Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Bước Qua Mưa


Ngày hôm đó, khi cơn mưa ngoài trời cuối cùng cũng ngừng rơi, thế giới như vừa khoác lên mình một lớp áo mới—tươi sáng hơn, trong lành hơn. Soonyoung đứng trước cửa quán cà phê, nhìn những giọt nước còn đọng trên lá, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ những tia nắng đầu tiên sau mưa. Trong lòng anh, một sự nhẹ nhõm lạ kỳ len lỏi, như thể tất cả những gánh nặng mà anh từng mang theo đã được cơn mưa cuốn trôi.

Trở về nhà, Soonyoung ngả lưng xuống giường, nhìn lên trần nhà trắng trống rỗng. Anh nhắm mắt lại, để tâm trí trôi dạt về những cảm xúc từng quặn thắt trong lòng mình. Những ngày đầu tiên anh nhận ra tình cảm dành cho Jihoon, những hy vọng mong manh, những nỗi buồn âm ỉ khi không được đáp lại—tất cả đều như những cơn bão đi qua, để lại sự tĩnh lặng kỳ lạ. Nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng, cơn bão ấy không hề phá hủy anh. Ngược lại, nó đã thay đổi cậu, giúp anh trưởng thành, học cách yêu mà không cần chiếm hữu, học cách để bản thân được yên bình.

Sau buổi gặp mặt trong quán cà phê, mối quan hệ giữa Soonyoung và Jihoon ngày càng trở nên tự nhiên hơn. Họ không còn ngại ngùng hay dè dặt như trước, mà thay vào đó là những khoảnh khắc nhẹ nhàng, đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Có những ngày họ không cần nói nhiều, chỉ ngồi cạnh nhau, cùng nghe nhạc hay nhìn ra bầu trời. Sự im lặng ấy không còn là khoảng cách, mà là sự thoải mái, sự thấu hiểu giữa hai con người đã đi qua nhiều cung bậc cảm xúc.

Một buổi sáng cuối tuần, Soonyoung rủ Jihoon đi dạo trong công viên. Những chiếc lá vàng cuối cùng còn sót lại của mùa thu đang rơi rụng, và không khí mang theo hơi lạnh của mùa đông sắp tới. Soonyoung bước đi chậm rãi bên Jihoon, thỉnh thoảng đá nhẹ những chiếc lá trên đường.

"Cậu đã nghĩ gì khi mọi chuyện bắt đầu thay đổi?" Soonyoung bất chợt hỏi, giọng anh thoáng chút do dự.

Jihoon im lặng một lúc, đôi mắt anh nhìn về phía xa, nơi ánh nắng nhạt phủ lên những con đường ẩm ướt. "Tớ không biết," cậu đáp, giọng nhỏ nhẹ. "Có lẽ tớ đã mất nhiều thời gian để hiểu rằng mọi thứ không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần chúng ta còn bên nhau, mọi thứ đều ổn."

Câu trả lời của Jihoon khiến Soonyoung mỉm cười. Anh nhận ra rằng, không phải chỉ mình anh đang thay đổi, mà cả Jihoon cũng đang học cách để trân trọng những gì họ có.

Khi họ dừng lại bên một ghế đá, Soonyoung đưa mắt nhìn xung quanh. Công viên buổi sáng vắng vẻ, chỉ có vài người qua lại. Không gian yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua những cành cây trơ trọi.

"Cậu có bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi nơi này không?" Soonyoung hỏi, giọng anh khẽ run lên, như thể sợ rằng câu trả lời của Jihoon sẽ phá vỡ sự bình yên này.

Jihoon quay sang nhìn Soonyoung, đôi mắt anh trong veo, ánh lên một tia sáng dịu dàng mà anh chưa từng thấy trước đây. "Chưa từng," Jihoon trả lời, giọng cậu chắc chắn. "Ít nhất là bây giờ, tớ cảm thấy nơi này vẫn ổn. Mọi thứ, mọi người... đều ổn."

"Cũng giống như tớ," Soonyoung đáp, giọng anh nhỏ dần. "Cậu biết không? Có lúc tớ đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy cảm giác bình yên này. Nhưng bây giờ, tớ nghĩ, chỉ cần chúng ta còn ở đây, mọi thứ đều sẽ ổn."

Jihoon nhìn anh, không nói gì, nhưng một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cậu. Nụ cười ấy, dù không mang ý nghĩa gì quá lớn lao, nhưng lại khiến Soonyoung cảm thấy ấm áp đến lạ kỳ.

Trên đường trở về, Soonyoung nhìn những bóng người lướt qua, những chiếc lá khô bị gió cuốn bay lên không trung. Anh nhận ra rằng cuộc sống luôn tiếp diễn, và cậu cũng vậy. Những cảm xúc cũ không còn là gánh nặng, mà trở thành một phần trong hành trình của cậu, giúp anh hiểu rõ hơn về bản thân, về những gì thực sự quan trọng.

Jihoon đi bên cạnh anh, dáng người nhỏ nhắn nhưng vững chãi. Soonyoung không cần gì hơn nữa. Chỉ cần Jihoon ở đó, dù chỉ là một người bạn, anh cũng cảm thấy mình đủ đầy.

Khi ánh nắng cuối ngày dần tắt, Soonyoung ngước nhìn bầu trời, nơi những đám mây cuối cùng của cơn mưa đã tan biến. Một lần nữa, anh cảm thấy trái tim mình tràn đầy hy vọng. Không phải hy vọng về một tình yêu, mà là hy vọng về một tương lai mà cậu sẽ tiếp tục bước đi, tiếp tục tìm kiếm những điều giản dị nhưng ý nghĩa trong cuộc sống.

Và như thế, Soonyoung bước qua cơn mưa, mang theo một tâm hồn nhẹ nhõm, tràn ngập sự biết ơn và bình yên. Anh không còn mong chờ những điều không thể, chỉ đơn giản là sống trọn vẹn từng khoảnh khắc với những người cậu yêu thương. Dẫu biết rằng sẽ còn những cơn mưa khác đến trong cuộc đời, nhưng anh tin rằng mình đã đủ mạnh mẽ để vượt qua, bởi bên cạnh anh luôn có Jihoon—dù chỉ là một người bạn, nhưng là một người bạn không thể thay thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com