III. Dấu chấm
!!TẤT CẢ ĐỀU KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN LỊCH SỬ!!
------------>
(30/4/1945)
Trong một khu rừng được bao phủ bởi sự lạnh lẽo của tuyết, bởi sự lạnh lùng của mùa đông, có hai con người.. một người đuổi, một người chạy... Tiếng súng vang khắp nơi, chủ nhân của những tiếng vang ấy là kẻ đang bị rượt.. Tiếng van xin vang cả khu rừng, chủ nhân của những tiếng van xin ấy là kẻ đang rượt.. "đuổi bắt" ư? không.. đó là một cuộc tàn sát.
"REICH, REICH!! DỪNG LẠI, ĐỪNG CHẠY NỮA!"-Soviet gào thét tên kẻ mà y đang rượt theo
"Có chó mới dừng lại cho bọn Cộng Sản các ngươi hành hạ!"-Reich tiếp tục chạy, chạy nhanh hết mức hắn có thể, dù hắn rất thấp, nhỏ con, nhưng với thân hình thon gọn.. nhỏ bé.. dẻo dai của hắn, giúp hắn dễ dàng vượt qua các chướng ngại vật và chạy khỏi y
"REICH, TA BIẾT NGƯƠI GHÉT TA NHƯNG LÀM ƠN, CHÚNG TA CÓ THỂ GIẢI QUYẾT ĐƯỢC MÀ, ĐỪNG TỰ DỒN BẢN THÂN VÀO ĐƯỜNG CÙNG CHỨ!!?"-Y la mắng trong tuyệt vọng, kẻ y đang rượt theo thật sự rất cứng đầu, càng cấm càng làm, càng thả lõng càng làm tới
Họ cứ "chơi" đuổi bắt như vậy trong vài giờ liên tục, Reich thì trốn, Soviet thì tìm. Họ cứ như vậy chạy khắp khu rừng gần Moscow.
Reich trên tay không ngừng cầm khẩu súng quay ra sau và bắn kẻ đang rượt mình, vì vừa chạy vừa ngắm khiến hắn luôn bắn hụt. Y thì biết được nên dễ dàng né hết số đạn.
Reich thật sự rất mệt, hắn bất lực dừng dưới một cái cây cổ thụ lớn. Y vừa thấy hắn dừng lại liền dừng theo và lùi lại vài bước khi thấy Reich ngắm súng vào đầu mình
"R-Reich.. Reich.. b-bình tĩnh.. đừng bắn, hai ta có thể giải quyết nó dễ dàng mà.. chỉ cần theo ta, ta sẽ đảm bảo tính mạng của ngươi.. chỉ cần ngươi đồng ý đứng ra nhận lỗi cho những gì ngươi đã gây ra.. ngươi.. ngươi sẽ được tự do.."-Soviet run rẫy, thở gấp, giải thích cho Reich, sợ rằng hắn sẽ nổ súng
"Nhận lỗi? ngươi muốn ta quỳ xuống trước mặt bọn Do Thái bẩn thỉu kinh tởm đó à? Nực cười, ta sẽ không bao giờ làm!"-Reich nạp đạn vào súng, và ngắm lại vào đầu của Soviet
"Reich.. ngươi thay đổi rồi.."-Soviet thật sự bất lực trước kẻ đang đứng trước mặt mình. Một kẻ cứng đầu, ngông cuồng, bạo lực, hóng hách.. trái ngược với những gì y từng biết về hắn, cậu bé năm xưa
"Khinh! ta khinh! ta thà chết còn hơn phải đi theo bọn Cộng Sản các ngươi, thà chết còn hơn phải quỳ gối trước mặt bọn Do Thái kinh tởm, thà chết còn hơn để cho các ngươi tra tấn ta từ ngày qua ngày như những gì các ngươi đã làm với ta khi bé! Ta khinh, ta đã trả đủ số nợ, nên bây giờ.."-Vừa dứt câu, Reich đưa ngay khẩu súng lên thái dương của mình
"R-Reich.. REICH! NGƯƠI ĐIÊN RỒ-"-Soviet chưa kịp hét hết câu vào mặt Reich, thì một tiếng *ĐOÀNG* to đùng vang lên khắp nới bọn họ đứng.
Trước mắt Soviet bây giờ.. là một cái xác chết, xác của kẻ y yêu, xác của một con rối vừa được chính nó giải thoát
"Reich.. REICH!? REICH!!"-Soviet chạy lại, bế Reich lên, không ngừng la lớn tên hắn, mong đợi để nghe giọng hắn đáp lại mình, nhưng mà.. có lẽ.. đã quá muộn rồi..
Đôi tay của Reich lạnh như băng, mặt hắn vô cảm như tượng, đôi mắt đỏ máu đã không còn lung linh như trước.. nó vô hồn.. nói rõ sự thất bại của chủ nhân của nó, cơ thể hắn không còn một hơi ấm nào nữa.. nó hoàn toàn.. là một vật thể chết đang nằm trong vòng tay y
Y khóc trong sự tuyệt vọng, trong sự bất mãn, trong sự đau khổ, trong tận cùng của nổi đau. Tim y đau nhói, hơi thở y mạnh và nhanh, y không tin, y không tin! Y vừa đánh mất một thứ quan trọng của đời mình.
Các quân lính sau đó đều có mặt, bọn họ vừa nhìn thấy y và Reich, liền đứng nghiêm, tháo mũ xuống, thể hiện cho sự mất mác. Họ đã rất hứng thú và vui mừng khi nghe rằng y nhất định sẽ lấy Reich về làm vợ nếu hắn chịu đầu hàng, họ rất muốn nhìn thấy người đấy được Soviet cầu hôn, họ sẽ hét lên trong vui sướng.. nhưng mà, kẻ đó đang nằm trong vòng tay y, kẻ đang khóc nức nở.. hắn chết thật rồi. Hết người lính này tới người lính nọ, họ thi nhau khóc, lính nữ thì có vài người ngất đi vì sốc, lính nam thì người khóc người dỗ dành... khung cảnh thật đau thương.
(?/?/1990)
Bao lâu rồi nhỉ? Hơn 40 năm rồi.. chính xác là 45 năm không có hắn. Trải qua 45 năm không có kẻ mình yêu bên cạnh, đau lắm nhỉ, Soviet? - "Chỉ còn một năm nữa thôi.. anh sẽ gặp được em, dù là địa ngục hay thiên đường, hai ta chắc chắn sẽ gặp được nhau..".
(24/12/1991)
Năm đấy là giáng sinh năm 1991, y cùng các đứa con của mình vui vẻ bên nhau.. cùng Russia trang trí nhà cửa.. cùng Ukraine nấu bánh quy.. cùng Belarus xây người tuyết.. Hạnh phúc thật.. Họ cùng nhau trải qua một ngày giáng sinh thật vui vẻ
(25/12/1991)
"BABA?? BABA!!???"-Tiếng hét của những đứa con ngoan của Soviet bỗng hét lên to lớn, vang khắp nhà y.
Trước mắt bọn trẻ là một Soviet trên người nhiều vết nức, y bước lại, ôm lấy các người con của mình, bọn trẻ hết đứa này đến đứa nọ bất khóc, khi biết rằng.. chỉ còn vài ngày nữa.. baba yêu dấu của bọn chúng sẽ biến mất khỏi đời chúng, để lại bọn chúng cô đơn một mình.
(26/12/1991)
.
(27/12/1991)
.
(28/12/1991)
.
(29/12/1991)
.
(30/12/1991)
.
(31/12/1991)
Điều gì tới thì nó sẽ tự tới.. Ngày cuối cùng của năm 1991, chính là ngày cuối cùng bọn trẻ đấy nhìn thấy ba chúng
"Ta xin lỗi, ta đã không làm trọn vẹn trách nhiệm của một người cha"-Y nói, trên tay cầm chiếc nón Ushanka của mình, đội lên cho Russia, cậu con trai lớn của ngôi nhà
"Chắm sóc các em con tốt nhé, hứa với ta.. được chứ?"-Y nắm tay con trai mình, nhìn vào đôi mắt với dòng nước mắt không ngừng chảy ra của Russia
"C-c-con h-hứa m-mà..!"-Lời hứa đầy vững chắc của cậu làm y an tâm.
Y thanh thản ra đi trước lời hứa của cậu con trai mình, y tin cậu.
Những lá cờ của bọn trẻ dần thay đổi theo thời gian, cứ từng phút.. nó lại từng chút thay đổi. Bọn trẻ ôm lấy nhau khóc nức nở. Russia không nói, cũng không ôm lại các người em của mình, cậu đứng đó, nhìn vào hư vô, nước mắt không ngừng chảy xuống. Sẽ không còn ai cho chúng những cái ôm hằng ngày, sẽ không còn ai cho chúng cột tóc và trang điểm, sẽ không còn ai chơi với chúng, sẽ không còn ai nấu những món ăn ngon cho chúng, sẽ không còn ai đón năm mới với chúng, sẽ không còn ai đón giáng sinh với chúng, sẽ không còn ai chơi ném tuyết với chúng, sẽ không còn ai có mặt tại các buổi họp phụ huynh cho chúng nữa..
Baba của bọn chúng đi thật rồi.
----------->
Hết rùi :'D
Vừa đi học về là vội viết cho mấy ní đọc muốn gãy tay à ==)))
Mình sẽ đăng truyện mỗi ngày nên không sợ chán đâuu!!
Nhớ ũng hộ mình nhaa!!
💅🏻💅🏻💄🌹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com