần đây lee jihoon đã đăng tải một phần trong bài nhạc mới của mình, vừa là giảng viên vừa là nhạc sĩ, cuộc sống của lee jihoon thường vây quanh những nốt nhạc tựa như đang phản ánh cảm xúc của em. khác hẳn với kwon soonyoung khô khan, ngày nào cũng đối mặt toàn những vấn đề liên quan đến y sinh học, lâu lâu thì phẫu thuật mười mấy tiếng nhưng nào dám than lấy một câu. nếu lee jihoon có thể dùng âm nhạc để giải toả cảm xúc, kwon soonyoung chẳng thể cứ giải toả sự căng thẳng lên bệnh nhân được. vì vậy kwon mặt lạnh được ra đời, nhìn bản thân trông hốc hác mà hắn tự thở dài, ngày trước dặn lee jihoon đến điên tội không ăn uống đầy đủ, vậy mà giờ nó vận vào người khiến hắn không tránh khỏi những ngày chỉ biết gật gù

hôm nay là ngày hiếm hoi hắn không phải đến bệnh viện, nhưng lại là ngày đặc biệt không phải với hắn, mà là với lee jihoon. hôm nay là họp báo ca khúc mới của em, là ngày em công bố ca sĩ hát bài mới, người sẽ đảm nhiệm vai trò thay em truyền tải cảm xúc từ những nốt nhạc em viết lên tới mọi người. hắn được mời, không phải là người nổi tiếng, mà là người được mời vì hắn là bạn của em

bạn...

nghe chua xót nhỉ, chữ bạn ấy ám ảnh hắn đến mức hắn thấy tim mình nhói lên nhưng chẳng thể làm gì được. bạn, cái danh xưng mà từ khi hắn gặp lee jihoon tới giờ vẫn luôn âm ỉ trong lòng hắn. bạn, cái từ mà đã biến hắn từ thanh mai trúc mã thành người dưng nước lã. bạn, biến hắn từ người vốn chẳng thể chạm tới lee jihoon thành người đến tư cách đi bên cạnh cũng chẳng thể

kwon soonyoung vò rối mái tóc đen ngắn cũn hắn mới cắt, nhìn bản thân trong gương mà thở dài. từ bao giờ hắn thấy tự ti vì bản thân thế nhỉ, chẳng nhớ nữa, hắn không nhớ nổi lần cuối cùng hắn ngẩng cao đầu bước đi là bao giờ, mấy năm nay trở thành bác sĩ lớn trẻ nhất dàn bác sĩ phẫu thuật nhưng vẫn chẳng khiến hẳn ngẩng mặt lên nhìn một cách ngạo nghễ. nhiều lần vô thức khép người lại, cố giảm đi sự chú ý mà mọi người đặt trên người mình, nhưng mỗi lần như vậy hắn lại thấy ngột ngạt rồi dần trở nên khó thở, nỗi tự ti lúc đó lại tăng lên

hắn lựa cho mình bộ đồ đơn giản, cố biến mình thành một người vô hình nhất có thể, nhưng lúc hắn đánh xe đi ngang qua tiệm hoa, trong vô thức lại ghé vào mua một bó hoa, không quá rực rỡ nhưng lại khiến hắn thoải mãi đi đáng kể. kwon soonyoung nhìn bó hoa hồng không quá đặc biệt ở ghế lái phụ, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh lee jihoon da trắng bóc như trứng gà, miệng cười vui vẻ với bó hoa hồng nhạt nhoà của hắn. lần đầu tiên sau gần chục năm, kwon soonyoung biết đỏ mặt vì một suy nghĩ trong vô thức là thế nào. hắn vội ho khan một tiếng, rồi từ từ đánh xe đến nơi diễn ra sự kiện công bố bài hát mới của lee jihoon

nhưng ngay khi vừa thấy nơi diễn ra sự kiện chật kín người, kwon soonyoung lại chùn bước không muốn vào. hắn từng xuất hiện trước nhiều thính giả, từng chẳng run sợ đứng trước trăm người trình diễn taekwondo để lên đai đen, từng chẳng hoảng sợ khi lạc trong đám đông. nhưng lần này hắn lại chẳng muốn hoà vào đám đông ấy, hắn sợ nhìn thấy lee jihoon. sợ nhìn em rực rỡ rồi nhận ra bản thân hắn ngu ngốc thế nào mà đẩy em ra, lee jihoon với hắn rực rỡ là thế, đẹp đẽ là thế, hắn có quyền gì cho phép bản thân sánh bước bên em vậy

cốc cốc...

kwon soonyoung nghe thấy tiếng gõ cửa xe bên ngoài, hắn ngẩng đầu lên liền bắt gặp một người mặc đồ kín mít, chỉ lộ một ít làn da trắng trắng mà hắn chẳng cần đoán cũng biết là lee jihoon

- sao cậu ở đây?

- tại sao tớ không được ở đây, mở cửa xe đi, tớ muốn bình tĩnh một chút

kwon soonyoung cuống cuồng mở khoá xe, để rồi khi lee jihoon ngồi ở ghế sau cùng mùi mật ong thoang thoảng, hắn không thở được. kwon soonyoung nhìn lee jihoon bằng gương chiếu hậu, hắn liếc sang bó hoa bên cạnh, trái tim không tự chủ mà rung lên, đại não căng thẳng không ngừng nghĩ xem mình nên làm thế nào

- không có gì tặng tớ sao? - tiếng lee jihoon nhẹ nhàng vang lên, từ lúc kwon soonyoung hạ cửa kính xuống, em đã thấy bó hoa hồng đỏ thơm phức ở ghế phụ hắn, cho đến khi em bước vào, mùi hoa hồng vẫn chẳng lấp đi mùi hổ phách ấm áp mà kwon soonyoung toả ra. lee jihoon đáng ra lúc này nên ở phòng chờ, chỉ còn vài phút ngắn ngủi nữa em sẽ bắt đầu ra mắt bài nhạc mới, nhưng chẳng hiểu sao lee jihoon lại quyết trốn ra ngoài, và phát hiện chiếc xe với biển số quen thuộc đang đậu bên đường

em chỉ định xem người ta có ở đó không thôi, ai ngờ thực sự người ta vẫn ở đó đấy. khoảnh khắc nhìn kwon soonyoung giật mình vì em xuất hiện, lee jihoon khẽ bật cười, biểu hiện lạ lùng nhất mà em thấy kwon soonyoung thể hiện ra từ khi gặp lại đến giờ

kwon soonyoung ấy mà, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng rực rỡ chỉ riêng cái biểu hiện khi nhìn thấy em là tệ, tệ tới mức bao nhiêu cái đỏ ửng từ má đến tai đều không thể che giấu. nếu giờ so sánh hắn với bó hồng đỏ rực mà hắn mua để ở ghế phụ, một chín một mười luôn ấy chứ nhỉ

- chúc mừng bài hát mới - kwon soonyoung chỉ đưa bó hoa ra sau, gương mặt đỏ ửng vẫn chẳng quay lại nhìn em khiến lee jihoon bật cười. em nhận lấy, nụ cười nhẹ hiện lên khiến kwon soonyoung lén nhìn qua gương chiếu hậu cũng trở nên ngẩn ngơ

lee jihoon ấy, xinh đẹp, rực rỡ lại giỏi đến mức nhiều người ngưỡng mộ, chỉ riêng tình cảm của hắn từ ngày đầu tiên gặp

vẫn chẳng nhận ra

...

- chúc mừng nhạc sĩ lee, chúc mừng anh ra bài hát mới, tôi rất mong chờ nó - một người đồng nghiệp, hình như cũng là một nhạc sĩ thì phải, tiến đến bắt lấy tay em

lee jihoon không giỏi kết bạn, bạn ngoài ngành đã ít chứ đừng nói gì đến bạn trong ngành. nhưng đồng nghiệp ở mức xã giao thì lee jihoon không thiếu, em không biết là do người ta thực sự ngưỡng mộ bài em viết không, hay người ta chỉ thực sự quan tâm đến gia thế lẫy lừng của lee gia ở phía sau em. nhưng lee jihoon chẳng quan tâm, bạn em ít nhưng ít ra họ thật lòng, còn hơn những người tỏ ra thân thiết với em, cốt chỉ để tìm ra những lỗi sai rồi đẩy em xuống vực

hào quang em có, tiền tài em thừa, quan hệ em không lo, mọi thứ trong tay em đã thực sự hoàn hảo đến mức vậy. chỉ là lee jihoon không nghĩ rằng người đến buổi công bố hôm nay đông tới thế. em chẳng dám nhận mình nổi tiếng, chỉ là một nhạc sĩ có chút tiếng tăm, có chút giọng hát, có chút gia thế, những bài em sáng tác không có ca sĩ cố định, em không biết người hâm mộ em bao nhiêu người, nhưng em biết rõ nửa trong số đó là sinh viên nhạc viện từng được em đứng lớp giảng dạy

thôi thì dù sao nếu có lỡ bài hát mới không có hay, chắc cùng lắm chỉ vài ba lời chê bai. đã chấp nhận tiến vào thế giới hào nhoáng này, chắc chắn phải chấp nhận việc trở thành những người hứng chịu những gạch đá. chỉ là từ khi lee jihoon đăng tải bài hát đầu tiên em sáng tác, không rõ là do nó hay thật hay người ta khen có lệ, rất ít những người phản ánh nó không hay. nhưng mỗi người một gu mà, sao mà cản người ta chê bai bài mình được đâu

lee jihoon nhìn hội trường nhỏ đã chật kín người, cố đảo mắt tìm bóng dáng quen thuộc của kwon soonyoung. hắn lẫn trong đám đông, hoà vào trong hàng ghế, mặc dù đeo khẩu trang, đội mũ che đi gương mặt nhưng chẳng hiểu sao lee jihoon vẫn nhận ra. có lẽ em đã nhìn hắn đã quá nhiều đến mức chỉ là ánh nhìn thoáng qua cũng biết là hắn

kwon soonyoung cả một buổi lễ vẫn chỉ nhìn về phía lee jihoon, nhìn em mỉm cười trả lời những câu hỏi của cánh nhà báo. nhìn em rực rỡ với những bó hoa đủ màu, nhìn em sáng bừng trên sân khấu, kwon soonyoung nhớ về lee jihoon của rất nhiều năm trước, nhớ về lee jihoon của những ngày khiến kwon soonyoung đắm say

thì ra lee jihoon đã vô cùng rực rỡ, vốn đã rực sáng nay càng toả sáng vô ngần. kwon soonyoung tự bật cười bản thân, hắn đã từng thấy mình xứng đáng bên cạnh lee jihoon chưa nhỉ. chắc là rồi đúng không, hắn đã từng nghĩ như vậy khi cầm trong tay tấm giấy nhập học trường y. nhưng rồi chỉ nhìn thấy lee jihoon vui vẻ với người khác, kwon soonyoung lần nữa cảm thấy mình ở khoảng cách xa vời với lee jihoon. lee jihoon vốn được nhiều người để ý, kwon soonyoung biết điều đó, và hắn chỉ đơn giản là một người bạn thuở nhỏ có với em nhiều tấm hình chụp chung

và là một người đơn phương em

đơn phương nhìn em toả sáng, đơn phương nhìn em từ phía sau, đơn phương tưởng tượng đến ngày cùng em sánh đôi và đơn phương rung động với em từ lâu

- nhạc sĩ lee, bài hát này trông có vẻ như lời tự sự nhỉ? không biết cảm hứng anh lấy ở đâu vậy ạ? - một phóng viên bỗng lên tiếng, kwon soonyoung thấy em cười

- cảm ơn anh đã đặt câu hỏi, anh tinh tế thật đấy, đúng bài này là một lời tự sự của chính tôi muốn gửi tới một người, là lời bày tỏ từ tận sâu trong trái tim tôi tới người đó

- không biết chúng tôi có được biết là ai không?

- cậu ấy là người tôi không dám bày tỏ, là người tựa như ánh sáng rực rỡ, là những nốt nhạc tôi không thể viết được, là lời ca tôi không thể cất thành lời, và lời tỏ tình giấu kín gần chục năm

- vậy giờ anh và cậu ấy sao rồi

- câu này hơi riêng tư nhỉ, nhưng mà tôi xin trả lời, là gần ngay trước mặt nhưng tưởng như xa tận chân trời

kwon soonyoung cảm thấy mình như đang gặp ảo giác rồi, tại sao hắn lại cảm như lee jihoon đang nhìn về phía hắn. nụ cười của em sao nhẹ nhõm, sao chỉ khiến hắn thêm đau ở nơi ngực trái

giống như lee jihoon, kwon soonyoung cũng có lời tỏ tình chưa thể nói, lời ca chưa thể cất tiếng và từng nốt nhạc chẳng thể vang lên

và cả trái tim không ngừng rung động vì lee jihoon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com