Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mười ba

Thời gian trôi chậm rãi, như thể từng phút giây bên cạnh Xinyu đều kéo dài vô tận. Bàn tay của Xinyu vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay Sohyun, sự mềm mại và ấm áp từ lòng bàn tay nàng lan tỏa qua làn da của Sohyun, để lại một cảm giác yên bình khó tả

Gió vẫn thổi, mang theo hương cỏ xanh và chút nồng nàn của hoa dại. Mặt trời đã lên cao hơn, nhưng những tia nắng vẫn còn dịu dàng và ôm lấy cả hai trong vòng tay ấm áp của chúng. Những chiếc lá tiếp tục rơi xuống, một vài chiếc đáp nhẹ lên tóc của Xinyu, làm nàng trông như một phần của cảnh vật thiên nhiên xung quanh

Sohyun khẽ xoay đầu nhìn sang, ánh mắt cô vô thức bị cuốn vào hình ảnh của Xinyu. Đôi môi của nàng khẽ hé mở như thể đang mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười kín đáo, chỉ hé lộ đôi chút mà không quá rõ ràng. Ánh nắng làm sáng lên từng đường nét trên khuôn mặt nàng mũi cao thanh thoát, đôi mắt sâu thẳm, và làn da trắng như men sứ. Mọi thứ về Xinyu đều đẹp đến nao lòng, khiến cho Sohyun không thể rời mắt

"Xinyu..." Sohyun lại gọi tên nàng một lần nữa, nhưng lần này giọng cô trầm hơn, có chút ngập ngừng. Cô muốn nói nhiều thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cảm giác trong lòng cô như sóng cuộn, vừa mạnh mẽ vừa mơ hồ

"Ừm?" Xinyu quay lại nhìn cô, đôi mắt nàng ánh lên sự dịu dàng và kiên nhẫn. "Cậu muốn nói gì sao?"

Sohyun cắn môi, ngập ngừng một chút trước khi mở lời. "Tớ... chỉ là... tớ cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh cậu" cô khẽ nói, cố gắng diễn tả những gì đang xảy ra trong lòng mình. "Mọi thứ về cậu... làm tớ thấy yên bình, như không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì"

Xinyu không nói gì ngay. Nàng chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt vẫn giữ nguyên ánh nhìn dịu dàng đó. Nụ cười của nàng giống như một lời an ủi không lời, như thể nàng đã hiểu hết mọi điều mà Sohyun đang cố diễn đạt. "Tớ cũng vậy" Xinyu đáp lại, nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Cậu có một điều gì đó rất đặc biệt, Sohyun à... Làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn"

Sohyun ngỡ ngàng trước lời nói của Xinyu. Trái tim cô chợt lỡ một nhịp. Cảm xúc của cô như được đẩy lên một cấp độ mới, khiến cô cảm thấy rối bời nhưng cũng rất vui sướng. Cô không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết nhìn Xinyu, và trong ánh mắt của nàng, cô cảm thấy như mình đã tìm thấy một nơi để thuộc về

"Cảm ơn cậu" Sohyun thì thầm, mắt vẫn nhìn xuống bàn tay của họ đang nắm chặt lấy nhau. Những từ ngữ ấy bật ra một cách tự nhiên, nhưng mang trong nó cả sự biết ơn và tình cảm mà cô đã giữ trong lòng từ lâu

"Không cần cảm ơn đâu" Xinyu cười nhẹ, kéo tay Sohyun lại gần hơn một chút, khiến khoảng cách giữa họ thu hẹp lại. "Tớ cũng rất biết ơn vì có cậu"

Không gian giữa họ trở nên thật gần gũi, như không còn bất kỳ sự ngăn cách nào nữa. Dưới ánh nắng và gió nhẹ, giữa thiên nhiên tươi đẹp, Sohyun cảm nhận được trái tim mình đang dần mở ra, sẵn sàng đón nhận những cảm xúc mới mẻ. Xinyu đã bước vào thế giới của cô, một cách nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, và cô biết rằng điều này không chỉ đơn thuần là sự gặp gỡ thoáng qua

Một vài khoảnh khắc sau, Xinyu khẽ buông tay Sohyun ra, nhưng không phải vì khoảng cách, mà vì nàng muốn nhặt một chiếc lá đang nằm trên tóc Sohyun. Nàng cẩn thận gỡ chiếc lá ra, mắt nhìn sâu vào đôi mắt của Sohyun, rồi khẽ mỉm cười. "Cậu lúc nào cũng đáng yêu như thế này sao?" Xinyu trêu, nhưng giọng nàng lại chứa đầy sự chân thật

Sohyun đỏ mặt, cố gắng che giấu sự bối rối của mình bằng một cái cười gượng gạo. "Cậu đừng trêu tớ nữa... Tớ không đáng yêu như cậu nghĩ đâu"

"Ồ, tớ nghĩ là cậu không nhận ra thôi," Xinyu đáp, ánh mắt nàng vẫn giữ nguyên sự dịu dàng đó. "Nhưng điều đó không sao. Chỉ cần cậu cứ là chính mình, như vậy là đủ rồi"

Lời nói của Xinyu như chạm vào sâu thẳm tâm hồn Sohyun, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Sự dịu dàng, sự chân thành của Xinyu không chỉ khiến cô cảm thấy yên bình mà còn giúp cô nhận ra rằng, trong mắt người khác, bản thân cô cũng có giá trị, cũng đáng được yêu thương

"Chúng ta có thể ngồi đây thêm một chút nữa không?" Sohyun hỏi, giọng cô nhỏ nhẹ như sợ rằng câu hỏi này sẽ phá vỡ khoảnh khắc yên bình giữa hai người

Xinyu khẽ gật đầu, mỉm cười. "Dĩ nhiên rồi. Tớ cũng muốn ngồi cạnh cậu thêm một lúc nữa"

Cả hai ngồi lại, im lặng nhưng không hề xa cách. Sohyun cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập chậm rãi, hoà cùng nhịp thở đều đặn của Xinyu bên cạnh. Không cần lời nói, không cần bất kỳ hành động nào khác, chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau trong sự tĩnh lặng của buổi sáng, đủ để Sohyun hiểu rằng cảm giác đặc biệt mà cô đang có dành cho Xinyu không chỉ là một thoáng qua, mà là điều gì đó sâu sắc và chân thành hơn

Sohyun ngồi cạnh Xinyu, cảm giác thời gian dường như chậm lại. Mỗi giây phút trôi qua, cô cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và thanh thản hơn. Xung quanh họ, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rì rào qua những tán cây, tiếng chim hót vang lên từ xa. Dù không nói gì, sự hiện diện của Xinyu khiến Sohyun cảm thấy dễ chịu đến lạ thường

Cô ngước lên, ngắm nhìn bầu trời xanh trong vắt, những cụm mây trắng nhẹ trôi như đang lững lờ dạo chơi giữa không trung. Cảm giác này, sự yên bình này, thật hiếm hoi giữa những ngày tháng học tập căng thẳng và áp lực thường nhật. Sohyun nhận ra rằng, bên cạnh Xinyu, cô có thể là chính mình mà không cần phải gồng mình lên hay che giấu cảm xúc

Xinyu ngồi bên cạnh, ánh mắt nàng khẽ nhìn xa xăm, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng. Đôi tay nàng đặt hờ trên đầu gối, từng ngón tay thon dài tựa như nét vẽ hoàn hảo trên bức tranh của thiên nhiên. Những tia nắng cuối cùng của buổi sáng nhẹ nhàng rọi xuống, vẽ nên một viền sáng xung quanh khuôn mặt của Xinyu, khiến nàng càng thêm phần lung linh. Sohyun khẽ nghiêng đầu, không thể rời mắt khỏi nàng. Có một sự dịu dàng mà chỉ có Xinyu mới có thể mang đến cho cô, một cảm giác an toàn mà không lời nào có thể diễn tả

"Xinyu..." Sohyun lại cất tiếng gọi, lần này giọng cô trầm hơn, như muốn chạm vào cảm xúc sâu kín nhất của mình. "Tớ... tớ rất vui vì hôm nay có cậu ở đây"

Xinyu quay sang nhìn cô, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm túc, như thể nàng đang lắng nghe mọi điều Sohyun nói bằng cả trái tim. "Tớ cũng vậy" Xinyu khẽ đáp. "Mỗi lần bên cạnh cậu, tớ đều thấy rất yên bình. Như mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn, không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì"

Lời nói của Xinyu khiến trái tim Sohyun rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô không nghĩ rằng Xinyu cũng có thể cảm thấy giống như mình. Một sự an yên, một sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, khiến cô không thể nào phủ nhận được cảm giác này nữa

"Vậy... cậu có bao giờ nghĩ về cảm giác mà chúng ta đang có không?" Sohyun hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự tò mò sâu sắc

Xinyu im lặng một lúc, ánh mắt nàng không rời khỏi Sohyun. Có lẽ, nàng đang tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để diễn tả suy nghĩ của mình. "Tớ đã từng nghĩ" nàng cuối cùng đáp lại, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn. "Tớ cũng tự hỏi tại sao mỗi khi bên cậu, tớ lại cảm thấy thoải mái đến vậy. Như thể... cậu là người mà tớ có thể tin tưởng, có thể mở lòng mà không cần phải dè dặt"

Sohyun cảm thấy lòng mình ấm áp. Những lời nói của Xinyu nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô, khiến mọi lo lắng, bất an dần tan biến. Cô khẽ cười, nụ cười ấy vừa nhẹ nhàng, vừa ấm áp, như chính cảm giác mà cô đang có trong lúc này

"Đúng là kỳ lạ thật" Sohyun nói, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. "Chúng ta mới chỉ quen biết nhau, nhưng lại có thể cảm thấy thân thuộc như đã biết từ rất lâu"

"Ừ" Xinyu đồng tình, đôi mắt nàng như chứa đựng cả một bầu trời trong xanh, sâu thẳm và tĩnh lặng. "Có lẽ... đó là điều mà người ta gọi là sự kết nối. Một điều gì đó không thể giải thích bằng lời"

Khoảnh khắc ấy, giữa hai người, không cần thêm bất kỳ lời nói nào nữa. Cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau, để cho cảm xúc tự nhiên trôi chảy, hòa vào không gian yên bình xung quanh. Những tán cây xào xạc dưới gió, những cánh chim bay lượn trên trời, tất cả như hòa cùng nhịp đập trái tim của cả hai, tạo nên một khoảnh khắc hoàn hảo và trọn vẹn

Rồi, như để đánh tan bầu không khí trầm lắng, Xinyu khẽ đứng dậy. "Đi thôi" nàng nói, đôi mắt nàng ánh lên sự tinh nghịch. "Nếu không chúng ta sẽ muộn học mất"

Sohyun cười lớn, sự nhẹ nhõm dâng tràn trong lòng cô. Cô cũng đứng dậy, phủi nhẹ những hạt bụi bám trên váy rồi bước đi theo Xinyu. Hai người họ bước đi bên nhau, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người

Bước chân họ nhẹ nhàng, nhịp nhàng với nhau, như một sự đồng điệu mà cả hai đều không nhận ra từ trước. Sohyun khẽ liếc nhìn Xinyu lần nữa, trái tim cô đập nhanh hơn mỗi khi ánh mắt nàng chạm vào nàng. Dù cảm xúc ấy vẫn còn mơ hồ, nhưng giờ đây, Sohyun biết chắc rằng cô đã tìm thấy một điều gì đó đặc biệt ở Xinyu, một điều mà cô chưa từng cảm thấy trước đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com