10. Le dixième piège
"Đây là nhiệm vụ mới của mày."-BangGuk vứt lên bàn một tập hồ sơ mỏng, hất mặt ra lệnh cho JiHoon. Cậu cầm lên xem xét một lượt, hơi nhíu mày
"Một người phụ nữ vô hại thế này mà cũng đáng để ông phải ra tay sao?"
"Con điếm đấy không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, nó đã đánh cắp thông tin mật của tổ chức thông qua một kẻ thù cũ của tao, và tao phải xử nó trước khi nó kịp tuồn thông tin đó ra ngoài."
"Được, tôi hiểu rồi."
"Mày có 3 ngày, xử lý ả ta đi."
"Tôi sẽ cho cô ta đi gặp chồng mình ngay trong đêm nay thôi."-JiHoon nhún vai, cúi đầu cầm tập hồ sơ đi ra khỏi văn phòng của lão Kim. Cậu đã thoái thác chuyện giết SoonYoung, vậy thì vụ lần này cậu phải làm, nếu không lão ta sẽ không để yên cho Chan mất.
Cậu trở về nhà lúc tối muộn, đèn vẫn chưa được bật sáng, SoonYoung đi làm cả ngày tới giờ vẫn chưa về, có lẽ cậu nên đi giải quyết nhanh việc kia thôi, không nên để anh biết mấy chuyện này. JiHoon bỏ súng vào trong túi quần, để dao ở bên còn lại rồi luồn vào người chiếc áo thun đen. Cậu lặng lẽ nhìn bản thân phản chiếu qua tấm gương nhỏ, không nhịn được tim bỗng run lên từng nhịp đau xót. Đêm nào cũng ra ngoài làm mấy loại chuyện vô nhân tính này, chắc khi chết cậu cũng sẽ bị đày xuống địa ngục mà thôi. Chính cậu cũng cảm thấy ghê tởm đôi tay đã nhuốm đầy máu này, thì làm sao có ai hiểu được cho cậu đây?
SOẠT!
JiHoon theo phản xạ thúc một cú mạnh vào người đằng sau, nghiêng mình vặn ngược cánh tay của người đó lại, ấn thẳng hai chân người đó quỳ rạp xuống đất. Cậu giật bắn phát hiện ra mình vừa động thủ với ai, luống cuống định buông tay thì đã bị người kia chiếm lại thế tấn công, giật mạnh tay ra rồi áp cậu lên mặt nệm, bật cười ha hả.
"Sát thủ Lee, đến cả anh mà em cũng đánh sao?"
"..."
"Ở với con người này mà không biết võ thì đúng là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc rồi."
"Em xin lỗi... Em không để ý..."
SoonYoung cúi xuống hôn lên đôi môi mềm, cắn nhẹ hai cánh hoa ép cậu phải mở miệng. Nụ hôn bỗng trở nên nóng bỏng và ướt át, thoáng chốc chỉ còn nghe tiếng nút lưỡi chùn chụt vang vọng khắp căn phòng ngủ. Anh dùng một tay giữ nguyên hai tay JiHoon trên đỉnh đầu, tay còn lại lần mò xuống dưới luồn vào lớp áo đen sờ khắp làn da trắng mịn.
"JiHoon..."-Hơi thở ấm nóng phả lên tai cậu làm cậu khẽ rùng mình, kiềm nén để không bật ra tiếng rên dụ hoặc, chết tiệt thật, cứ ở cùng anh là cậu lại chẳng thể khống chế được bản thân mình nữa rồi.
"Nói anh nghe?"-SoonYoung liếm cắn vành tai mẫn cảm, tay lướt xuống dưới vuốt dọc trên đùi cậu- "Tối nay lại có ai xấu số chết dưới lưỡi dao của em đây?"
JiHoon giật bắn, mở to mắt nhìn anh, quên mất rằng bản thân đang định đi làm loại chuyện gì. Anh nhếch môi cười nhạt, rút súng từ bên lưng quần cậu dí thẳng vào trán JiHoon
"Tàng trữ vũ khí trái phép, cộng thêm tội danh giết người có chủ đích, thân là một viên cảnh sát thì anh nên xử em như thế nào cho phải?"
JiHoon cứng người, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì bị anh bắt quả tang, chắc SoonYoung đã nhìn thấy tập hồ sơ đó mất rồi. Cậu cười nhẹ, thả lỏng nét mặt đang căng thẳng tột độ ra, tâm trạng bỗng chẳng còn sợ hãi nữa.
"Em đáng tội chết. Nếu anh muốn, cứ nổ súng đi."
"Nếu anh bắn em thì không phải là anh đang tự sát sao? Hệ thống soulmate sẽ giết luôn cả anh."-SoonYoung lên đạn, ngón tay giữ chặt ở cò súng.
"Vậy để em tự làm..."-JiHoon ôm lấy tay anh, nhắm mắt muốn kết thúc tất cả, cậu mệt rồi, cái gì của cậu cũng cho anh hết rồi, bên cạnh nhau cũng đủ hạnh phúc rồi, thôi thì dừng lại ở đây cũng được. Chỉ cần cậu là người bóp cò, SoonYoung sẽ không sao hết, cậu nguyện ý chết dưới tay anh, không một chút lăn tăn nào.
"Mẹ kiếp! Em điên rồi đúng không?!"-SoonYoung gầm lên như con thú hoang bị thương, ném mạnh khối sắt lạnh lẽo đó vào góc tường rồi bóp chặt cằm JiHoon ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình.
"Em không điên, em đang hoàn toàn tỉnh táo đối diện với anh. Em nói với anh rồi, em đã không muốn tồn tại tiếp từ lâu, lý do em còn ở đây và nói được những lời này là vì anh thôi."
"Lee JiHoon!"
"Em đáng chết mà, đúng chứ? Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa SoonYoung à, anh không thể phủ nhận chuyện anh là cảnh sát và em là tội phạm đâu. Nếu bị mang ra xét xử, tội của em chắc chắn lĩnh án tử hình rồi. Chi bằng ở đây, chết luôn dưới tay người mình yêu nhất, còn hơn là phải đau đớn dưới họng súng của những kẻ lạ mặt."
SoonYoung bỗng bật cười thật lớn, tiếng cười của anh như vỡ vụn ra thành từng mảnh thủy tinh sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim đang run rẩy của JiHoon.
"Hóa ra em vẫn chưa tin anh. Hóa ra là vậy... Anh đã cố gắng dùng mọi cách để em mở lòng với anh, nhưng có vẻ vô dụng rồi nhỉ. Em vẫn làm công việc mà ông ta giao cho em, vẫn tiếp tục đi giết người sao?"
"Em đã từ bỏ nhiệm vụ giết anh, và giờ em phải làm một vụ khác thế chỗ vào đó! Anh không hiểu sao?"
"Em mới là người không hiểu! Em nghĩ làm thế là cứu anh à? Em đang dùng mạng sống của một người khác để cứu anh à, vậy có khác gì em giết anh hai lần đâu?!"
"VẬY GIỜ EM PHẢI LÀM SAO?! Em bị dồn vào đường cùng rồi... SoonYoung... Em không thể làm hại anh, càng không thể bỏ rơi em trai em, em phải bảo vệ nó, bảo vệ cả hai người. Em... Em vốn không còn đường lui rồi."
SoonYoung chống tay xuống mặt nệm, lặng lẽ đứng dậy quay lưng lại với cậu
"Đi đi, trước khi anh còng tay em lại."
"SoonYoung..."
"Nhanh lên, đừng để anh đổi ý."
JiHoon mím môi, gục mặt vào vô lăng khóc không thành tiếng, cậu không phải một vị thần, không thể nào một tay ôm hết mọi thứ vào người, không thể cứu hết những người vô tội ngoài kia, cậu chỉ có thể dùng hết khả năng để bảo vệ những người cậu thương yêu mà thôi. Cậu hít một hơi thật sâu, ra khỏi xe bắt đầu nhiệm vụ.
Tổ chức của BangGuk lập lên được đào tạo hết sức kĩ lưỡng, các sát thủ là đầu não, là những người hoạt động chính và thực hiện phần quan trọng nhất: giết người. Theo sau đó sẽ là những phụ tá, những kẻ chuyên lo hậu sự, tức là phần theo dõi mục tiêu và xóa sạch dấu vết sau khi các sát thủ hành sự xong.
Theo sau mỗi sát thủ thường có bốn đến năm phụ tá, nhanh nhạy và trung thành hết mực. Mỗi khi một nạn nhân nằm xuống, cái xác và toàn bộ thông tin của người đó sẽ bị xóa sạch, thần không biết, quỷ không hay.
Mục tiêu tối nay của JiHoon chính là Jane, người đã đưa thông tin mật của tổ chức KB cho SoonYoung hôm ấy, hiện tại cậu đang đứng ngay trước nhà của cô ta ở sâu trong con hẻm vắng người. Phụ tá của cậu vừa rời đi cách đây vài phút sau khi đã chắc chắn mọi chuyện sẽ trôi qua trót lọt, toàn bộ máy quay an ninh, camera hành trình có khả năng làm bằng chứng buộc tội đã bị gỡ hết toàn bộ. Bây giờ cậu chỉ có duy nhất một việc là đi vào đó và giết cô ta thôi.
JiHoon kéo sụp mũ lưỡi trai xuống thấp hơn, rút con dao ra bước từng bước cẩn trọng vào trong ngôi nhà nhỏ đó. Chỗ này rất dễ gây tiếng vang, cậu không thể dùng súng được, bộ giảm thanh đã bị SoonYoung lấy đi mất rồi. JiHoon đu mình lên tầng hai, nhẹ nhàng lách vào từ cửa sổ vào thẳng phòng ngủ, Jane không có ở đây. Tiếng tivi dưới phòng khách vang lên, thu hút sự chú ý của cậu.
Từng bước chân nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động, cậu nép mình vào cầu thang, nhìn Jane đang ngồi trên sofa lướt điện thoại, không chú ý mấy đến màn hình đang chiếu gì. JiHoon đi đến từ sau, trên tay cầm sẵn một miếng vải đã tẩm thuốc mê, cẩn trọng di chuyển một cách nhanh chóng đến ngay sau lưng cô. Ngay lập tức, JiHoon áp thẳng miếng vải vào mũi Jane, giữ chặt không cho cô giãy giụa.
Thuốc mê rất nhanh đã phát huy tác dụng, Jane chỉ chống cự được một hồi rồi từ từ mềm nhũn, vô lực ngã xuống sàn nhà. JiHoon mím môi, rút con dao từ lưng quần giơ lên cao
"Ngủ rồi thì sẽ không cảm nhận được đau đớn nữa. Xin lỗi."
RUỲNH!!! RẦM!!!
Một nhóm cảnh sát đạp tung cửa, xông thẳng vào trong nhà, bao vây xung quanh phòng khách. JiHoon giật mình quay đầu lại, chết sững nhìn người đang cầm súng chĩa thẳng vào cậu.
"Lee JiHoon, cậu đã bị bắt vì tội danh cố ý giết người."
"Soon-SoonYoung..."
"Bỏ vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
JiHoon chết trân, nhìn anh đầy bàng hoàng. Chuyện gì thế này? Những viên cảnh sát này là sao? Nhìn xung quanh xem, đang có bao nhiêu họng súng chĩa thẳng vào cậu thế này?
"Tôi nhắc lại, yêu cầu cậu bỏ vũ khí xuống!"
JiHoon cười nhạt, buông thõng hai tay thả con dao rơi xuống, SoonYoung ngay lập tức đi tới, dùng còng số 8 khóa tay cậu lại.
"Là em ép tôi."
"Mày nói gì? Woozi bị tóm rồi?!"-Kim BangGuk điên tiết đập bàn khi nghe tay sai báo tin JiHoon đã bị bao vây rồi bị cảnh sát bắt đi ngay khi định thực hiện nhiệm vụ.
"Vừa cách đây mười phút thôi thưa lão đại! Phụ tá Kwang không kịp quay lại để cứu sát thủ Lee, giờ cậu ấy đã bị giải vào nhà tạm giam ở sở cảnh sát rồi."
"Con mẹ nó! Sao lại hành động bất cẩn như vậy được? Woozi chưa bao giờ để lộ sơ hở như thế! Còn nữa, đám phụ tá chẳng nhẽ không phát hiện ra hay sao?"
"Là cái bẫy... Họ cũng không lường trước được việc này."
BangGuk gầm lên đầy giận giữ, không thể chấp nhận chuyện sát thủ số một của ông ta đã bị bắt đi. Điều đó có nghĩa là bọn cớm đã mò ra được lỗ hổng của tổ chức rồi, chúng đang phá từng chút, từng chút một để rồi thẳng tay đè nát nơi này ngay khi có cơ hội. Không được, chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra!
"JeongHan đâu rồi? Gọi nó về đây ngay! Bảo nó phải giải quyết thằng nhãi ranh Kwon SoonYoung kia ngay lập tức!"
"Rõ!"
"Hãy tìm cách cứu Woozi ra, trước khi nó bị giải vào nhà giam chính."
"Vâng thưa ngài!"
"Chúng mày dám lấy đi thứ gì của tao... Tao sẽ lấy lại gấp đôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com