3.
Cửa phòng khám mở ra, âm giọng quen thuộc vang lên. "Ây Jung Hoseok!"
Là Kim Namjoon - bạn thân của cậu.
Hoseok vừa ăn xong, mang bát đi rửa. Nói bằng hữu mình ngồi đợi ở sô pha.
Namjoon bước vào, ngoại trừ Yoongi, mấy con chó mèo đều lập tức bu đến, meo meo gâu gâu.
Đến Hoseok còn không được hân hoan như vậy.
Kim Namjoon rất được lòng mấy con thú cưng ở phòng khám của Hoseok. Lần nào đến cũng mang quà rồi chơi cùng tụi nó, vô cùng cưng chiều.
Holly dụi đầu vào chân Namjoon, nũng nịu ý bảo ở đây nó bị bắt nạt, bộ dạng đáng thương vô cùng tội nghiệp. Chó trắng Rapmon nhìn không nổi, gạt con chó nâu sang một bên, thè lưỡi vẫy đuôi ôm lấy chân Namjoon.
Hoseok trở ra thấy cảnh gia đình đoàn tụ tình thương mến thương, có chút bất mãn mắng bọn chó mèo một câu. "Đi vào!"
Cậu mới là chủ của tụi nó mà!
Lại nhìn đến sô pha thấy Yoongi vẫn nằm ngoan ở đó, vô cùng hài lòng, từ nay có đối tượng được thiên vị rồi đây.
Kim Namjoon không nghĩ sự xuất hiện của mình lại chia rẽ tình cảm chủ tớ như vậy.
Hoseok rót trà, ngồi trên sô pha xem Namjoon mang túi quà to bự cho bọn chó mèo, bình thản vuốt lông Yoongi.
"Tuần sau họp lớp, đi không?" Namjoon ngồi xuống sô pha, phát hiện bằng hữu ôm con mèo trắng lạ hoắc, liền vươn tay xoa đầu nó. Mèo mới thật ngoan!
Họp lớp sao? Đã hơn mười năm kể từ khi tốt nghiệp Trung học, cũng không về thăm lần nào, bây giờ nghe đến trường lớp có chút hoài niệm.
Thời Trung học, đối với Hoseok đó là khoảng thời gian đẹp nhất. Vì ở đó có người cậu từng thương...
Dù đã kết thúc, không còn bên nhau nữa, cậu vẫn xem đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Nhưng bận rộn thế này, đi rồi bọn chó mèo phải làm sao?
"Còn nhiều việc quá." Hoseok từ chối. Bác sĩ thú y xem vậy mà không nhàn rỗi chút nào.
Namjoon gật gật đầu. Cũng phải, lớn hết rồi, mỗi người đều có việc riêng, đâu phải muốn rảnh là rảnh được.
Thấy Hoseok có vẻ muốn đi chơi nhưng lại kẹt đám chó mèo tụi nó, Yoongi nằm trên đùi chủ trầm ngâm suy tư.
Tối khuya, Namjoon làm cú đêm lướt điện thoại, nhận được tin nhắn từ Hoseok.
Nghĩ lại rồi, nhất định sẽ đến.
Jung Hoseok hôm nay sao lại thức khuya như vậy, thường ngày chẳng phải giờ này đã trùm chăn ngáy ngủ rồi sao? Namjoon rất khó hiểu.
Đến ngày họp lớp, Jung Hoseok mơ mơ hồ hồ bị hối thúc đến chỗ hẹn, vẫn là ngơ ngác không hiểu gì cả.
Họp lớp... ở quán bar!?
Jung Hoseok không biết cái tin nhắn đồng ý kia ở đâu ra, hoàn toàn không có kí ức về nó. Hại cậu bây giờ như mọc ra ba đầu sáu tay, chăm sóc bọn thú cưng vô cùng nhanh chóng, lại ba chân bốn cẳng đi thay trang phục, vèo đến chỗ hẹn.
Mười một con chó mèo hai mươi hai mắt nhìn nhau, khâm phục tốc độ nhanh lẹ của chủ nhân.
Bar Only.
Hoseok thở hồng hộc đứng trước quán bar, dò dò địa chỉ. Đúng rồi, là chỗ này.
Namjoon vừa vặn đi ra, thấy bạn tốt ở đó rất nhanh đến kéo cậu vào trong nhập tiệc.
"Bạn học Jung!" Ai đó khá quen mắt trông thấy Hoseok đến vô cùng vui vẻ, đi đến kéo cậu lại ngồi cùng.
Hoseok bình thường ở phòng khám chỉ mặc áo blouse trắng. Không ngờ tháo bỏ hình tượng bác sĩ tẻ nhạt ra lại chiêm ngưỡng được một nam thần trong mộng bao thiếu nữ. Không tin được sự đẹp trai này đã gần tuổi ba mươi.
Chỉ là sơ mi với quần tây, nhưng vóc dáng thon gọn với vòng eo xinh xắn lại đạt điểm tuyệt đối trong mắt chị em. Mắt xinh, mũi cao, môi đẹp, vô cùng xuất sắc.
Hoseok chào hỏi rồi lén tách khỏi các bạn học, đông quá rồi, không thở nổi, không ngờ họ phấn khích như vậy.
"Em trai, uống một ly không?" Người đàn ông nào đó không quen không biết rất tự nhiên đến bắt chuyện với cậu.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Hoseok chửi thầm trong bụng. Cậu muốn ở riêng một chút mà!
"Tôi không giỏi uống rượu." Hoseok thật lòng đáp, một ly vang này đủ rồi.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh Hoseok, bình thản choàng tay qua vai cậu, lắc lắc rượu.
"Đến đây rồi mà kêu không giỏi uống rượu, cái miệng nhỏ này nói không thấy ngượng sao?" Gã đưa điếu thuốc vào miệng, châm lửa, hỏi cậu có muốn một điếu không.
Hoseok lắc đầu, đẩy người đàn ông khỏi người mình.
Người đàn ông nhếch môi, rít một hơi rồi phả ra làn khói trắng, ung dung sải bước rời đi.
Hoseok hứng trọn khói thuốc, mặt nhăn mày nhó ho sặc sụa. Trong bar là kiểu vậy đó hả, vô duyên ghê gớm.
Lại chán nản ngồi uống rượu, cậu không thích chỗ này, ít nhất là ánh đèn lập loè của nó cậu đau đầu.
Hoặc vấn đề không phải do đèn.
Hoseok cảm thấy cả người ngứa ngáy nóng ran, đổ đầy mồ hôi, bứt rứt khó chịu. Cậu gãi liên tục, tay chân đỏ ửng cả lên.
Cậu nghĩ cậu bị bỏ thuốc rồi. Chết tiệt, hắn ta làm khi nào cậu còn chẳng rõ.
Người đàn ông quay lại, phong thái trang nhã lắc lắc rượu, ngồi cạnh Hoseok xem cậu vặn vẹo.
"Jung Hoseok, cậu thật sự không nhớ tôi là ai sao?" Lại choàng tay qua vai cậu, mấy ngón tay thô ráp di chuyển xuống cổ rồi xương quai xanh, vui vẻ chơi đùa.
Hoseok không biết, cậu thấy mình sắp không ổn rồi, cậu đang dần mất lí trí. Cái mơn trớn kia không đủ, cậu muốn nhiều hơn, nhưng mà...
Hít một hơi, dùng toàn bộ sức lực còn lại đấm vào bụng người kia, sau đó chạy trốn.
Hoseok chạy vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa.
"Hoseok?" Gì đây?
Kim Namjoon!?
Không xong rồi, cơ thể cậu...
Namjoon hốt hoảng nhìn bằng hữu mình cả người da thịt đỏ chót, đổ mồ hôi thở dốc liên tục. Tên ngốc này già đầu rồi lại để người ta bỏ thuốc có phải vô lý quá không?
Thấy Hoseok sắp không kiểm soát được cơ thể mình nữa, Namjoon lao đến, một chân đạp cửa một chân đạp mông Hoseok vào phòng vệ sinh.
"Jung Hoseok mau khoá cửa lại!" Chốt khoá ở bên trong, muốn khoá chỉ Hoseok có thể.
Hoseok bị đạp suýt té hụt chân vào bồn cầu, không hiểu sao cảm thấy có chút kích thích, do chân Namjoon chạm vào mông cậu sao?
Cậu nghe chứ, biết Namjoon muốn cậu khoá cửa, nhưng bây giờ mà chạm vào cửa, cậu sẽ mở nó để lao ra ngoài.
Kim Namjoon có hai sự lựa chọn, một là đứng giữ cửa cho đến khi Hoseok xong việc, hai là thả cửa và phóng thật nhanh ra ngoài, chốt cửa nhà vệ sinh nhốt Hoseok bên trong.
Namjoon chọn phương án sau, bắt đầu thủ thế rồi thả tay, chạy như bay khỏi nhà vệ sinh.
Bên trong, Hoseok lảo đảo đi đến bồn rửa mặt, mở nước thật lớn. Ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu giải quyết thứ cần giải quyết.
Nửa giờ sau, Hoseok trở ra, khôi phục dáng vẻ mỹ nam như lúc mới đến.
Namjoon thấy bằng hữu bình thường lại, thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn." Namjoon và Hoseok cùng đồng thanh.
Cả hai nhìn nhau, bẽn lẽn ngại ngùng. Có phải mới lớn đâu.
Cảm ơn đã giúp mình trong lúc mình không thể tự giúp lấy bản thân.
Cảm ơn đã vì mình mà kiềm chế trong khi sắp không giữ nổi lí trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com