Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap cuối

Đến công viên chật chội, đông đúc, hàng trăm ngưòi chen chúc nhau. Cô nắm chặt tay con, dặn dò:"Không được đi đâu khỏi tầm mắt mẹ nhé!"

"Vâng!"

Cô cùng con trai chơi gần hết những trò chơi ở đây, đến khi chỉ còn hai trò cuối cùng nằm ở khá xa. Cô mua một chai nước ngọt cho con rồi hai người dắt tay nhau đi đến những trò chơi ở cuối đường.

"Mẹ, mẹ có mệt không?" Cậu ngẩng đầu hỏi mẹ.
Cô cười dịu dàng: "Không, mẹ không mệt."
"Sao con nhìn mẹ không được khỏe cho lắm?"

"Là do trời nóng thôi."
Đến khi ra khỏi công viên đã là ba giờ chiều, cô cùng con trai đi taxi về nhà, thanh toán tiền taxi xong cô đưa con trai lên nhà rồi dặn dò: "Ở nhà đợi mẹ, mẹ xuống siêu thị mua ít đồ rồi mẹ lên."

Cậu ngoan ngoãn lên sofa ngồi xem ti vi. Cô đi xuống dưới siêu thị, chọn một ít đồ ăn rồi thanh toán. Vừa đi đến thang máy thì đầu óc choáng váng, túi đồ trượt khỏi tay tung tóe dưới sàn nhà, cơ thể như không còn sức lực mà đổ xuống. Một cánh tay đỡ lấy cô ở đằng sau. Cô không kịp định thần thì hơi nóng phả vào tai cô, giọng nói đàn ông trầm thấp quen thuộc vang lên: "Nếu em cho rằng mình tài giỏi thì hãy tự chăm sóc mình thật tốt. Còn không, để cho anh được chăm sóc em."
. Nói xong, ạnh cúi người bế bổng cô lên, để mặc túi đồ ăn ở dưới đất mà không nhặt. Cô vỗ mạnh vào người anh.
"Bỏ tôi xuống, cậu điên à?"

"Tôi điên đấy, tôi phát điên vì em đấy!" Anh tức giận gào lên.
Cô thấy anh tức giận thì im bặt, không lên tiếng nữa, để mặc anh bế cô vào thang máy rồi đi lên tầng. Nằm trog vòng tay anh, cảm nhận nhịp tim của anh, tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc, đột nhiên cô muốn tham lam níu giữ khoảnh khắc này, muốn ích kỷ níu giữ nơi ấm này lâu hơn một chút mà không thể.
Hai tháng sau
Cô và anh không còn liên lạc sau ngày hôm ấy, ngày mà người đàn ông ấy quay về, xin cô tha thứ và cầu xin cô cho anh ta một lần sửa sai, cái ngày mà cô hiểu rằng, tình cảm một khi đã đánh mất, không bao giờ có thể quay trở lại. Lúc này cô và anh ta ở bên cạnh nhau, không chăn gối, không ôm hôm, chỉ như hai người banh cùng nhau chăm sóc con cái. Còn thứ gọi là tình yêu thì hoàn toàn đã chết.

Nhìn anh ta ôm con trai ngồi trên sofa, cô không cảm thấy hạnh phúc, ngược lại chỉ cảm thấy nực cười, nhìn khuôn mặt không quen của con trai khi ngồi trong lòng anh ta cô càng cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông từng rời bỏ cô vì người phụ nữ khác, từng ăn nằm và bỏ rơi mẹ con cô lại trở về, muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng cuộc đời đâu có điều gì dễ dàng đến thế, đâu phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng vãn hồi theo ý mình muốn.

"Mẹ, con không thích chú ấy!", con trai nằm trong lòng cô thủ thỉ.
"Tại sao con không thích, chú ấy là bố con?" Cô hôn lên trán cô, anh ta ngủ ở phòng bên cạnh, cô không thể nằm cùng người đàn ônh từng phản bội mình.
Cậu ôm chặt mẹ, lắc đầu. "Con không biết, nhưng con không thích, con thích chú kia cơ."

Cô biết "chú kia" mà con trai nhắc tới là ai, cô cắn môi, không muốn rơi lệ mà không thể kiềm chế. Nước mắt lăn xuống.

"Chú ấy không thể ở với mẹ con mình."
Chú ấy thuộc về một người phụ nữ tốt hơn, người phụ nữ xứng đáng hơn. Chú ấy là người đàn ông tốt, vì quá tốt nên không thể dành cho mẹ

Cô tỉnh dậy vào lúc sâu giờ sáng, nhìn con trai còn đang ngủ bên cạnh, cô sang phòng bên cạnh lấy quần áo đi học cho con. Cánh cửa được mở ra, trên giường không có ai, cô bước vào bên trong thì giọng nói từ nhà vệ sinh vang lên.

"Anh sẽ nhanh chóng lấy được tiền của cô ta rồi sẽ về với em ngay."

"Anh hứa."
"Em phải tin anh chứ!"
"Được rồi."
Cô ra khỏi phòng từ lúc nào, ngồi trên sofa, tự giễu mình ngu ngốc. Cô đã nghĩ chỉ cần vì con, chỉ cần cho con một gia đình có cả bố cả mẹ, cho dù thế nào cô cũng có thể chấp nhận. Nhưng không phải như vậy, hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của con. Nếu cô không hạnh phúc, con cô cũng không thể vui vẻ.

Một người cha tồi tệ liệu có dạy bảo được con cái nên người? Là cô sai rồi, cô đã cho rằng mình chỉ cần hy sinh cho con trai là được, nhưng nếu thật sự thương con, cô sẽ không cần hy sinh một cách ngu ngốc đến thế.
Cô nén một chiếc phong bì xuống giường. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Cầm tiền rồi đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Anh ta bật dậy khỏi giường, tỏ kinh ngạc: "Em nói gì thế, anh không hiểu!"

"Cầm tiền rồi cút ra khỏi nhà tôi."
Vài phút sau, khi biết bộ mặt thật của mình bị bại lộ, anh ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bước đến cạnh cô, nâng cằm cô lên, nói như gầm gừ: "Đừng tưởng tôi không biết cô có quan hệ gì với thằng kém cô vài tuổi, loại đàn bà như cô đừng có mơ mộng quá sức mình. Cô không sợ mình bẩn, người khác cũng thấy bẩn đấy."

Những lời của người không có tư cách nói ra không thể khiến người khác tổn thương, cô nhếch môi cười, đáp lại thẳng thừng: "Đấy là việc của tôi, không phải của anh. Bẩn như tôi nhưng ít nhất còn kiếm ra tiền, còn anh sạch nên chỉ biết bòn mót tiền của đàn bà."
Anh ta định đưa tay lên tát cô, nghĩ thế nào lại bỏ xuống, cầm phong bì tiền trên giường nhét vào túi mình rồi lấy quần áo nhanh chóng rời đi, không nói thêm một câu.

Đến khi anh ta ra khỏi nhà cô mới có thể thở một hơi nhẹ nhàng, giống như trút được tản đá trong lòng, nhẹ nhõm vô cùng.

Cô nhanh chóng vào phòng, cầm điện thoại lên gọi đến dãy số đã lưu từ rất lâu mà chưa từng chủ động liên lạc. Vào hồi chuông với cô như cả một thập kỷ, rất lâu sau mới có người nghe máy.
"A lô." Giọng nói đàn ông vẫn còn đang ngái ngủ.
"Là tôi!", cô thấp giọng lên tiếng.
. Có vẻ như đầu dây bên kia rất bất ngờ, đến khi anh trả lời, giọng nói đã tỉnh táo hơn rất nhiều; "Sao lại gọi tôi vào giờ này?"
"Tôi..."
Cô còn chưa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên: "Anh có thấy cái áo màu hồng của em đâu không?"
Cô như bị ai tát một cái thật mạnh vào mặt, cô cúp máy ngay giây phút ấy. Bối rối, ê chề, cay đắng lẫn tủi hờn. Là cô quá tự tin vào bản thân, cô cho rằng chỉ cần cô lấy hết can đảm, để nói yêu anh là được. Nhưng cô quên rằng cô chỉ là một người đàn bà đã có một đời chồng, cô dơ bẩn và sứt sẹo, cô không xứng.

Nhìn cuộc gọi đến nhấo nháy trên màn hình, cô chủ động bấm tắt máy. Nhìn con trai đang nằm ngủ say trên giường, cô cảm thấy mình thật hèn kém, không cho con nổi một gia đình hạnh phúc.
Mười lăm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rât mạnh, đến mức như muốn vỡ nát. Cô sợ hãi chạy thật nhanh ra mở cửa, nhìn người đàn ông đứng trước mặt thở dốc, bộ pyjamas còn nguyên trên người. Cô không nhìn mà trở vào nhà, để mặc anh đứng trước cửa.

Đột nhiên một cánh tay đàn ông vòng qua eo cô từ đằng sau, ôm chặt lấy cô, rúc đầu vào cổ cô từ đằng sau.
"Tại sao lại tắt máy? Tại sao không nghe máy của tôi? Đồ ngốc, em ghen à?"

Cô im lặng không đáp, cô lấy tư cách gì để ghen, lấy tư cách gì để nói rằng: "Phải, tôi ghen đấy, tôi đang ghen đấy!"
"Đấy là em gái tôi!", anh lên tiếng giải thích

Cô như được đổ một ly nước vào cổ họng trong khi đang khát đến không nói thành lời. Tại sao cô chưa từng nghe anh nói đến việc anh có em gái?

"Là em chưa từng để ý đến tôi nên tôi có kể rồi em cũng không nhớ!", anh nói như rất ấm ức.
Cô để mặc cho anh ôm như thế, không gạt ra, không hờn giận. Vì cô thật sự yêu người đàn ông này, người đàn ông khiến cho cô quên đi tổn thương, người đàn ônh khiến cô có tự tin yêu lại một lần nữa, người đàn ông cho cô cảm giác cô xứng đáng được yêu thương.
"Em yêu anh!" Cô nói rất rõ ràng, từng từ rất rõ.
Cô cảm nhận được bàn tay đang ôm mình cứng đờ, anh định buông tay ra thì cô nắm chặt lại.
"Đừng cử động, nếu không, em sẽ không có dũng khí để nói."

Anh ngoan ngoãn ôm chặt cô như thế, im lặng nghe cô nói.
"Không phải không yêu anh, là em cho rằng em không xứng với anh, là em cho rằng anh xứng đáng có được một người hơn em. Khuyết điểm của em chính là đã có một đời chồng, có một đứa con trai, em cho rằng em và anh không thích hợp. Nhưng em thật sự muốn một lần ích kỷ, chỉ một lần ích kỷ nói rằng em yêu anh."

Anh buông tay xoay người cô lại, hôn lên môi cô, từ nhẹ nhàng đến cưỡng đoạt, từ ngọt ngào đến mê đắm. Hai người như điên loạn ôm lấy nhau, nụ hôn như giãi bày hết mọi đau khổ hơn một năm qua, như đền đáp những cố gắng của anh
Sẽ có lúc chúng ta gặp một người, chỉ cần gặp được người ấy tự nhiên bản thân sẽ quên đi hết mọi đau khổ trog suốt thời gian dài.

"Gặp được em là may mắn của anh, đừng cho rằng mình không xứng, trên đời này không ai xứng với anh hơn em." Anh ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai.

"Vì em mang trong mình một trái tim tan vỡ, vì em từng tổn thương, và vì anh yêu em vì em đã từng vấp ngã. Em không biết đâu, anh từng đứng nhìn em từ khi em chỉ có một mình, cho đến khi em có gia đình rồi đến khi cuộc hôn nhân của em tan vỡ. Khi ấy anh mới có can đảm xuất hiện trước mặt em.

Chỉ một vài lần ngủ quên mà đã để tuột mất em trong vòng tay người khác, lần này anh tình nguyện thức suốt một năm trời, cuối cùng cũng có thể ôm em trong vòng tay mình, cũng có dũng khí giữ chặt em một đời."

---------------------end------------

Đã hoàn thành truyện

mog m.n lun ủng hộ ta nhé** bằng cách tặng cho ta 1 ngôi sao nhỏ nha

LOVE~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com