Chương 30: Ngày sinh của ai?
Chuyện La Mã Khắc bắt được việc Lý Đế Nỗ đã sớm cùng La Tại Dân ăn trái cấm là chuyện của một tuần sau đó.
La Tại Dân bước ra từ phòng tắm, hôm nay về nhà chơi một hôm, không cẩn thận mặc áo cổ rộng, bao nhiêu dấu hôn ở cổ và xương quai xanh đều lộ ra. La Mã Khắc chẹp miệng một cái, quả nhiên là yêu đương nồng nhiệt nhỉ!
Năm phút trôi qua, La Mã Khắc bắt đầu thấy có gì đó sai sai ở đây.
'Tại Dân, cho anh mượn nhờ điện thoại tí!'
'Xì, lại nhắn tin cho Đông Hách chứ gì!'
'Không... Anh chơi game!'
La Tại Dân cũng lười không thèm cãi vã, cầm điện thoại ném sang người Mã Khắc rồi trực tiếp đi vào giấc ngủ sâu.
La Mã Khắc lén lút ấn vào mục tin nhắn, màn hình hiện lên hộp thoại yêu cầu nhập mật khẩu. La Mã Khắc suy nghĩ cẩn thận một chút, nhấn ngày sinh của La Tại Dân.
Không đúng!
Ngày sinh của mình?
Không đúng!
Hay là...
La Mã Khắc nín thở nhập từng con số một, hộp thoại liền biến mất, hiện ra hàng loạt những tin nhắn khác nhau.
Quả nhiên!
Là ngày sinh của Lý Đế Nỗ!
Ôm một bụng căm phẫn đi vào tra cứu tin nhắn, La Mã Khắc không nhịn được mà ấn vào chữ Đông Hách đầu tiên, mặc dù mục đích của anh không phải là chuyện này, tự nhủ là tiện tay thôi mà ha.
Đông Hách cùng Tại Dân không có nhắn tin nhiều, chủ yếu là bài vở hoặc kéo nhau đi ăn uống một chút, lướt đến tin nhắn cách đây một tuần, thấy tên mình sáng lấp lánh trong đó bỗng dưng giật mình.
'Này, có đó không?'
'Sao, đi ăn với anh Mã Khắc vui không?'
'Cũng không biết là vui hay buồn...'
'Tỏ tình chưa?'
'Rồi...'
'Thế thì mày còn đợi gì nữa!'
'Tao cứ lấn cấn ấy...'
'Mở máy tính đi, tao chơi game cùng mày một ván, lần này nhất quyết sẽ ăn được gà!'
'Anh tao mê mày muốn chết, đừng có suy nghĩ nhiều làm gì!'
La Mã Khắc muốn chạy lại tét mông thằng em trời đánh, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn mở mục tin nhắn tiếp theo lên xem, đây mới là chuyện chính!
Ngón tay trượt xuống một lúc, tìm tên Lý Đế Nỗ nãy giờ vẫn không tìm được, hoá ra là La Tại Dân chỉ lưu vỏn vẹn hai chữ ông xã, thực khiến người ta buồn nôn mà!
'Bảo bối, sắp tan học chưa?'
'Mười lăm phút nữa...'
'Nhớ chú chết mất!'
'Ngoan, lo học đi, chú đã nói rồi mà, bé ngoan có thưởng!'
'Vậy tối nay chú thưởng cho em chứ?'
'Được, làm cho em không bắn được gì nữa mới thôi!'
'Em sẽ trông đợi...'
La Mã Khắc hai tay run run, lướt lên trên xem một loạt tin nhắn khác, hầu như nội dung không khác gì nhau lắm.
'Chồng ơi khi nào anh mới về? Mông của em ngứa lắm rồi!'
'Cả hai đầu ngực nữa, em ép không ra sữa được...'
'Em tự dùng đồ chơi chồng mua, nhưng không đủ...'
'Vẫn là thích của chồng nhất!'
La Mã Khắc nhìn con người đang say ngủ trước mặt, bộ dạng trong sáng thanh thuần không tì vết, cư nhiên lại là cùng một người đã nhắn những tin nhắn sặc mùi tình dục này, không muốn tin cũng phải tin.
Từ khi nào đứa em trai bé bỏng của anh đã trở thành người như vậy rồi?
Xoa đầu đến rối tung lên, La Mã Khắc cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ, thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở, Lý Đế Nỗ chưa kịp định hình đã ăn một cú đấm vào mặt.
'Mã Khắc?'
'Mày là thằng khốn!'
Một cú đấm khác tiếp tục vung lên, Lý Đế Nỗ kịp thời chặn lại.
'Đánh cũng được, nhưng đừng đánh vào mặt, em ấy sẽ hỏi!'
Nhìn thái độ tức giận của La Mã Khắc, Lý Đế Nỗ cũng đoán được chín phần lý do.
Quả nhiên La Mã Khắc nghe nhắc đến La Tại Dân liền nén giận không múa tay chân lung tung nữa, ngồi phệt xuống sàn nhà, hoàn toàn là bộ dạng bất lực.
Lý Đế Nỗ mở tủ lạnh lấy hai lon bia, đưa đến trước mặt La Mã Khắc một lon, còn mình khui một lon còn lại, rót vào sâu trong cổ họng.
'Muốn làm một điếu không?'
La Mã Khắc lắc đầu, Lý Đế Nỗ cũng cất bao thuốc lá vào ngăn tủ. Tại Dân từng nói em không thích mùi thuốc lá, nên Đế Nỗ từ lúc đó đến giờ một điếu cũng không động vào.
'Nếu như mày định hỏi vì sao tao với Tại Dân cách biệt tuổi tác như vậy mà vẫn yêu đương được, thì mày tốt nhất không nên hỏi.'
'Vì mày với Đông Hách có khác gì tụi tao đâu.'
La Mã Khắc thở dài, miệng cũng uống vào một ngụm bia.
'Không, tất nhiên tao cũng biết chuyện đấy nên đã mắt nhắm mắt mở cho qua.'
'Nhưng mà, sao mày lại có thể dụ dỗ Tại Dân leo lên giường rồi?'
Lý Đế Nỗ quay sang nhìn thẳng mặt La Mã Khắc, trên môi đậm ý cười.
'Mày đừng nói với tao là chưa từng nghĩ đến Đông Hách khi tự xử?'
'Tụi tao cũng thế, yêu vào rồi đương nhiên sẽ có nhu cầu sinh lý riêng.'
'Nhưng mà em ấy mới...'
Lý Đế Nỗ không nhịn được mà ngắt lời.
'Tại Dân đã đủ mười tám tuổi rồi!'
'Tao không biết miệng mồm mày khéo thế đấy Đế Nỗ!'
Rốt cuộc vẫn là đi lấy thêm vài lon bia nữa, ngồi cạnh nhau uống đến khi trời chập sáng.
'Đừng nói với Tại Dân là tao đã biết.'
'Cửa ải lớn nhất không phải là tao, mà là bố mẹ tao kia kìa.'
'Mày chẳng phải cùng hội cùng thuyền với tao rồi hay sao?'
'Hai đứa con trai đều là đồng tính luyến ái, chắc bố mẹ tao sẽ lo lắng không có người nối dõi tông đường mất thôi.'
La Mã Khắc nhếch mép cười khẽ, đầu ngửa ra sau ghế sopha dựa vào, như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com