Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4.4: Núi cao cao mãi, mây tầng tầng mây



Phần 4.4: Núi cao cao mãi, mây tầng tầng mây

Chân bị ép sang hai bên, phần đùi trong mẫn cảm vài ba giây sẽ bị đánh xuống một cái, lần lượt từ đùi trái qua tới đùi phải.

"Chát."

Âm thước đánh xuống vùng da mới hiển nhiên rất dễ nghe, trong văn vắt. Lực đánh của Duyệt Hàm lại vừa phải, đủ gợi cho Lưu Uyển sự "thích thú", vẫn không khiến cô chịu đau quá nhiều.

Duyệt Hàm hơi kéo gối đầu của cô nhóc ra, nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Đừng để bị ngộp."

Đầu thước phẳng lì lại cạ xuống vùng nhạy cảm giữa hai bên đùi trong của cô nhóc.

Phùng Lưu Uyển mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì đã cảm nhận được điều này. Cô nhóc hít vào một hơi sâu, lặng im thin thít, khó lòng nhịn được cảm giác "nguy hiểm" trong thời khắc tĩnh lặng giữa phòng.

"Chưa từng thử phải không nhóc?"

Âm giọng của Duyệt Hàm rất dễ nghe, lại mang theo mấy phần từ tính, lôi cuốn khó tả.

Mặt thước gỗ lướt xuống nơi nhạy cảm nọ, cách một lớp vải ren mịn vẫn mang lại đầy đủ cảm nhận cho người đang ôm gối, giấu mặt đi kia.

Lý Duyệt Hàm gõ nhẹ xuống hai cái, thử cảm nhận của cô nhóc, vậy mà không thấy được bất kỳ sự phản kháng nào, ngược lại hai bên đùi kia còn tự giác đè thấp xuống, giúp thước thuận lợi "làm việc" hơn.

Thước gỗ không quá thích hợp cho việc này. Duyệt Hàm đổi qua một thanh thước dẻo mỏng, bản nhỏ.

So với dụng cụ làm bằng da thì ít sát thương hơn. So với thước cứng lại mềm mại hơn.

Mấy thước đầu cơ bản chỉ là "trêu đùa" không dùng nhiều lực, chỉ chạm nhẹ rồi dứt ra. Xen kẽ với đó là vài lượt xoa nhẹ lên xuống của mặt thước mềm dẻo.

Đợi cô nhóc nọ đã khá quen thuộc rồi, Lý Duyệt Hàm mới tăng thêm chút lực đánh xuống hai bên đùi trong. Vừa đánh lạc hướng của cô nhóc, vừa canh chuẩn khi Lưu Uyển "lơ là" mà phạt vạ "cô bé" kia một cái.

Trình tự này cứ thế được lặp lại nhiều lần, song Lưu Uyển chưa từng nắm được quy luật của nó mà có sự phòng bị nào trước.

Mỗi đợt thước ghé thăm, sống lưng cô như có một xúc cảm lạ lùng chạy qua, vừa tê dại, lại vừa phấn khích.

Buổi sp hôm nay của họ đã kết thúc bằng những cảm xúc mới mẻ và mềm mại như vậy.

……

Phùng Lưu Uyển ôm gối nằm, đứng cạnh bên thành giường, len lén nhìn sang chị. Hai bên má của cô phớt hồng, giờ đây vẫn lâng lâng trong cảm giác xa lạ kia lại không khỏi lo lắng khi đã bị chị nhìn thấy hết toàn bộ phản ứng này trong lúc sp.

"Có gì đâu mà phải xấu hổ."

Lý Duyệt Hàm xoa tóc của cô nhóc, thầm nói cho cô biết vài việc thú vị.

"Phòng cách âm, cửa kính cũng không thể nhìn thấy được từ bên ngoài. Em nghĩ Vưu tỷ là người không dự liệu được trước những chuyện này sao?"

Do lúc sp… IQ nó trở về với vô cực… âm vô cực đó….

Duyệt Hàm nhéo nhéo mũi cô nhóc. Chỉ sang ghế ngồi bên bàn làm việc.

"Đã tới đây rồi thì phải thử hết từng món nhỉ?"

"Dù sao chị cũng đã bao trọn đồ của phòng này cho em rồi. Qua thử một chút đi."

Lưu Uyển còn chưa hiểu hết ý chị, mơ hồ bước qua. Ngoài những dụng cụ cùng thiết kế thì còn có mấy món phụ kiện nhỏ cho phái nữ.

"Vưu tỷ sao lại không dùng nhỉ?"

Một kee như cô nhóc không khỏi thắc mắc điều này.

"Sưu tầm thôi. Thứ mình thích sẽ muốn mua mà."

Lần này ra nước ngoài phần lớn là vị cuộc tình tồi tệ của chị ấy. Có lẽ đã không còn hứng thú nổi với thứ gì, vì vậy tuy là "bảo bối" lại chẳng thể được trưng dụng.

Mà khoan đã, Duyệt Hàm gọi cô nhóc này qua đây cũng không phải vì những chuyện này.

Lý Duyệt Hàm cầm lên tấm thảm đá massage bằng silicon nọ. Màu trắng dưới nền thảm tôn lên sắc thái tươi sáng của từng viên đá được đổ bằng nhựa. 

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=pfbid02SbERiUFL8dbXqGwiz76K8sAzucE6LzhYEHmPmCN625UpzU1xHS6j49wKs84PCa6Pl&id=220027998837355&sfnsn=mo&mibextid=RUbZ1f

"Cái này… dùng để làm gì."

Lưu Uyển nhìn kỹ nó một chút, vừa nhìn đã thấy đau eo.

"Để ngồi."

Lý Duyệt Hàm mang nó thả xuống ghế, rồi bình thản giải đáp thắc mắc của cô nàng.

"Em ngồi."

Hai từ này hiển nhiên đã gõ vào tai Lưu Uyển một cách rất âm vang.

"Nửa tiếng."

Lý Duyệt Hàm lấy đồ hồ, điều chỉnh thời gian rồi đặt trước mặt Lưu Uyển.

Cô nhóc nhích người qua một chút, tránh đi cảm giác áp bức khi ker của mình tới gần nhưng chỉ một động thái nhỏ như vậy thôi, hai bên phía dưới bị cọ sát trên mặt thảm đã đau đến khờ dại.

Khóe môi của Duyệt Hàm nhẹ nhàng vẽ ra một nụ cười ngọt ngào, giữ lại cằm cô nhóc thẳng lưng áp sát vào ghế, ôm chặt gối nằm kia.

"Em xem như đã là kee chính thức của chị rồi nhỉ?"

"Khoảng thời gian này nghĩ ra lịch trình của chúng ta trong năm nay đi."

Lý Duyệt Hàm chỉ nói như vậy, rồi tách khỏi cô nhóc, xoa xoa má cô khích lệ tinh thần.

Giấy bút đều đã đủ hết. Viết ra kế hoạch tương lai đối với học bá cũng không tính là làm khó đúng không?

Có vẻ vì nhìn thấy thần sắc của Lưu Uyển hơi chút hồi hộp quá mức, mà Duyệt Hàm lại mềm lòng thì thầm thêm một câu.

"Viết xong sớm thì sẽ được nghỉ sớm. Không cần đợi đến hết giờ."

Lưu Uyển lúc này mới hơi thả lỏng vai, nhẹ nhàng ôm gối tựa vào lưng ghế. Đã hiểu vì sao lúc trước lọt lưới chị ker này rồi. Dịu dàng có đủ, lúc nghiêm khắc lại không hề kém phần dọa người. Thế nên mới làm cô mong chờ từng lần "gặp gỡ" đến như vậy.

….

Cuối cùng, nửa tiếng này cũng không giảm đi được bao nhiêu.

Vì sự nghiệp chuyển từ viết kế hoạch thành mục tiêu kia, đào nhỏ bị đánh đau của bạn học Phùng cứ thế được những viên đá bản lớn trên mặt thảm "hành" đến sợ.

Lúc đứng dậy được khỏi bàn, cô nhóc vừa phải ôm mông, vừa phải chống một tay lên mặt bàn mới giữ vững người được.

Lý Duyệt Hàm chịu trách nhiệm thu dọn đồ đạc, ánh mắt của chị thi thoảng lại đảo sang dáng đi khập khiễng kia một cái.

Chị âm thầm đẩy cao khóe môi, nhìn cô nhóc nọ lụi hụi tìm đồ đi tắm sơ lại thêm một lượt.

Bộ dạng này của kee không phải Duyệt Hàm chưa từng nhìn thấy nhưng tính cách dễ khiến người khác yêu thích này lại làm cô cảm thấy vui vẻ trong lòng.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ff#mf#sp