Chương 125: Buổi nhập học đầy "sóng gió"
Mang gương mặt ủ rũ bước ra phòng khách, Thu Thảo đập đầu một cái vào người Minh Châu đang đứng chặn trước cửa. Nhìn nụ cười vô tri đến mức ngứa đòn, nó đang định hỏi sao anh ba lại đứng làm cột đèn ở đây, thì Châu đã lên tiếng trước:
"Anh có bất ngờ dành cho em!"
Nói rồi, anh dắt tay nó kéo đến chỗ bàn uống nước. Phòng khách penthouse nhà họ Dương khá rộng, đứng ở cửa ra vào thôi thì khó quan sát được hết bên trong, hơn nữa Thu Thảo còn đang ngái ngủ nên nó cũng chẳng để ý. Toan hỏi Minh Châu sáng nay ăn gì mà dắt nó đi lòng vòng vào đây, thì Thảo nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc:
"Ba, mẹ!" Giờ này Thảo vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, không thể tin được hai ông bà Chính - Bạch đã đến đây ngồi uống chè từ mấy giờ. Nó nhào đến ôm lấy mẹ Bạch.
"Nào, con gái con đứa lớn tướng rồi, còn ôm mẹ trước mặt người ta thế thì ra thể thống gì!"
"Con tưởng ba mẹ bảo là bận không đi được ạ?"
"À..." Hoàng Bạch khẽ đưa tay lên miệng cười trừ: "Thực ra là tại ba con bắt mẹ giả vờ nói vậy, để thử lòng con đấy. Ông ấy sợ con bị mấy chàng trai nhà này làm cho u mê hết, không còn thiết tha gì đến hai người này."
"Ba!" Khuôn mặt Thảo méo xệch, quay ngoắt sang chỗ ông Chính muốn hỏi một lời giải thích ngay tức khắc.
Nhưng đáp lại nó chỉ có sự tĩnh lặng, ông Chính rít một hơi thuốc lá, ném phần đầu lọc vào thùng rác rồi đứng dậy xua tay lảng tránh vấn đề: "Mình đi ăn sáng luôn đi, để một lúc nữa tắc đường đấy!"
Lại đến cậu ba lên cơn thần kinh, có gì vui đâu mà nghe xong còn nhìn mặt nó cười khúc khích.
Ngỡ tưởng đi sớm như lời ông Chính nói thì sẽ suôn sẻ, không ngờ bốn người vẫn gặp tắc đường một chút. Vấn đề là đi muộn không phải thứ khiến Thu Thảo lo lắng, mà thời gian ngồi trên xe quá lâu dễ khiến ba mẹ nó... tức cảnh sinh tình.
"Bây giờ nghĩ lại mới thấy, ban đầu cô chú cho cái Thảo vào nhà cháu làm là quyết định hơi vội vã. Lúc đấy cô chỉ đơn giản tin tưởng con bé sẽ không có vấn đề gì, vì vừa lớp năm mới học võ nó đã đánh hơn chục thằng con trai cùng lớp, nên nhà họ Dương có chín người đàn ông thì cũng không sợ..." Mẹ Bạch vừa mỉm cười vừa có lời muốn thủ thỉ, khiến Minh Châu nghe mà cũng sợ toát mồ hôi hột.
Chính cậu ba đã được "kiểm chứng" năng lực của nó ngay ngày đầu tiên đến rồi chứ còn ai vào đây!
"Dạ, em Thảo sống ở nhà chúng cháu rất tốt mà. Tuy chỉ là người làm, nhưng bọn cháu đều đối xử thân thiện và nhiệt tình với em ấy. Đúng không Thảo?"
"Vầng, ba mẹ không việc gì phải lo lắng cho con. Nhờ công việc ở đó mà con khôn khéo và trưởng thành hơn nhiều đấy ạ..." Nó ấp úng lên tiếng ủng hộ lời nói của Minh Châu, trong lòng tự hỏi không biết chính xác điều mẹ Bạch muốn biết là gì.
"Ừ, thì ba mẹ có ý kiến gì với nhà họ Dương toàn mấy ông lớn này đâu." Ba Chính tặc lưỡi một cái: "Vấn đề không phải ở chỗ an toàn hay không, mà là giữa một mống con trai như thế, con chú lại đang độ tuổi thích khám phá tìm hiểu..."
Được rồi, bây giờ Thảo đã rõ mồn một: Ba mẹ sợ nó yêu sớm, không tập trung vào học hành các kiểu!
"À, cái đó thì bình thường, có gì đâu chú. Các anh em của cháu toàn là những người ăn học đàng hoàng, không bao giờ ăn chơi lêu lổng. Biết đâu, chính tình yêu đó đã giúp Thảo có động lực học tập vào ngôi trường đại học tốt thế này... Ối!"
Từ phía sau ghế lái xe, bàn chân nhỏ của con bé bạo lực đạp một phát vào chỗ tựa, đủ mạnh khiến Minh Châu suýt thì văng người về phía trước đập mặt vào vô-lăng.
Ai mượn tài lanh làm gì không biết? Người ta vất vả nghĩ cách che giấu, anh lại thích "đào" lên cho ba mẹ nó phán xét cùng.
"Anh chủ hôm nay giỡn vui!" Thu Thảo cười gượng với hai đấng sinh thành kính mến: "Con từ trước đến nay chỉ chuyên tâm vào học tập và làm việc, làm gì có thời gian yêu đương nhăng nhít. Ngôi trường này cũng hoàn toàn là nguyện vọng của con, chính bản thân con quyết tâm muốn vào. Sau này nhất định con sẽ thành người tài, cống hiến cho Tổ quốc và xã hội, quyết tâm!"
Đáp lại vở hài kịch do chính con gái mình tự biên tự diễn, khuôn mặt ông Chính lộ ra vẻ khinh khỉnh, còn bà Bạch cười gật đầu như thể ban phát sự hưởng ứng một cách "từ thiện" cho nó. Bấy giờ Thảo cũng mới nhận ra bản thân mình vừa "làm lố", chỉ muốn tìm cái hố chui xuống cho bớt nhục.
Vừa bước xuống xe, cái nắng gay gắt của thủ đô đã khiến nó muốn gục ngã tại chỗ. Cầm tập hồ sơ lết tấm thân giữa dòng người đông đúc, dưới cái thời tiết như thế này, cuộc sống đại học tự do thoải mái, tuổi trẻ nhiệt huyết năng động ở đâu Thảo chẳng biết, chỉ thấy toàn là chông gai. Cảm tưởng như nó sắp ngất giữa sân trường rồi, thì bất chợt một gương mặt thân quen hiện ra cách nó có vài mét...
Vãi, Minh Khoa ở trong danh sách tình nguyện viên đi đón mấy sinh viên khoá dưới làm thủ tục á? Trong nguyên tác làm gì có nói cái này đâu nhỉ? Không biết bản thân mình làm chuyện gì khuất tất, điều đầu tiên Thảo nghĩ đến vẫn là phải chạy ngay đi. Nhưng cậu tám trong chiếc áo Đoàn Thanh niên màu xanh đã nhìn thấy dáng vẻ cùng mái tóc quen thuộc của đứa người làm vừa tỏ tình mình vào mùa đông năm ngoái, dĩ nhiên sẽ không để nó yên...
"Em thấy anh rồi, nhưng định chạy phải không?" Ánh mắt Khoa có phần nhướng lại, nhìn về phía nó với vẻ xét nét.
"Không, em bị... choáng ấy..." Nó vừa đưa tay mân mê lọn tóc sau gáy vừa cười lè lưỡi: "Yếu điểm của em là trời nắng nóng, mà tại anh... đẹp trai rồi hào quang chói hết mắt em mà!"
"Dạo này còn biết đùa như thế cơ..." Minh Khoa cũng cười khúc khích trong khi Thảo chỉ cảm thấy sượng trân vì mấy lời văn vẻ học từ chỗ cậu ba: "Hôm nay em cũng rất đẹp. Không uổng công anh đăng kí tham gia buổi tình nguyện này, có thể gặp được em ở chốn đông người như vậy là đã mãn nguyện..."
Từ nãy đến giờ Thảo đang né tránh ánh mắt của cậu tám, nghe những lời này xong nó quay ngoắt lại. Hai mắt mở to lên như để xác nhận xem có phải mình vừa gặp ảo giác không? Dễ lắm ấy chứ, sao tự nhiên một "hoàng tử" như Khoa lại chịu đựng cái nóng ba mươi bảy – ba mươi tám độ, chỉ để gặp con bé người làm là nó?
Nghe âm thanh chỉ dẫn làm thủ tục nhập học phát ra từ chiếc loa nào đó, Thu Thảo chỉ đành xin phép cậu tám "chuồn" trước. Nó nghe loáng thoáng tiếng Minh Khoa nói vọng theo:
"Giữ điện thoại, lát chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé!"
"Dạ!" Nó vừa cắm đầu chạy về phía trước, vừa ti hí mắt để giả mù.
Đáng ra nó vui lắm ấy chứ, nhưng vì Minh Khoa là người có sức hút nên đám sinh viên xung quanh đang nhìn nó như người ngoài hành tinh. Rồi họ tự hỏi: "Không biết con bé này là ai mà nói chuyện thân thiết với anh Khoa như thế?" cho mà xem. Ngại chết đi được!
Đến lúc Thu Thảo xong vụ hồ sơ cũng đã khoảng mười một giờ kém. Nó không muốn nhớ lại cảm giác chen chúc giữa một biển người. Tầm này chỉ muốn đi kiếm gì đó bỏ vào bụng rồi về nhà nghỉ ngơi thôi... Nghĩ đến cảnh sắp tới phải đi học, trong lòng nó khóc ròng.
"Con gái, xong rồi đúng không? Đi ăn cơm thôi!"
Thôi xong rồi, nhắc đến vụ ăn uống, suýt chút nữa thì nó quên mất Minh Khoa đã rủ mình cùng đi ăn trưa. Bây giờ Thảo bỏ đi ăn trước, khéo cậu tám "cạch mặt" nó mất. Không sao, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Bây giờ chỉ cần nhắn tin cho Khoa là xong...
Dòng thông báo "Pin yếu" hiện ra rồi màn hình điện thoại tắt phụt đi, giống như tờ giấy báo tử từ ông trời gửi đến nó. Hay lắm! Người ta hay nói: Trong một chuyến đi quan trọng, kiểu gì cũng có thứ cần thiết mà chúng ta quên. Thu Thảo chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ, từ giấy tờ, quần áo giày dép đến chiếc dù và mấy chai nước, nhưng lại quên không sạc đầy pin điện thoại.
Bây giờ biết tìm Minh Khoa ở chốn nào đây?
"Ba người muốn đi ăn phải không ạ? Cháu biết gần đây có mấy quán ăn ngon lắm! Để cháu chở mọi người đi..." Nhìn cậu ba, Thảo bất chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
"Anh Châu, KHOA của em năm nay đông lắm luôn ấy ạ. Tẹo em dẫn anh đến ĐỊA CHỈ đó, để anh biết nha..." Thu Thảo cố tình nháy mắt liên tục, hòng "gửi tín hiệu" cầu cứu Châu.
"À, anh biết khoa tiếng Trung ở đâu rồi mà, nãy anh có hỏi. Trên đời này làm gì còn ai tinh tế như anh nữa!" Minh Châu còn ra vẻ vỗ ngực tự hào làm Thảo tức muốn điên.
Tinh tế kiểu gì mà không nhận ra ý của nó?
"Anh, điện thoại em hết pin rồi..." Vẻ mặt của Thảo trở nên nghiêm trọng. Tay nó cứ giơ giơ tám ngón tay một cách bất thường, đến nước này Minh Châu mới nhận ra: Hình như con bé người làm muốn nhờ anh việc gì đó.
"Hết pin thì đến quán xin người ta mượn xạc nhờ, cần gì phải quýnh lên thế..." Ông Chính dường như cũng thấy con gái mình có điểm kì lạ, bèn nhướng mày, lập tức lên tiếng.
"Dạ..." Đến nước này, Thảo chỉ đành liều một phen: "Thực ra hôm nọ con tìm thấy trên mạng có quyển sách KHOA học rất hay, nên định hôm nay xong thì tiện đường Google Map đi mua luôn. Mà điện thoại nó hết pin..."
"Anh hiểu rồi!" Minh Châu vỗ tay một cái khiến nó giật nảy mình, cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Tiệm sách em định đến, nằm ở số TÁM đúng không?"
"Chuẩn! Chuẩn rồi anh ơi..." Thấy cậu ba đã hiểu được cách nó nhấn nhá từ một cách khác thường và tìm ra manh mối, Thảo cảm động suýt thì khóc luôn.
Bây giờ lại có một bài toán khó nữa. Làm sao để "bảo vệ" Minh Khoa khỏi sự truy xét của ba mẹ nó, sau khi rủ cậu tám đến ăn cơm cùng cả nhà mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com