Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: TINH THẦN THỂ HIỆN TRƯỚC P'WAUGH

Bây giờ là 6h15 tối. Mặt trời đã lặn hẳn nhưng Arthit vẫn đứng trên khán đài, giữ bậc cuối cùng có lá cờ khoa Kỹ thuật.

Theo như tin đồn thì buổi lễ giành cờ hôm nay sẽ rất "tàn ác" thế nhưng sự thật không hẳn là vậy. Chỉ có khó khăn lúc ban đầu để xác định hướng đi, và khi đã xác định đúng hướng, mọi thứ cứ thế tiếp tục.

Arthit thấy rằng đã mất nửa ngày để các sinh viên năm nhất giải quyết các vấn đề mà không có chút gợi ý nào cả. Anh dùng SOTUS như cách hoàn hảo để các em chứng minh được khả năng của mình.

Tất cả những việc đã qua khiến năm nhất hiểu được vai trò của bản thân mình, kính trọng khóa trên, ngoài ra biết đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau. Ngay cả khi hoạt động dậy dỗ đàn em đã kết thúc, những điều này sẽ theo họ mãi.

Buổi hôm nay giúp mọi người hiểu thêm về hệ thống SOTUS, vượt qua được hay không là do P'Waugh quyết định.

Spirit, càng không dễ để vượt qua.

Những sinh viên năm nhất bắt đầu di chuyển. Arthit không biết họ sẽ làm gì, anh nhìn ra ngoài hàng, một người đang đi thẳng tới chỗ anh, từng bước leo lên bậc thang và dừng lại trước mặt anh.

Đối mặt với anh là mã số 0062 Kongpop.

- Cậu lên đây làm gì!

- Em đại diện cho mọi người mời anh xuống cùng bọn em!

Arthit không thể tin được Kongpop dám yêu cầu anh như thế, đó là cách họ sẽ lấy lá cờ sao?

- Sao tôi phải đi xuống mà không có lý do gì?

- Bọn em muốn cho anh thấy Spirit của bọn em ạ!

Câu giải thích của Kongpop làm cho Arthit hiểu được 1 chút, bọn nhóc này muốn làm gì đó cho anh xem. Nhưng tại sao lại là Kongpop tới đàm phán với anh chứ. Ngày hôm trước anh mới biết sự thật rằng thằng nhóc này muốn học Kinh tế chứ không phải Kỹ thuật, vậy nó cố gắng trong hoạt động giành cờ này để làm gì? Sự tự tin của Kongpop chứng tỏ cậu bé rất muốn giành được lá cờ này.

- Tinh thần của các cậu ư? Hừm! Hãy hỏi bản thân mình trước khi chứng tỏ cho tôi thấy tinh thần đó. Nếu điều đó không đến từ trái tim của mọi người thì tất cả đều không xứng đáng để là thành viên của khoa này!

Vẫn là những lời gây tổn thương như lần trước. Kongpop biết anh vẫn giận cậu từ hôm đó, cậu cũng biết khi mình là người đàm phán sẽ có rủi ro. Giữa cậu và anh vẫn còn khúc mắc chưa được giải quyết. Nhưng cậu tin nếu cậu quyết tâm chứng minh cho anh thấy, anh sẽ hiểu cậu hơn.

- Anh Arthit!

Giọng cậu nhẹ như gió lướt qua tai Arthit.

- Em thừa nhận lúc đầu em không có ý định học Kỹ thuật. Nhưng em không hối hận khi đã chọn học ở khoa này. Em tự hào vì được học ở đây, được gặp những người bạn, những người anh chị tốt...Nếu anh nghĩ em không yêu khoa Kỹ thuật thì anh đã sai rồi. Em muốn trở thành một phần của khoa Kỹ thuật, bạn bè em cũng vậy. Nếu không chúng em sẽ không cố gắng tới tận bây giờ rồi. Nếu như anh muốn biết những gì em nói có thật không thì hãy xuống dưới xem đi ạ!

Nghe những lời này từ miệng Kongpop khiến cảm xúc của Arthit thay đổi. Anh nhìn cậu bé đang đứng đợi anh với vẻ đầy hy vọng. Chỉ còn khoảng nửa tiếng là tới thời gian giới hạn. Anh bị thuyết phục rằng những sinh viên năm nhất sẽ làm gì đó để chứng tỏ tinh thần của họ. Khi anh thấy rồi, quyền thông qua hay không là do anh.

- Tôi sẽ xuống!

Người đứng đầu P'Waugh nhìn thấy nụ cười từ Kongpop. Anh bước xuống đứng giữa sân và hô lớn:

- Sao nào? Định cho tôi thấy điều gì nào!

Kongpop đã bước trở về hàng của cậu. Để trả lời câu hỏi của anh Arthit, cậu hô lớn:

- Spirit của chúng em hôm nay là do đã được P'Waugh dậy dỗ. Nếu không có các anh, chúng em cũng không thể có được điều này. Từ sâu trong trái tim mình, bọn em xin thể hiện cho các anh thấy tinh thần của bọn em! Các bạn, xếp hàng!

Mọi người xếp thành vòng tròn xung quanh người đứng đầu P'Waugh. Gần 200 người quây tròn khiến Arthit bối rối. Nhưng anh không phải chờ đợi lâu.

- Năm nhất, thực hiện!

Toàn bộ tinh thần của sinh viên năm nhất được trình bày trong 1 câu.

- Cảm ơn anh Arthit đã chỉ dậy bọn em!

- Cảm ơn anh Arthit!

- Cảm ơn anh!

- Cảm ơn anh!

...

- Thật sự cảm ơn anh!

"Cảm ơn" cũng là từ mà mọi người muốn nói với người đứng đầu P'Waugh.

....Người khuyến khích mọi người đến gần với nhau.

....Người đã dành thời gian của mình để dậy dỗ đàn em tới tận đêm khuya.

....Người đã chạy 54 vòng trong mưa để thực hiện trách nhiệm.

....

Mọi người trên sân, quàng tay qua cổ nhau hô vang, mặc dù năng lượng trong người gần như đã cạn rồi nhưng mọi người đều rất cố gắng. Tôn vinh người đứng đầu P'Waugh, đứng trước người đứng đầu P'Waugh mà không sợ hãi, đó là điều chưa từng thấy trước đây.

...Đó là 1 hình ảnh mạnh mẽ và thực sự tuyệt vời.

Thế nhưng người đứng đầu P'Waugh vào phút cuối lại hét lên giận dữ.

- Mọi người nghĩ làm điều này là sẽ được chấp nhận sao? Xin lỗi, tôi không chấp nhận!

Arthit tuyên bố rồi đi ra, để lại mọi người đứng bối rối.

...Không chấp nhận!

Kongpop thấy tim mình đau nhói. Cậu đã nêu ra ý tưởng này khi cậu nghĩ về lần anh Arthit chạy trong mưa, khi đó anh đã từ chối sự giúp đỡ của cậu. Nhưng anh vẫn không đồng ý, anh còn cần nhiều hơn như thế nữa. Cần phải làm gì đó nữa, cần có kế hoạch mới mà đồng hồ đã chỉ vào số 7. P'Waugh đứng trên khán đài hô lớn:

- Năm nhất! Xếp hàng! Thời gian đã hết.

Mọi người xếp hàng trong khi mắt vẫn nhìn lên phía lá cờ...Chỉ còn 1 chút nữa là họ có thể cầm nó trên tay, nhưng giờ đã không thể nữa rồi.

- Ai cho phép mọi người nhìn lên lá cờ! Các bạn không có quyền nhìn nó! Tất cả cúi đầu xuống!

Mọi người đều phải làm theo yêu cầu. Họ cúi đầu thất vọng, một số đã khóc nức nở. Không còn hoàng hôn, tất cả chỉ là bóng tối, ngay cả ánh đèn cũng không thấy. Bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu.

Nhưng sau đó tiếng ồn làm gián đoạn sự im lặng ấy. Mọi con mắt đều nhìn lên phía trước. Những anh chị đang cầm trên tay những ngọn nến nhỏ, tạo thành 1 vòng sáng rực, âm nhạc cũng dần vang lên.

Khi bài hát kết thúc, những sinh viên năm nhất vẫn còn đang sửng sốt. Nhưng P'Waugh đã yêu cầu:

- Năm nhất! Cử đại diện của các bạn ra đây!

Người được đại diện tỏ ra e sợ vì người đứng đầu P'Waugh vẫn đang đứng trên bậc cuối cùng.

- Hãy lên nhận lấy lá cờ của các bạn!

Tiếng nói của anh làm niềm vui của mọi người bùng nổ. Mọi con mắt đều hướng lên người đang cầm cờ. Thông báo này là 1 thắng lợi lớn, tất cả sinh viên năm nhất đều đã trở thành thành viên của khoa Kỹ thuật.

Sau đó là nghi lễ buộc chỉ cổ tay, những anh chị khóa trên sẽ buộc chỉ cho từng thành viên mới trong khoa. Mọi người đều đưa tay ra chờ đợi khóa trên buộc chỉ cho mình. Đặc biệt là với đội P'Waugh, hôm nay là ngày họ chấm dứt việc "đóng vai ác", các anh đều rất thoải mái. Nhưng có 1 người không thấy đâu cả, đó là Arthit. Kể từ lúc năm nhất lấy được cờ, không ai thấy anh ở đâu cả.

Kongpop đi bộ xung quanh sân vận động để tìm anh Arthit. Nhưng cậu gặp 1 chị khóa trên.

- Ồ Kongpop, để chị buộc chỉ vào tay cho em nhé!

Cậu dừng lại, đưa tay phải cho chị buộc vì tay trái cậu đang đeo đồng hồ. Cậu lắng nghe lời chị nói:

- Em có 4 năm ở đây đấy! Chúc em học tốt và chuyện tình cảm cũng tốt nhé!

- Dạ, cảm ơn chị ạ!

Kongpop chắp tay chân thành cảm ơn lời chúc dành cho cậu. Có những anh chị khóa trên tốt thế này khiến cậu hạnh phúc khi tiếp tục học ở khoa Kỹ thuật.

- Chị có thấy anh Arthit ở đâu không ạ?

- À, Arthit hả! Chị thấy anh đứng phía sau đó!

- Em cầm dây này đưa anh ấy nhé!

Kongpop cầm sợi dây đi về phía sau khán đài. Trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhìn ra ngay bóng dáng của 1 người quen thuộc đang đứng kia, đó là anh Arthit!

- Anh Arthit ơi!

Arthit giật mình nhìn lại. Kongpop đứng sững khi nhìn thấy khuôn mặt anh Arthit lúc này, không còn vẻ giận dữ, chỉ có mắt anh đang ướt và hơi sưng. Kongpop lo lắng hỏi ngay:

- Anh không sao chứ ạ?

- Không sao! Trời nóng và tôi vừa rửa mặt thôi! Cậu có việc gì?

Biểu cảm trên mặt anh Arthit thay đổi nhanh chóng, sự lo lắng của Kongpop cũng giảm bớt.

- Không có gì ạ!

- Không có gì thì sao cậu lại ở đây? Cậu quay lại sân đi, cậu không thể bỏ buổi lễ được!

- Trước khi đi, anh Arthit giúp em buộc dây được không ạ?

Kongpop chìa ra sợi dây màu trắng trước mặt Arthit. Là đàn anh, anh phải làm theo truyền thống, đeo dây cho đàn em. Kongpop chìa ra tay phải nhưng rồi đột ngột thay đổi ý định.

- Tay này đi ạ!

Kongpop dứt khoát cởi chiếc đồng hồ đang đeo ở tay trái. Arthit càu nhàu:

- Lắm chuyện quá!

Tuy nhiên anh vẫn buộc sợi dây vào tay trái Kongpop.

- Giúp tôi chăm sóc lá cờ khoa nhé!

Câu nói đó có nghĩa là anh chấp nhận Kongpop trở thành 1 phần của khoa Kỹ thuật, 1 người em của anh.

- Chắc chắn rồi ạ!

Nụ cười của Kongpop khiến Arthit nhanh chóng buộc sợi dây xong nhanh hơn.

- Xong rồi đấy!

- Cảm ơn anh Arthit ạ!

Arthit định rời đi nhưng Kongpop đã gọi anh lại.

- Khoan đã anh!

- Sao nữa?

Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Kongpop, câu nói của cậu khiến Arthit tròn mắt.

- Nếu lần sau anh khóc, hãy nói với em, em sẽ giúp anh lau nước mắt!

- Kongpop!

Arthit hét lên rồi rời đi ngay lập tức. Anh không biết tại sao mình lại cư xử như thế nữa, anh không cố ý tỏ ra tức giận.

...Có lẽ vì anh thấy trái tim của mình đã tiến lại gần cậu bé kia.

...Thêm một bước nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #sotus