Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Lừa nhau vào tròng


Khi tất cả mọi đầu dây thông tin liên hệ với sự mất tích của Tại Hưởng đều quy tụ về một điểm – JH, thì Doãn Kì mới bất ngờ về khả năng " xoay chuyển càng khôn" của gã.

Gã có thể thao túng một cô gái cho lời khai ngụy biện, thao túng nhân viên Studio gài bẫy A Hưởng để cậu ta mang tội đóng không đúng kịch bản dựng trước, cố tình gây thương tích cho bạn diễn.

Anh biết gã là một phạm trù nguy hiểm, vì vậy nên ngàn lần tự nhắc nhở trong lòng không nên tiếp xúc nhiều với gã. Sau lần trao đổi đó, anh chưa từng chủ động tìm gã một lần nào. Còn gã, cũng chẳng hề xuất hiện trước mặt anh. Cả hai rõ ràng là người xa lạ.

Nếu không phải có mối liên kết là Tại Hưởng – anh nghĩ có lẽ chẳng còn việc gì khiến anh phải lục lại lịch sử trò chuyện chỉ để tìm một số điện thoại.

Ngày đó, anh không lưu số điện thoại của gã vào danh bạ, nhưng cũng không tuyệt tình xóa đi dòng tin nhắn đó.

"Tôi đã nhận được email của anh. Cảm ơn đã giúp đỡ. Sau này có chuyện gì cần giúp cứ đến tìm tôi! - Hạo Thạc."

Dòng tin nhắn cuối cùng là của anh:

"Tôi cảm thấy giữa chúng ta nên ít liên lạc thì hơn!"

Trong khung soạn thư thoại, Doãn Kì trầm ngâm rất lâu mới chịu gửi một tin:

"Tôi muốn gặp em!"

Chưa đầy hai phút sau đã có tin nhắn trả lời lại:

"Hoan nghênh mọi lúc."

Doãn Kì không bận, chỉ là không biết trả lời như thế nào. Gã nhiệt tình trả lời như thế rõ ràng là ngoài dự tính ban đầu. Anh suy nghĩ thêm mười phút, sau đó mới nhắn lại vài từ:

"Khi nào? Ở đâu?"

"Tối mai, biệt thự phía Đông thành phố."

Doãn Kì nhìn tin nhắn của gã hồi lâu.

Tại sao cứ có cảm giác bị đọc vị, mọi tâm tư của anh dường như đều nằm trong tay gã. Gã không hề hỏi anh gặp có việc gì, đi cùng ai không. Là do gã quá tự tin hay thực chất không hề để tâm nhiều chuyện khác vậy?

------o0o--------

8h tối thứ bảy...

Trước khi đến biệt thư của JH, Doãn Kì đã tự nốc vào người một chung rượu với nồng độ mạnh, men rượu không đủ để anh say, nhưng đủ cho anh cảm thấy ấm người và giữ vững ý chí hơn. Anh cảm thấy với bản tính ôn hòa thường ngày của anh, có thể sẽ không đủ sức lực để đấu trí với gã.

Vừa nhìn thấy anh đến, hai người thuộc hạ thân cận của gã gập người kính cẩn chào anh. Do không quen với nghi lễ như vậy, anh buộc miệng nói:

"Tôi đâu phải JH của các anh! Thi lễ với tôi làm gì..."

"Trịnh thiếu gia đã dặn, khi không có anh ấy ở cạnh, đối xử với anh như với anh ấy!"

Doãn Kì cau mày, trong phút chốc không thể tiêu hóa được lượng thông tin phức tạp này. Anh nhìn anh chàng trạc tuổi mình, tỏ vẻ quan tâm hỏi:

"Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm việc choJH lâu chưa?"

"Mẫn thiếu gia, anh cứ gọi tôi là Dã Tượng, 23 tuổi. Làm việc cho JH được hơn 3 năm rồi..."

"Chính xác là cậu ta làm nghề gì?"

"Những việc mà anh ấy làm... không xác định được là nghề nào..."

"Freelance?" Doãn Kì thật sự không thể hình dung ra được công việc của gã.

"..." Dã Tượng míu môi im lặng xem như mặc nhận.

Bước đến trước cửa phòng ngủ, anh ta chỉ dừng lại một chút, gật đầu, sau đó quay người đi thẳng. Doãn Kì đổ hết mồ hôi lạnh, mấy cái lễ nghi như trong cung cấm của hoàng thượng thế này, chỉ có mấy tên vô vị như JH mới làm được thôi.

Vừa bước vào phòng, Doãn Kì bỗng khừng lại, khắp không gian phòng ngủ của gã đều tràn ngập hương nước hoa của nữ nhân, có tiếng bạch bạch vang lên đều đều ở phía giường lớn.

Đi vào thêm chục bước, Doãn Kì bắt gặp một cảnh đậm đà xuân sắc.

Gã đang quỳ trên giường, khoan khoái nhấp cái côn thịt to lớn của mình vào hậu huyệt của một cô gái trần truồng như nhộng. Cô ta vừa rên vừa khóc, xem chừng việc lên giường này chẳng mấy tự nguyện:

"JH... Xin anh... chậm thôi mà... Hức hức... Hoa huyệt của em chịu không nổi... Đau quá... Đau quá JH... Đừng đưa vao thêm nữa... Làm ơn... Rát quá..."

Vì Doãn Kì làm việc ở Studio khiêu dâm, chuyện tiếp xúc những cảnh nóng bỏng mắt hơn cả thế này, anh sớm đã tôi luyện được kỹ năng không dời mắt - không ngượng mặt. Anh cứ vậy mà đứng yên quan sát gã tiến hành giao cấu với cô gái kia.

Gã vẫn không đổi chút nào, vẫn là cái kẻ gợi đòn khiến người ta vừa muốn gặp đã muốn đấm!

JH thấy anh đứng khoanh tay nhìn với dáng vẻ thưởng thức, gã chẳng vội mà kết thúc cuộc vui, cứ tự nhiên hưởng thụ khoái lạc của bản thân. Giữa không gian ba người chỉ tồn tại tiếng bạch bạch ành ạch không ngừng vang lên rồi vọng lại.

Được hơn mười phút, cả hai đều đã thấm mệt, gã đưa người nhấp nhanh bất thường rồi dứt khoát rút mạnh ra. Doãn Kì cứ ngỡ tao huyệt của cô ấy sẽ tràn đầy bạch dịch, nào ngờ đó chỉ là một khoảng trống trơn. Nhấp lâu vậy rồi mà vẫn không ra?

JH vặn vẹo cái eo của mình, vỗ nhẹ mông cô gái ấy mà bình phẩm:

"Hoa huyệt lỏng lẻo đến thế này, nếu đem làm ngôi sao hạng B cũng khó đấy. Cố gắng thao em lâu như vậy rồi mà bạch dịch cũng chưa bắn ra, thật là chán. Em ra ngoài trước đi!"

Người con gái kia yếu đuối bước xuống giường, lê từng bước nặng nhọc hướng về phía cửa.

Doãn Kì không mấy quan tâm người phụ nữ đã rời đi, chỉ nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một xấp khăn lau chuyên dụng đưa về phía JH. Gã khựng lại vài giây rồi cầm lấy, qua loa rút vài tờ lau lên tay rồi lại lau lên côn thịt đầy dịch nhờn nhớp nháp.

"Không ai hướng dẫn em cách lau "súng" à? Em lau ngược như vậy sẽ có nguy cơ bị rối loạn cương dương đấy!"

JH giũ giũ chiếc khăn nhỏ trong tay, chán ghét nói:

"Đúng là bác sĩ, phiền phức thật!"

Doãn Kì nheo mắt nhìn côn thịt kia, rồi nhếch mép cười đầy ma mị:

"Chúng ta cá cược một ván, được chứ?"

JH vứt khăn lau chuyên dụng sang một bên, ngồi xuống giường chống tay ra phía sau, để côn thịt còn đang cương cứng đỏ hỏn ngóc đầu dậy. Gã thoải mái dùng một tư thế khiêu khích gợi tình mà nói:

"Được, hiếm khi bác sĩ Mẫn có nhã hứng như vậy. Chẳng phải lần trước anh nói chúng ta nên ít liên lạc thì hơn hay sao?"

Doãn Kì hơi nghiêng đầu nhìn người trước mặt:

"Em có vẻ... rất để tâm đến điều đó?"

JH sững lại vài giây rồi lại cười xòa:

"Đương nhiên là không. Tôi chỉ cảm thấy nếu có thời gian vẫn là nên liên lạc nhiều chút. Anh nói xem, muốn cược gì?"

Doãn Kì đột nhiên tiến tới rất gần, đưa tay vuốt tóc gã:

"Nếu tôi có thể làm em ra trước 30 phút, xem như tôi thắng. Tôi muốn em giúp tôi xóa hết hình của Vani và đưa cho tôi địa chỉ của Tạo Hưởng."

Vừa dứt câu nói, anh lại thu người về đứng yên tại vị trí cũ.

Cả quá trình đó chỉ chưa tới năm giây. JH nheo mắt nhìn anh, bất động. Vào khoảnh khắc anh tiếp đến, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng đặc trưng của bệnh viện quyện với hương thơm nam tính trên người kia vô tình kích thích khướu giác của gã.

Hương thơm này, rất dễ chịu.

Chính gã cũng biết bác sĩ Mẫn đang muốn đùa cợt với mình. Ý cười của gã còn đậm hơn, gật đầu chấp nhận và tỏ vẻ hứng thú thảo luận thêm điều kiện:

"Còn nếu anh thua?"

Lúc này tới lượt bác sĩ Mẫn cau mày: "Em muốn gì?"

JH ngả người về sau, dáng vẻ thập phần khiêu khích: "Nếu anh thua, thì anh thuộc về tôi!"

Doãn Kì ngờ ngợ hỏi lại: "Thế nào gọi là thuộc về em?"

Gã thuận thế kéo Doãn Kì nằm xuống giường rồi chủ động leo lên trên. Quần áo của Doãn Kì vẫn rất chỉnh tề, còn gã cứ mặc nhiên loãng lồ mà trịch thượng đem lời nói từ trên cao xuống:

"Nằm dưới thân tôi, rên rỉ cầu xin tôi thỏa mãn anh đến nỗi mất hết lý trí. Bác sĩ Mẫn,anh biết không? Kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trong bộ áo blouse trắng, tôi cảm thấy cái màu trắng đó rất nhức mắt, bao bọc lấy cả một thực thể giả tạo. Mà tôi thì lại thích bóc trần lớp giả tạo của anh ra! Anh không cảm thấy làm người như anh rất mệt mỏi sao?"

Doãn Kì thấy nguy không hoảng, bình thản đối đáp:

"Được, nhưng chuyện gì xảy ra nếu em nuốt lời?"

JH chỉ lên trên hai góc nhà, sau đó lại chỉ vào bốn vật đụng có gắn thiết bị ghi âm siêu nhỏ, ngạo nghễ cười:

"Tôi có đủ thiết bị ghi hình! Ghi âm! Anh không phải sợ tôi lật quẻ! Tôi thật muốn xem hình ảnh bác sĩ Mẫn nho nhã ngoài đời, khi lên giường đói khát sẽ có vẻ mặt gì."

Doãn Kì đưa mắt theo hướng tay của gã, âm thầm xác nhận vị trí camera rồi phản xạ cực nhanh, lật người đẩy ngã gã xuống giường lớn. Anh ngồi lên người gã, nhếch môi nói:

"Được! Nếu em có hứng thú như vậy, tôi cũng không ngại để em thấy!"

------o0o-----

Hai phút sau,JH gào lên:

"Doãn Kì! Anh! Khốn nạn! Anh xịt cái quỷ gì lên tay chân tôi, sao không cử động được vậy?"

Doãn Kì cuối cùng cũng lật bài, anh rút chai nước xịt nhỏ trong túi áo ra, xịt thêm vài phát vào bộ phận giữa chân của gã rồi vui vẻ khoe thành tựu:

"Khăn lau chuyên dụng của tôi kết hợp với nước xịt này có thể giúp gây tê tạm thời. Tay và côn thịt của em hiện tại sẽ không có cảm giác. Cái này có thể dùng trong y học, thuốc xịt nha khoa giảm đau trong phẫu thuật đấy! Nếu bây giờ có dao phẫu thuật, tôi cũng muốn rạch thử cái côn thịt bên dưới này của em ra phân tích sinh học đấy!

Tôi nói tôi sẽ làm em ra trước 30 phút, nhưng không phải là với cúc huyệt của tôi. Mà là với Côn thịt của tôi! Nếu không có mấy tên thuộc hạ chết dẫm làm vướng tay vướng chân, tôi sớm đã quật sấp em từ một năm trước rồi."

Chỉ trong tích tắc, JH bị rơi vào trạng thái yếu thế, đem cả thân người vùng vẫy không thôi:

"Anh! Thả ra! Mẹ kiếp! Anh chẳng phải là bác sĩ sao? Lương thiện của anh ở đâu!"

Nói thật là gã không hề phòng bị anh chàng bác sĩ này. Nói gã chủ quan cũng được, nói gã sơ suất cũng được. Chỉ là... sau lần trước gặp mặt, gã đánh giá Doãn Kì là mẫu người chính nghĩa, không phải thừa nước đục thả câu như những tên lưu manh mà gã từng tiếp xúc. Có lẽ vì đã nhìn thấy anh mặc áo blouse trắng – nên trí não đã vô tình gán anh với nhãn "nhân vật chỉ giúp người bị bệnh, cứu người bị thương – đặc biệt vô hại khi đến gần", không phải cần phòng bị trước sau.

Thực tế chứng minh một chân lý không đổi – khinh địch chính là hại mình.

Doãn Kì ngồi phía trên bụng gã, mượn lại giọng điệu gợi đòn khi nãy của ai kia mà trả lời:

"Đều là giả tạo đó! Nếu tôi không giống như em nói, thì quả thật có lỗi với em quá."

JH phừng phừng lựa giận, tay chân tê cứng không thể chống cự ra trò, chỉ còn cái miệng là không ngừng phun mấy lời tức tối:

"Đê tiện! Tôi sẽ không thua anh! Anh đừng hòng thao tôi tới bắn!"

Doãn Kì đè sấn hai tay gã sang hai bên, sáp mặt đến thật gần.

"Chúng ta cùng thử xem! Tôi cũng chưa từng thao qua cúc huyệt bao giờ!"

Nói rồi anh cởi hết quần áo vướng víu quanh người, thô bạo áp thân thể ấm nóng của mình xuống.


END CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com