Part 4 - End
- Cảm ơn anh đã đưa em về, anh lái xe cẩn thận, em vào nhà trước – Ji Hyo vội nói rồi toan mở cửa xe.
Jong Kook lúc này mới hoàn toàn định thần lại được. Anh không hề biết là đã đến trước nhà của Ji Hyo.
Trong khoảnh khắc đó, một điều gì đó từ sâu trong lòng thôi thúc anh. Jong Kook vội nắm bàn tay cô ấy lại. Anh cảm thấy nếu như để Ji Hyo đi lúc này, anh sẽ mất cô mãi mãi.
- Ji Hyo, đừng đi !
Cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động của anh. Tinh thần vẫn chưa được tỉnh táo, tai nghe cũng không rõ nữa.
- Anh..anh nói gì cơ ?
- Anh nói là đừng đi.. xin em.. đừng đi.. Song Ji Hyo, lúc này xin em đừng nói gì hết, ở lại bên cạnh anh, có được không ?
Cô không biết nói gì cả. Đầu óc như đang quay cuồng. Tại sao, tại sao vào những lúc em muốn buông bỏ, buông bỏ thứ tình cảm tuyệt vọng này, anh lại kéo em trở lại, rồi lại bỏ rơi em lần nữa ? Kim Jong Kook, anh tàn nhẫn lắm. Đến lúc này cô không ngăn được những giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Ji Hyo, Ji Hyo xin em đừng khóc! Anh xin lỗi, Ji Hyo à ! - Đôi bàn tay anh vụng về lau những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống trên gương mặt cô.
- Anh, rốt cuộc là muốn gì ở em đây – Cô khẽ nói, giọng khàn đi.
- Ji Hyo, anh biết là nói ra điều này thật ngu ngốc. Có thể em sẽ rất ghét anh nhưng điều cần nói anh vẫn phải nói ra Ji Hyo à. Anh yêu em, có quá trễ để em chấp nhận không ? Lời em nói 2 tháng trước, có còn hiệu lực không ?
Cô ngơ mặt ra một lúc, anh ấy nói gì vậy chứ ? Yêu ? Yêu ai ? Yêu cô sao ? Người đã từ chối cô lại nói yêu cô sao ? Cảm xúc trong cô lúc này lẫn lộn hết cả. Cô nên vui, nên buồn hay tức giận ? Lúc này cô cảm thấy như thể đang đi lạc trong một khu rừng, khi tìm được lối đi thì lại chần chừ không quyết, cô không biết là nó có thể dẫn cô tìm lại được ánh sáng không hay lại dẫn cô đến một nơi thậm chí còn u tối hơn nữa.
Nhìn thấy Ji Hyo im lặng làm Jong Kook trở nên càng lúng túng hơn. Anh đã nói hết những điều trong lòng mình rồi. Cô ấy vẫn ghét anh sao, cũng đúng thôi, từ chối tình cảm của một cô gái, rồi lại nói yêu cô ấy. Anh cảm thấy bản thân mình thật đáng để băm đi làm trăm mảnh. Suốt thời gian qua Ji Hyo đã đau buồn thế nào, anh thấy hết tất cả. Chỉ trách bản thân anh đã quá ngộ nhận, ngu ngốc đến mức không biết rằng anh luôn nhớ cô, ngay cả khi ở ngay bên cạnh, anh vẫn nhớ cô. Hơn ai hết, Ji Hyo luôn là người mà anh trân trọng nhất, anh không muốn làm cô tổn thương nhưng ngược lại lại càng làm cô đau khổ. Tình yêu là một thứ quá rắc rối, phải không ? Khi đã yêu,con người ta thường ngốc nghếch như vậy đấy.
Ji Hyo vẫn im lặng không nói. Anh càng lo lắng hơn. Bất ngờ, anh kéo Ji Hyo về phía đối diện mình, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Ji Hyo lúc này như bừng tỉnh. Mắt cô mở to, hết sức ngạc nhiên theo phản xạ mà đẩy anh ra. Nhưng sức lực của cô có là gì so với Kim Jong Kook chứ. Anh giữ gương mặt cô bằng cả hai tay, nhẹ nhàng áp môi mình lên đôi môi mềm mại của Ji Hyo, thời gian như ngưng đọng vào giây phút đó.
Trái tim của cô đập loạn xạ cả lên. Gương mặt nóng bừng không kiểm soát. Nhưng sau đó, cả cơ thể cô không nghe theo lý trí nữa. Trong vô thức không biết từ lúc nào mà hai cánh tay đã choàng qua cổ anh, kéo cả hai lại gần hơn. Đôi môi cô lúc này cũng run run mà đáp trả lại anh một cái rụt rè. Lúc này cô chợt nhận ra, dù cho năm năm, hay mười năm sau đi nữa, vẫn mãi mãi là anh- người cô yêu. Người làm cô đau khổ nhất, cũng là người cô yêu nhất.
Jong Kook cảm nhận được sự đáp trả của Ji Hyo, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đôi môi cũng đã cong lên thành một nụ cười. Cả thế giới lúc này như ngừng lại với anh. Giây phút này, có được em, Song Ji Hyo, là điều anh hạnh phúc nhất.
- Thành công mĩ mãn ! – Kwang Soo vừa nở một nụ cười vừa quay sang high-five với người bên cạnh, không ai khác chính là Hye Jin.
- Chị không ngờ là mọi chuyện lại nhanh như vậy đó. May là Jong Kook cuối cùng cũng thừa nhận tình cảm – Hye Jin vừa nói vừa đưa tay che miệng để không bật lên những tiếng cười khúc khích. Hai người đã lén theo xe của Jong Kook và Ji Hyo, đậu xe ở phía đối diện và đã quan sát tất cả.
-Haiz, những người yêu nhau rồi cũng trở về với nhau - Kwang Soo khẽ thở dài.
- Ya Kwang Soo hôm nay sao cậu sến thế hả - Hye Jin bật cười - Nhưng cũng phải cảm ơn cậu đấy, không có cậu thì không xong được kế hoạch này rồi.
- Hey có gì đâu chị, em chị góp một phần nhỏ thôi mà. Nhưng phải công nhận là quân sư em đây mà đã ra tay là mọi chuyện suôn sẻ ngay – Nói rồi cậu ngửa đầu cười khà khà.
- Cậu be bé cái mồm thôi. Hai đứa nó nghe bây giờ ! - Hye Jin vội bịt miệng tên Hươu cao cổ kia lại
- Chị yên tâm đi. Bây giờ họ không biết gì đến xung quanh nữa đâu. – Kwang Soo nháy mắt với cô.
Hye Jin chỉ cười nhẹ. Ừ, cũng đúng nhỉ.
Sau tất cả, họ trở về bên nhau.
Ở phía bên kia, có hai con người đang say trong hạnh phúc.
" Song Ji Hyo, anh yêu em " – Jong Kook khẽ thì thầm vào tai cô.
Hơi thở nóng ấm của anh phả lên tai khiến cô khẽ rùng mình. Hai gò má cũng ửng đỏ vì xấu hổ.
Anh nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì không nhịn được cười
- Ji Hyo cũng biết ngại ngùng sao? Thật không giống với cái lúc mà em hùng hổ xông vào nhà anh rồi nói thích anh đó !
Vừa nghe tới đó cô cảm thấy nóng bừng cả người. Lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ như vậy.
- Ya Kim Jong Kook ! Anh muốn chết phải không !
- Oh oh Ji Hyo bạo lực đến rồi sao. Anh nhớ cô ấy quá ! – Jong Kook không ngừng trêu cô.
Ji Hyo quay mặt đi. Cô giả vờ giận anh, mà cũng không hẳn là giả vờ nữa. Cái tên Kim Jong Kook này vừa mới dịu dàng được một tí đã chọc cô rồi. Đã thế cô giận thật cho biết !
Anh thấy Ji Hyo quay đi thì đoán chắc là đang giả vờ giận anh đây. Anh bật cười trước sự trẻ con của cô. Jong Kook xoay Ji Hyo về phía mình, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Cô Ngốc, đừng giận anh nữa.
- Anh dám nói em ngốc sao ? Em còn chưa them giận anh đâu đấy.
Jong Kook cười ngọt ngào. Anh dang tay ôm lấy con người nhỏ bé trước mặt. Ji Hyo quý giá của anh, anh sẽ không để mất cô lần nào nữa.
- Cảm ơn em Ji Hyo. Anh là người ngu ngốc nhất thế gian này, cảm ơn em đã yêu anh một lần nữa, cảm ơn em đã chấp nhận anh. Xin lỗi em, xin lỗi vì khoảng thời gian qua em đã đau lòng vì anh.
Ji Hyo khẽ nhắm mắt, giây phút này, nếu là một giấc mơ thì cô mãi mãi không muốn tỉnh giấc.
- Cảm ơn anh, vì đã trở về bên em.
Em đã nói gì ? Và anh đã làm gì ?
Em đã yêu anh như thế nào vậy nhỉ ?
Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng lúc này nữa
Được ở bên nhau, là hạnh phúc
Bên anh, cả thế giới này em cũng không màng
Bên em, cả thế giới này anh cũng không màng..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Part 4 này dù đã end nhưng có vẻ hơi ngắn nên mình sẽ thêm một phần ngoại truyện nữa ^^ Các bạn chờ xem nhé ^^ Mong là các bạn sẽ thích <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com