Nắng
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn về phía đàng xa, bóng ai nhỏ bé mà thấp thoáng lướt qua.
Tôi bật cười, không phải em.
Nhưng sao nhìn giống em đến thế?
Là nắng, khiến tôi nhìn nhầm chăng?
Mà em, tôi nhớ hình bóng em, mà kỉ niệm về em tôi lại quên mất!
Ta quen nhau như thế nào nhỉ? Tôi nhớ...
Một chiều mưa, mưa tầm mưa tã, mưa thối đất thối cát, mưa trắng xóa cả một vùng. Mưa, đem mặt trời lẩn đi sau những đám mây đen sì, để lại một mảnh tối om om trên nền trời hỗn tạp kia.
Hừm, tháng 7 mưa gãy cành trám, mưa suốt nhiều ngày nay rồi. Mưa đến, mang theo khí lạnh và hơi ẩm đến, đuổi bay những cái nóng oi bức của mùa hè. Nhưng tối om tối òm, người ta vẫn thích có chút nắng hơn.
Mẫn Doãn Kỳ ngồi bên hiên cửa, nhấm nháp cái túi kem (nói là kem nhưng thực ra chỉ là nước ngọt rót vào túi nilon rồi đông thành đá), nó nhìn trời tối thui, miệng rít từng hơi nước ngòn ngọt, tặc tặc lưỡi:
-Mưa thế này rồi nghỉ mất thôi.
Mà nó chờ ngày nắng biết bao nhiêu, nó chán cảnh ru rú trong nhà lắm. Nó có kèo đá bóng với lũ trẻ con xóm bên mà mấy nay bão về, chúng nó buộc phải nghỉ đá. Mưa thì thích thật đấy, mà mưa ít thôi, mưa quá cũng buồn!
-Giờ mà có nắng lên thì hay nhỉ?
Mẫn Doãn Kỳ muốn đi chơi!!! Đối với trẻ con, đi chơi là nhất kia, ăn không ngồi rồi chán lắm, mà Doãn Kỳ đích thị là đứa trẻ năng động, thể nào cũng khó chịu đến cố kiếm chuyện chơi. Thế là nó mặc kệ trời mưa như trút nước, miệng ngậm túi kem, tay bọc đống báo trong bịch nilon trắng, đầu không mà chạy lông nhông ngoài ngõ. Không đá bóng thì ông mày vẫn có cái chơi, ông mày ra sông thả thuyền giấy.
À mà, chơi một mình không có vui, đi rủ thêm vài nhóc con loi choi nữa. Khổ nỗi, đứa ốm, đứa thì bố mẹ không cho, đứa thì ngại trời mưa lầy lội, có đách đứa nào chịu đi cả. Mẫn Doãn Kỳ tức ách một cục, một lũ nhát gan! Nó cũng chán lắm cơ, giờ mà đào đâu ra được thằng bạn nào đó chịu cùng nó lông bông thì ổn nhỉ? Mẫn Doãn Kỳ cũng học đòi mấy ông thần thám trong phim, đưa tay sờ cằm nhẵn nhụi của mình, ra chiều nghĩ ngợi. Còn đứa nào chưa ới nữa không ta?
Rồi nó vỗ vỗ cái trán bẹt, ra rồi! Hình như còn thằng cu Tích nữa mà? Cái hồi hôm nọ, nó về đấy thôi, để đi ới nó liền.
Vốn dĩ Mẫn Doãn Kỳ tính không nhớ đến cu Tích đâu, bởi cu Tích, tên là Trịnh Hiệu Tích, con bá Trịnh giàu sù sụ trong làng, thằng này ít khi ló mặt ra lắm. Ông già nó cũng cưng chiều thằng cu này, giấu con chưa kịp cơ. Năm nó 3 tuổi là được bay sang tận bên Đức ở với cô chú nó rồi, lúc nó về thì mới tháng nay thôi, im ỉm im ỉm như sợ lộ ấy. Cả xóm cả ngõ chẳng đứa nào mướn chơi với cu Tích cả, chúng nó sợ bá Trịnh đánh lắm. Nên suy cho cùng thằng cu Tích vốn chẳng nằm trong danh sách bè bạn của Mẫn Doãn Kỳ đâu.
Nhưng hôm nay khác, Doãn Kỳ không ai chơi, mới nhớ đến nhóc nhà bên này. Cũng vừa vặn bá Trịnh với già Trịnh không có nhà, để thằng Tích thui thủi với đống đồ chơi nhựa đắt tiền, cu Tích hẳn cũng chán đấy. Thế là Kỳ nó ới phát, cậu ấm gật đầu cái rụp, đi luôn.
Điều này làm nhóc Mẫn hơi ngạc nhiên, nó tưởng rủ Tích đi chơi phaỉ khó lắm, bởi theo ông bà già nó tám với nhau rằng mấy ông bá bà già giàu nứt đố đổ vách thường kiêu căng lắm, so ra Tích có vẻ không như thầy u nó kể nhỉ? Ngẫm thấy thì cu Tích cũng hiền lành, Doãn Kỳ nói gì nó đều một dạ hai vâng, chẳng dám ti toe hó hé. Nói nó ra sông chơi nó cũng chịu, mắt nó còn híp híp lại, cười nhe răng, sáng lạn như ánh nắng, cậu ấm thích cực kỳ!
Doãn Kỳ cứ thế mà ấn tượng tốt về cu Tích. Nó nhìn cu cậu cười mà từng dòng nước ấm len lỏi vào tim nó, nó không hay.
Bờ sông vắng lặng, và mưa vẫn tầm tã, mưa ngập mưa lụt, nước sông cũng vì thế mà dâng cao, cuộn trào. Đối với đứa nhát cáy như cậu ấm Tích, thế là nguy hiểm vãi đái ra quần được, thế nhưng Doãn Kỳ lì lợm gan to bằng đầu thiết nghĩ, chỗ này lí tưởng gớm.
-Dào ơi, chỗ này có gì phải sợ đâu, tao bơi qua còn được.
Nó nói không ngoa, nó biết bơi, mà nó chém gió, mới biết bơi chưa lâu đâu. Nhưng bắt gặp cặp mắt ngưỡng mộ của cu Tích, Doãn Kỳ muốn phổng mũi lắm cơ. Thế là nó kéo Hiệu Tích ngồi lên đám cỏ lau nhầy lầy nước, bản thân ngồi toẹt cái xuống nền đất bên cạnh, gỡ ra vài mẩu giấy báo to to, nó vừa gập thuyền vừa đóng vai bé người gỗ.
-Này thì sông này có sâu bao nhiêu, anh mày vẫn bơi được hết. Nói thật chứ hồi nhỏ anh mày học bơi, thầy u khen anh bơi giỏi lắm. Đến bá Trịnh cha mày cũng khen lấy khen để luôn.
Nó đưa cho Hiệu Tích chiếc thuyền giấy, đợi cu cậu thả xuống nước xong xuôi mới cởi áo, nói thi bơi không? Cu Tích lắc đầu, Doãn Kỳ ỉu xìu, 'xì' một tiếng, thôi thì xem bản lĩnh anh mày đây.
Rồi mặc trời mưa tháng bão lạnh run, Doãn Kỳ mặc độc cái quần đùi mà nhảy xuống bờ sông mà vùng vẫy. Nó ngụp, nó lặn, bơi như chú cá chết đuối.
Phải, nó chết đuối đấy, vì nước sông như thế, nó không khởi động mà nhảy ùm xuống, chả trách bị chuột rút. Doãn Kỳ kêu ú ớ mấy tiếng, khiến nước tràn vào họng mà sặc, vẫn không quên vẫy nước lao xao. Để phía này Hiệu Tích trông mà hoảng, nó tròn mắt nhìn thần thượng lòng nó như con chó sắp chết trôi. Nhảy cẫng mấy hồi, Hiệu Tích nhìn lòng sông mà cắn môi, í ới gọi người đến không được rồi, nó cởi áo, xoay khớp tay chân mấy nhịp rồi lao vào lòng sông chảy siết.
-Anh Kỳ, em cứu anh.
Hiệu Tích bơi năng nổ lắm, mấy chốc là nó ra đến giữa lòng sông rồi. Nó quờ quạng, túm lấy túm để. Lúc thì vào da thịt Doãn Kỳ, khiến cậu trai to lớn đau muốn khóc, rốt cùng, Tích ta với được cạp quần của Doãn Kỳ, ra sức bơi trở vào trong.
Hiệu Tích lôi cặp mông tròn của Doãn Kỳ lên bờ, đặt nó nằm xuống nên cỏ xanh sũng nước, Tích ta lại vỗ vỗ ngực Kỳ, xén xíu hà hơi thổi ngạt cho nó. May sao Kỳ kịp thời tỉnh lại, phun ra một ngụm nước to. Nó ngồi dậy, há miệng, thở hông hốc. Lau miệng, mắt nhìn Hiệu Tích đang cười tươi rói, nghi ngờ.
-Sao... Sao mày bơi giỏi vậy Tích?
-Hồi 5 tuổi cô với dượng em có cho học bơi.
Thảo nào, cu Tích mới 13 mà đã bơi giỏi vậy, hóa ra là học từ năm lên 5. Doãn Kỳ muốn đem ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cậu ấm cười tươi như nắng, lại thấy chính mình quê một cục, mặt điển trai sụ thành một đống.
Nhưng lại nghĩ thế nào, nó cười haha, tự dưng Hiệu Tích ngây ra, nó cũng sững sờ. Theo ánh sáng, nó thấy sao cu này đẹp thế nhỉ?
À mà, mưa tạnh rồi kìa, ngoài kia nắng đang lên. Tự lúc nào trời hửng sáng, ấm áp. Và tiếng hai đứa trẻ cười đùa bên bờ sông, làm sinh động hơn mùa bão vừa dứt.
Ấn tượng về Hiệu Tích cứ thế tốt đẹp, in sâu vào tiềm thức Doãn Kỳ bằng hình ảnh đẹp đẽ nhất, tươi tắn nhất. Hệt như tia nắng sau mưa.
Mà nắng mùa bão cứ thế nhanh tắt. Thế chỗ cho ngày mưa tiếp theo. Cuộc chơi của hai nhóc nhỏ cũng chỉ vỏn vẹn đến thế. Bá Trịnh biết được ngày ấy hai cu cậu chơi đùa ra sao, xót con vô hạn đã sang nhà bên mắng Doãn Kỳ xối xả. Hiệu Tích thì ra sức bênh anh Kỳ của nó, càng làm bá Trịnh thêm cáu. Bá quạt cả hai đứa nó một trận rồi lôi Hiệu Tích về nhà. Bá cấm cửa Hiệu Tích, không cho nó chơi với ai cả, bá còn đặt vé máy bay, tính tống nó sang với dì dượng nó nữa.
Khoảng thời gian ấy, trời mưa ngập úng ruộng đồng, tối tăm y hệt tâm trạng hai đứa nhỏ.
Ngày Hiệu Tích bị tống đi, Mẫn Doãn Kỳ canh chừng ngoài cửa mãi mới gặp được cu nhóc nói chuyện mấy câu. Hai đứa bịn rịn nhau mãi, sau cùng mới lưu luyến chia tay. Và cậu ấm Trịnh đã nói một câu này, làm nhóc Kỳ nhớ mãi.
-Anh Kỳ, đợi em nhé, hết mùa bão, tháng 8 em lại về, cùng anh ra sông thả thuyền giấy nhé?
Em ơi, đã qua bao nhiêu tháng 8 rồi? Trái bòng quê mình đã rám đượm nắng, giờ em ở đâu?
Anh ngồi hiên nhà, miệng ngậm túi kem, ngó về nhà bá Trịnh cha em, thấy bóng nhỏ.
Ngỡ em về, mà chả phải em.
Ánh nắng sao chói chang quá? Em ơi, có em là có nắng, mà sao nắng gắt rồi vẫn chưa thấy em?
Một câu chuyện xàm xí, tập tành viết việt văn, dành tặng springhope-
_15:00 pm_17082018_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com