Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Epilogue




XLV

Hoseok hôn lên từng thớ da thịt, răng cắn sâu vào đùi trong của Yoongi, khiến Yoongi rơi vào khoái lạc dù Hoseok vẫn chưa chạm vào anh.


Họ yêu nhau, thật chậm và ngọt, thật đẹp đẽ.


XLVI


Vào buổi sáng, Yoongi hỏi Hoseok liệu điều này có ổn - liệu họ có ổn.


"Em là người dành cho cả thế giới, Hoseok à. Anh không muốn kéo em xuống," Yoongi thì thầm cạnh cậu, nửa người dựa lên ngực Hoseok.


Hoseok đón nhận lấy anh nhưng hơi nhăn mặt khi Yoongi vô tình chọt khuỷu tay vào bụng cậu.


Cậu kệ mẹ cả thế giới bởi vì cậu chỉ muốn Yoongi mà thôi.


"Anh nói anh sẽ ở lại với em," Hoseok nhắc anh, đôi mắt vẫn mơ ngủ.


Yoongi ậm ừ, gật đầu. "Chỉ khi em cho phép."


"Em không muốn anh đi đâu cả," Cậu luồn tay qua tóc Yoongi, ngắm nhìn mái tóc đen tuyền.


"Tốt, bởi vì anh cũng không có ý định đó."


XLVII


Hoseok hứa với Yoongi rằng nếu có chuyện gì cậu sẽ làm đúng trong cuộc đời mình thì đó chính là cậu sẽ yêu anh như thể đó là điều duy nhất cậu làm đúng.


Yoongi đáp lại bằng cách kéo cậu xuống hôn và cuối cùng họ bật cười cùng nhau, răng va đập nhau hơi đau khi họ không ngăn được mà cười khi hôn.


XLVIII


Cậu nhận được một tin nhắn từ Jinri bảo rằng: "Mẹ anh cố gán ghép chúng ta nữa nhưng bộ dạng của tôi sẽ ra sao sau những gì anh làm? Dù sao thì, đừng lo cho tôi nhiều quá - tôi cũng sẽ không nghĩ về anh nữa đâu."


Khi cậu nói mẹ cậu nghe về tin nhắn, bà sụp ngồi xuống ghế.


"Ta không hiểu," Bà nói, mắt nhìn xuống đĩa salad.


Hoseok tự hỏi liệu bà cũng có hiểu cậu hay không.


XLVIX


Yoongi không chuyển đến ở cùng cậu vì anh sống quá xa và công việc của anh cũng vậy, và ca làm việc của anh cũng trễ nữa. Nên Hoseok chấp nhận. Yoongi hàng đêm vẫn xuất hiện tại nhà cậu sau khi Hoseok đưa cho anh mã khóa, nói rằng nếu anh không đi làm được, anh vẫn có thể ở nhà cậu cả ngày. Dù sao thì sáu giờ quán bar mới mở cửa.


"Sao anh không chuyển vào ở cùng em luôn đi?" Hoseok hỏi anh. "Ngày nào anh cũng đi xa để làm việc,"


"Này, anh phải đi về nhà mình, thay đồ, rồi đi làm nữa. Khác nhau mà,"


Hoseok không hiểu.


"Sao anh không đem hết đồ đạc của anh qua đây?"


"Thì anh sẽ bị trễ giờ làm việc,"


Hoseok vẫn không hiểu lý lẽ của anh.


"Nếu anh chưa sẵn sàng chuyển đến ở cùng em thì anh cứ nói-"


Yoongi khịt mũi, đẩy cậu nằm xuống giường, rồi trèo lên người cậu, đầu gối kẹp hông Hoseok. "Không, vì thực tế, ta gần như ở cùng nhau rồi còn gì. Chỉ là - anh không muốn phải rời khỏi nhà vào bốn giờ chiều chỉ để làm việc vào sáu giờ,"


Hoseok thật sự không hiểu anh đang nói gì.


"Thì có khác gì đâu?"


Yoongi vén tóc Hoseok ra khỏi mặt cậu, rồi nói, "Anh đùa thôi, đồ ngốc. Anh không muốn tỏ ra dễ dãi thôi."


Cậu rên rỉ, "Sao anh chả bao giờ tha cho em một phút vậy hả?"


"Sói thì không chơi dễ dàng," Yoongi thì thầm, và trong sự tăm tối của căn phòng, Hoseok vẫn có thể thấy ánh mắt của Yoongi sáng như ngọn hải đăng dẫn dắt anh về nhà.


L

Yoongi nghĩ rằng mình có thể tạo ra lửa với cách anh cảm thấy đối với Hoseok.


Hoseok, người tỉnh dậy vào buổi sáng với mái tóc rối.


Hoseok, người cười quá ồn ã và quá nhiều.


Hoseok, người đôi khi co quắp lại mỗi khi cậu nhớ đến nọc độc trong lời nói của mẹ cậu.


Hoseok, người không xứng đáng với bất cứ thứ gì - những lời bình luận ác ý, hay sự kinh tởm tột độ từ người phụ nữ đáng lẽ phải luôn bên cạnh cậu, bất chấp tất cả.


Hoseok, người giữ lấy Yoongi như thể anh là câu trả lời, một lời hứa, như thể anh là tất cả và hơn nữa.


Hoseok, người khiến anh cảm thấy mình là tất cả.


"Này, ngốc, ta đang ở ngoài công cộng và em đang nhìn lâu quá đó, đừng có trở nên quái đản nha," Yoongi vờ liếc mắt nhìn cậu và lén nhịn cười nhưng lại thất bại.


"Không thể nào," Hoseok nói, bật cười. "Nói về không thể nào, ý em là em không thể nào không nhìn anh."


Yoongi hi vọng rằng không ai gần họ nghe được những gì cậu nói. Anh không thể từ chối Hoseok vì cậu đã nắm chặt lấy tay anh, kéo anh lại gần hơn.


"Vậy, anh muốn gặp ba mẹ em chứ?" Hoseok hỏi, một nụ cười ngốc trên môi và ánh mắt tinh nghịch.


"Không, anh thà nhìn cả thế giới bốc cháy." Yoongi không chần chừ trả lời.


"Ừ, em cũng vậy,"


Yoongi ước gì anh có thể thu lại một vài tiếng cười của Hoseok vào một cái lọ.


Hoseok ước gì cậu có thể bắt lấy mọi tia nắng Yoongi tỏa ra và cho chúng vào túi, có thể tiết kiệm vào những ngày mưa.


Họ đều ước những ngày khác như ngày hôm nay - khi tất cả những gì họ làm là nằm ườn ra, hôn nhau trong lúc nhìn cả thế giới trôi qua ngoài cửa sổ.


Yoongi tự nghĩ bản thân là một người có tính hủy diệt, một con sói giăng bẫy một chú cừu lạc lối, trong khi Hoseok tin rằng anh là một cơn lốc, một cơn bão luôn để lại những tàn tích sau lưng.


Trong cuộc đời Yoongi, chưa có gì là dài lâu - nhưng cho đến khi Hoseok muốn anh ở lại.


Và Hoseok đã chạy, chạy mãi và chạy đến khi cậu gặp Yoongi, và quyết định rằng, đây rồi, đây chính là điều cậu đang tìm kiếm, một nơi cậu cuối cùng có thể gọi là nhà.


Bây giờ, họ chỉ là hai chàng trai yêu nhau vừa tìm được đường đến với nhau, vừa học được rằng đôi khi, khi bạn đùa với lửa, bạn không bị đốt, mà bạn được sưởi ấm.


"Em đang nghĩ gì vậy?" Yoongi hỏi cậu, giọng anh nghe mệt mỏi và buồn ngủ. Anh sít lại gần Hoseok, một tay lười biếng vắt qua bụng Hoseok, ngón tay đùa với mép quần boxers của cậu.


"Về anh," Hoseok nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ má anh, nụ cười của cậu thật ấm áp và dịu dàng khi cậu nói, "Em luôn nghĩ về anh, Yoongi."


The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com