Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hoài niệm

lee jihoon tớ không phải là người hay hoài niệm chuyện cũ, cậu biết mà

.

.

.

kwon soonyoung dạo này rất lạ. lạ ở chỗ, anh không hay đi ăn với cậu nữa, lạ ở chỗ, anh không còn thích ôm cậu nữa, lạ ở chỗ, anh không còn ghé qua studio của cậu lúc hai ba giờ sáng mà mè nheo, rằng thiếu hơi jihoon, tớ ngủ không được.

lee jihoon cũng vì chuyện này mà buồn lòng. một tuần bảy ngày, cậu buồn hết sáu ngày, ngày cuối là dùng để nhớ kwon soonyoung. nhưng mà với tính cách dễ ngại của cậu, thì việc xách mông đi bám người ta là không có khả năng.

kwon soonyoung mà im lặng, lee jihoon mà hết hay cười, là cả ký túc xá y như rằng cũng trầm tính theo.

"ủa dụ dì dạ? sao dạo này mấy anh buồn thế?"

lee chan cầm lon coca lạnh, tu một hơi thiệt dài rồi quay qua hỏi anh trưởng nhóm, khi thấy boo seungkwan với lee seokmin chẳng còn hay đi chọc lee jihoon nữa (tại anh bảy khi nổi giận trông cưng lắm luôn).

"èo ôi em chả biết đâu, chứ dạo này hai đứa soonyoung với jihoon cứ sao sao ấy, ai cũng lầm lầm lì lì,"

yoon jeonghan cầm ly sứ trắng âm ấm vừa hâm đưa cho choi seungcheol, mặc kệ cậu bạn có nhăn mặt ngán ngẩm cái món sữa nóng của mình như thế nào.

"còn em nữa, coca lạnh mãi. muốn phá nát cuống họng luôn hay gì?"

lee chan trề môi, rồi chạy bén đi khi thấy yoon jeonghan chuẩn bị cầm ghế gỗ nhà bếp lên ném cậu.

.

.

.

lee jihoon gõ gõ cây bút chì xuống bàn, miệng lẩm nhẩm đoạn rap mới viết. comeback vừa qua nên cậu không cần phải vội vàng viết bài hát cho lắm, nhưng ngồi không rảnh rỗi chẳng biết làm gì, đành nhốt mình trong studio mày mò track mới.

ngồi từ bảy giờ sáng, ngồi sao tới tận ba giờ chiều. tám tiếng trôi qua, nhưng mấy tờ giấy chỉ toàn dăm ba chữ vô nghĩa không đâu vào đâu. cơm trưa chẳng kịp ăn, bài hát thì vẫn còn là một đống bèo nhèo, khiến lee jihoon thấy nản quá. 

bỏ đại cây bút xuống, hai ngón tay xoa nhẹ mí mắt. anh joshua có bảo, nhìn màn hình mãi không tốt, mà đeo kính cận đối với cậu không phải là chuyện hay ho cho lắm. lee jihoon vớ lấy ly americano lỏng lẻo (do đá tan hết rồi còn đâu), uống lấy vài ngụm. xong xuôi rồi lại đi chống cằm ngồi nhớ ai kia. 

tự dưng bị cái gì ấy, chẳng thèm mua đồ ăn cho cậu nữa, cũng chẳng thèm đi tập gym chung. lee jihoon vò đầu ba lần, tặc lưỡi năm lần, bĩu môi tám lần đúng, chán chường rời studio đi ăn thịt nướng.

nhưng mà chao ôi, ăn thịt nướng một mình vào cái giấc ban trưa này chẳng phải là gu của cậu. cũng biết sao giờ? tụi nhỏ ai cũng đòi giảm cân, mấy anh lớn thì hí hửng rủ nhau đi mua đồ hồi sáng, hội đồng niên thì trốn biệt tăm ở quán cafe máy tính cày game.

tủi quá, không muốn ăn nữa, lee jihoon lủi thủi về phòng tập nhảy, định bụng lên một đoạn vũ đạo mới cho vui, cái tự dưng gặp được bạn kwon soonyoung.

khỏi phải nói, con người kia gặp cậu cứ như lủi trúng ma, mắt đảo liên hồi, tay chân cứng đơ.

"í chào, mày tập hả? vậy thôi tao đi, nhường chỗ cho mày tập nè."

rồi cuống quít thu khăn với chai nước đi.

lee jihoon nhíu mày, rất ư là không vui. ủa là sao? tự dưng hành xử gì kỳ cục vậy? bộ cậu ăn thịt người ta tới nơi hay sao?

"từ từ, soonyoung, tao nghĩ tao với mày cần nói chuyện."

"nói gì lát về ký túc nói sao, giờ tao hơi bậ-"

"youngie à..."

con chuột nào đó nghe tiếng con mèo dài lê thê buồn hiu, tự động quay đầu lại liếc liếc người ta mấy cái.

"mày đứng xa tao quá sao mà nghe tao nói."

lee jihoon tặc lưỡi, tay quơ quơ người kia lại khi thấy người ta đứng cách xa mình tận chín bước chân.

"dạo này ăn trúng gì mà tránh tao dữ thế?"

rồi xong, biết ngay là hỏi cái này mà. 

kwon soonyoung quắn quít, hết gãi đầu tới xoa cổ, chẳng biết trả lời sao cho phải.

nói thiệt, chuyện cũng chả phức tạp gì. chỉ là hôm nọ má người thương gọi, bảo là kiếm được số chị bạn năm xưa xửa xừa xưa kia rồi, có gì bảo một tiếng má gửi số cho mà liên lạc. 

cái soonyoung bị hoang mang, cộng với bài hát demo cậu vừa gửi cả nhóm nghe cứ hoài niệm sao sao ấy, cứ như một người nhớ lại chuyện cũ, không buồn cũng chẳng vui. 

một người một tách cà phê mà ngồi ngắm mưa, đầu óc bâng quơ nghĩ về đôi má đỏ hây hây cùng mái tóc cháy nắng, lòng tự dưng thấy nhớ người xưa ghê.

hoang mang quá cái thành ra nghĩ người ta hết thương mình rồi, cái thành ra trốn người ta cả tuần, cái thành ra vô ý bỏ lơ người ta, dù rảnh một tí là lại mở hình người ta ra dòm miếng cho bớt nhớ.

mà làm sao để đem cái đống này giải thích cho lee jihoon là một đẳng cấp khác với trình độ ngôn từ dở tệ của anh lúc này.

"cái bài demo kia của tao đúng không?"

"..."

"cái cuộc gọi má tao gọi đúng không?"

"..."

"cái dãy số má tao gửi đúng không?"

"..."

lần này tới phiên lee jihoon giận. lo cho người ta đến muốn ngất đi sống lại, hóa ra chỉ vì cái lí do cỏn con nhảm nhí này.

giận thì giận, nhưng đa phần vẫn là buồn nhiều hơn.

làm bồ nhau cũng gần một năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu, vậy mà hôm nay mới vỡ lẽ là người ta chưa tin tưởng mình hoàn toàn. lee jihoon chẳng cấm kwon soonyoung không được ghen tuông gì, nhưng mà cái này đối với cậu có hơi quá.

lee jihoon im lặng nhìn kwon soonyoung, đoạn cậu thở dài. bây giờ làm sao đây?

soonyoung đang nơm nớp nhìn xem bạn người thương phản ứng ra sao, ai dè bản thở dài một cái làm anh quýnh cả lên.

"tao xin lỗiiiiii, tao biết tao sai rồi."

"sai rồi sao vẫn làm?"

lần này tới phiên kwon soonyoung thở dài. thì biết là không nên, không hay, nhưng đâu phải muốn tránh là tránh đâu.

"lee jihoon tớ đâu phải là người hay hoài niệm chuyện cũ, cậu biết mà."

tưởng chừng như cái chuyện này sẽ trở nên phức tạp hóa hơn, nhưng con người họ lee kia tự dưng thấy bạn vũ công luống cuống dữ quá, đâm ra chẳng muốn làm khó bạn nữa.

ừa, yêu đương nó mệt vậy ấy, cơ mà vẫn cứ muốn đâm đầu vào nhau.

lee jihoon giang hai tay ra, đợi đợi người ta ôm vào lòng.

.

.

.

"sao mày không ôm tao?"

chuyện thế đấy, hết rồi.

bạn soonyoung ôm bạn jihoon một chút, thiếu điều muốn đem hết yêu thương của mình nhập vào người thương trong lòng. trời vừa vặn vào đông, nên cái ôm đối với cả hai chưa bao giờ trở nên ấm áp đến thế.

______________________________________

èo ooiiiiiiiiiii xàm quá, xin lỗi xin lỗi xin lỗi >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com