Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.9




XLII


Suốt tuần còn lại Hoseok không gặp Yoongi. Cậu còn không được lái xe đến nhà riêng của mình vì mẹ cậu yêu cầu cậu phải ở chung với bà để bà có thể quan sát cậu. Xe cậu đã bị tịch thu và mẹ cậu cho cậu một tài xế để đưa đón cậu đến công ty.


Giải cứu duy nhất của cậu là Namjoon, ngẫu nhiên xuất hiện vào buổi sáng cuộc họp cổ đông.


"Mày có đem theo Yoongi không?" Hoseok hỏi hắn, mặt cậu vùi vào gối.


Namjoon ngồi phịch xuống giường, đẩy Hoseok qua một bên để hắn có thể leo lên ngồi cạnh cậu, rồi cười, "Nah, ảnh không vừa trong túi tao,"


Hoseok nghĩ Yoongi có thể nằm vừa trong một va li lớn, nhưng nó sẽ trông quá đáng ngờ khi ra ngoài với một cái túi như vậy trong khi cậu chẳng phải đi đâu cả.


"Mẹ tao thật ác," Cậu nói, ngồi xích qua để Namjoon có chỗ ngồi.


"Ừ, tao có nghe rồi. Mẹ mày nghĩ bà ấy chưa đủ nghiêm khắc với mày đó,"


"Tao bao nhiêu tuổi rồi, Namjoon?" Hoseok ló ra khỏi gối để nhìn hắn. "Bộ tao mới mười hai hay sao?"


Namjoon chỉ cười, "Có thể đó là do mày là con một? Mấy bà mẹ thường vẫn nghĩ con mình còn bé, chẳng phải sao?"


"Bả lấy xe tao và cho tao một thư kí của bả lúc nào cũng kiểm soát tao mỗi khi tao ra khỏi nhà,"


"Ouch, nhưng ờ, tao nghe rồi. Mày nói chuyện với Yoongi chưa?"


Cậu cuối cùng cũng nhấc đầu lên khỏi gối và ngồi dậy, "Rồi, nhưng không nhiều. Tao nghĩ anh ấy lo lắng nhưng tao không chắc vì anh ấy cứ liên tục chửi mẹ tao,"


"Ừ, là tao thì tao cũng sẽ làm vậy. Và mày cũng nên nói chuyện với Taehyung đi, thằng nhóc cảm thấy một phần có lỗi đó. Sau khi vụ này xảy ra nó buồn lắm," Namjoon nói, ngồi dậy cùng cậu.


"Đâu phải lỗi của nó đâu," Hoseok bực mình, càng không thể tin được chuyện này.


"Mày biết không, nếu mày không khổ sở quá thì chuyện cũng đâu loạn đến cỡ này. Tất cả chuyện này chỉ vì mày tống cái lưỡi của mày vào mồm một thằng con trai khác?" Namjoon thật sự rất thẳng tính cộc mịch và không thể chịu được, nên Hoseok ném một chiếc gối to vào đầu hắn.


"Mày vô dụng quá, Namjoon. Nhưng cảm ơn mày đã đến thăm tao. Nếu đêm nay tao có chết, nhớ nói anh ấy tao yêu ảnh và ảnh nên thiêu xác tao, đổ tro của tao vào một cái lọ, và mãi mãi giữ tao trên quầy bếp của ảnh." Hoseok khịt mũi, hơi ủy mị, nhưng một tuần rồi cậu không động đến Yoongi và cậu muốn phát điên rồi - cậu muốn chạm vào anh, muốn ôm anh, cậu không muốn nghe giọng nói của anh qua điện thoại nữa, và cậu cũng muốn thấy nụ cười của anh.


Hoseok chỉ muốn cảm thấy thế giới không bị chấn động và cách duy nhất để ngăn điều đó lại là để Yoongi nở nụ cười.


XLIII


Nếu Hoseok nói thật ra thì, cuộc họp cổ đông rất hài hước.


Ba cậu giữ trạng thái ôn hòa, cảnh báo mọi người khi những lời nói của họ về Hoseok quá khắc nghiệt, công kích đứa con một của mình theo cách không chấp nhận được.


Kì lạ thay, Hoseok cảm nhận được ba cậu thật sự quan tâm đến cậu và không chỉ cố giữ công ty không tán gia bại sản.


Cậu thấy cô chị họ của mình ở cuối dãy bàn và cô ấy nhìn cậu, vui vẻ giơ ngón cái. Một người anh em họ khác của cậu nữa, lớn hơn cậu nhiều tuổi, nhìn cậu với đôi mắt nghiêm nghị, ánh mắt Hoseok không thể nhìn thấu.


Cuối cùng, khi tất cả - một lần nữa - tập trung nhìn cậu và cho cậu cơ hội để nói, Hoseok đứng dậy, cúi chào, và bắt đầu nói lời xin lỗi cùng một tiếng cười nhỏ cậu không kiềm chế được. Cậu nghe ba cậu gầm gừ cạnh mình và nếu mẹ cậu có mặt ở đây, chắc mà sẽ ngất mất rồi.


"Xin chào buổi tối. Tôi xin gửi lời xin lỗi vì những lùm xùm do tôi gây ra gần đây," Bởi vì, nói thật, đây không phải là lùm xùm đầu tiên của cậu (nhưng đây là vụ việc đầu tiên đòi hỏi cả một cuộc họp, nên cậu cho rằng nó rất tệ).


Hoseok xin lỗi, nói rằng cậu sẽ làm việc chăm chỉ hơn trong công ty và, không may cho những người chú và anh em họ đang nhắm đến vị trí chủ tịch, cậu sẽ không từ bỏ dễ dàng.


"Điều đó không do cậu quyết định," Anh họ cậu, người có ánh mắt khó chịu, lên tiếng.


Hoseok chỉ nhún vai, "Vậy anh cũng không có quyền quyết định ở đây, hyung. Và theo truyền thống của công ty, người thừa kế trực tiếp của gia đình mới được xem là người thừa kế duy nhất,"


"Bởi vì cậu mà cổ phiếu công ty đã giảm đi gần sáu phần trăm," Anh họ cậu tiếp tục nói, bàn tay đặt trên bàn đã thu lại thành nắm.


"Vì anh là một nhân viên tốt như vậy, anh sẽ tìm ra cách vực công ty lên lại mà, phải không, hyung?"


Ba cậu đã chịu đủ cuộc cãi vã ấu trĩ, đập một đống sơ dày lên bàn. "Được rồi, Hoseok."


Hoseok ngồi lại xuống ghế sau khi cậu nhếch môi cười với người anh họ đang đỏ mặt tía tai và trông như anh ta sắp sửa ném Hoseok qua khỏi cửa kính phòng họp vậy.


XLIV


Cậu trốn khỏi người tài xế đang chờ ở sảnh và chạy thẳng đến trạm xe buýt. Đi phương tiện công cộng tốn thời gian hơn nhưng cậu đang không có xe và cậu sẽ không bao giờ về nhà chỉ để giành chìa khóa khỏi tay mẹ cậu, nên cậu bắt xe buýt và tàu điện ngầm, đi trên con phố quá quen thuộc, những cột đèn vẫn mờ và cậu bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh.


Có một vài người lảng vảng ngoài quán bar và Hoseok đẩy họ qua để vào trong.


Quán bar đầy những sinh viên đại học vênh váo và cười quá to. Hoseok không thể nhìn được quầy bar ở nơi cậu đang đứng.


Khi cậu đến gần hơn, cậu thấy một người pha chế, cười đùa vui vẻ khi cậu ta pha nước uống. Người đó không phải Jeongguk vì Jeongguk không thân thiện với khách đến mức đó đâu.


Cậu cố tìm bóng dáng Yoongi nhưng người pha chế thứ hai là một chàng trai khác có mái tóc đen đang tự lầm bầm, lườm một cái bàn ồn ào đến khó chịu.


Và rồi anh ta ngước lên và Hoseok nhận ra đó là Yoongi và tim cậu bắt đầu tăng nhịp đập như mỗi khi cậu thấy anh.


Yoongi mém làm rơi một cái ly bia rỗng anh đang cầm khi thấy cậu. Hoseok thấy anh lẩm bẩm tên cậu và trước khi cậu kịp nhận ra, Yoongi đã chui ra từ quầy và nhanh chóng chạy về phía cậu, đẩy Jeongguk đi khi cậu bé xuất hiện với một khay đĩa rỗng.


Hoseok ôm lấy Yoongi và kéo anh vào thật chặt, hai đôi môi ngay lập tức gắn liền.


Mọi người quanh họ đều huýt sáo, hoan hô cho họ, và Yoongi đang áp sát với Hoseok một cách nóng bỏng, hai tay nắm chặt lấy hai bên hông của Hoseok.


Ngay thời điểm đó, cả thế giới có thể nổ tung nhưng Hoseok sẽ không sao, vì cậu cuối cùng cũng ở bên cạnh Yoongi.


Họ cứ hôn, hôn mãi, cho đến khi họ dừng, môi Hoseok đã sưng tấy, mặt đỏ ửng.


Cậu đưa tay sờ má Yoongi và mỉm cười nhìn anh, gánh nặng trên vai như trút bỏ hết khi Yoongi cười lại với cậu.


Trái đất ngừng rung chuyển và Hoseok đã về nhà.


Câu nói đầu tiên của Hoseok không phải là 'em nhớ anh' hay 'chào anh'. Cậu nhìn Yoongi thật kĩ - bộ dạng anh có mồ hôi và anh đang thở dốc, đôi môi ẩm và cong thành vòng cung, đôi mắt sáng lên sự nhẹ nhõm và hạnh phúc.


"Tóc anh có màu đen," Hoseok nói.


Yoongi bật cười, không tin được rằng lời đầu tiên Hoseok nói với mình sau một tuần không gặp nhau lại là như vậy, rồi véo nhẹ vào hông cậu, "Một sự thay đổi,"


"Tại sao vậy?" Hoseok có thể nói anh trông đẹp nhưng để sau đi. Cậu cũng có thể nói với anh rằng cậu rất nhớ anh nhưng Yoongi đã biết điều đó rồi, nên cậu nhấn mạnh vấn đề này hơn. "Ý em là, anh để tóc đen trông quyến rũ lắm - như là, wow, em cần thời gian để làm quen với nó, nhưng, tại sao vậy?"


Yoongi chưa trả lời câu hỏi của Hoseok, anh áp sát vào người cậu, ngón tay chạy dọc cổ Hoseok trước khi nắm lấy cà vạt cậu, "Em nghĩ anh quyến rũ như thế này sao?" Và rồi anh mỉm cười, không phải là nụ cười tinh quái mỗi khi anh trêu chọc Hoseok, mà là nụ cười dịu dàng - nụ cười thật con mẹ nó xinh đẹp, đối với Hoseok mà nói.


"Anh đẹp lắm, Yoongi," Hoseok nói với anh, tay đặt lên eo anh. Cậu cúi đầu hôn anh, thuần khiết và chầm chậm, "Và em nhớ anh lắm,"


Và rồi Yoongi bật cười và đó là một nụ cười đáng yêu Hoseok không màng nghe cho đến hết cuộc đời mình.


To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com