CHƯƠNG 67
Kết thúc kỳ thi giữa kỳ của học kỳ một là vào giữa tháng 11, trời đã bắt đầu vào đông, năm nay có không ít những cơn mưa phùn rã rít.
Hôm đó vào buổi sáng nhưng trời không một chút nắng, bầu trời mây đen giăng lối che đi màu xanh trong thường ngày, Vương Dịch đạp xe đến nhà Châu Thi Vũ, nàng lại biến mất.
Vương Dịch lấy điện thoại muốn nhắn tin cho nàng nhưng cô biết Châu Thi Vũ sẽ không trả lời.
Cô lại bỏ điện thoại vào túi, Vương Dịch mím chặt môi, Châu Thi Vũ là một kẻ rất giỏi ngụy trang, mọi cảm xúc của nàng đều giấu đằng sau cái vẻ ngoài ôn hòa và hiền lành đó.
Vương Dịch là một người lãnh cảm nhưng lúc tức giận liền sẽ bạo tính ra ngoài, Châu Thi Vũ lại che giấu quá hoàn hảo.
Vương Dịch ngước lên nhìn bầu trời đen kịt, từng đám mây đen chậm chạp bay trong gió lạnh, một vài hạt mưa lất phất rơi trên mặt, cô nhíu chặt mày, Tiểu Vũ có mang theo ô không? Xe buýt ghé trạm, Vương Dịch bước lên xe tìm một ghế trông ngồi xuống cạnh cửa sổ.
Chiếc xe lăn bánh khung cảnh bên ngoài dần lui về phía sau, Châu Thi Vũ lúc ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng rốt cuộc đã nghĩ những gì, tâm trạng của nàng thế nào?
Vương Dịch rũ mi, cô không đoán được, có đôi khi Châu Thi Vũ rất đơn thuần vui vẻ làm Vương Dịch cảm giác mình đã nhìn thấu tâm hồn của nàng, cũng có lúc Châu Thi Vũ lại yên tĩnh đến kỳ lạ, Vương Dịch lại thấy rốt cuộc cô so với người ngoài vẫn chỉ gần nàng hơn một chút, căn bản cô chưa từng được bước vào lãnh địa sâu thẳm bên trong của nàng.
Bản thân cô đến thời điểm này, một chút cũng không hiểu về Châu Thi Vũ.
Vương Dịch cảm thấy mũi mình có chút cay, hai tay cô đưa lên kéo lại hai mép áo khoác đồng phục mùa đông.
Cả ngày hôm đó Châu Thi Vũ dường như không tồn tại trong cuộc sống của Vương Dịch, cô nhớ nàng, lo lắng cho nàng nhưng không biết nơi nào có thể tìm thấy nàng.
Giờ giải lao hay lúc ăn cơm trưa, Vương Dịch liên tục nhìn vào ảnh đại diện đoạn chat của Châu Thi Vũ, cô chỉ mong cái chấm xanh chứng minh sự tồn tại của nàng hiện lên nhưng tuyệt nhiên sự chờ đợi luôn là một nỗi thất vọng.
Buổi chiều tan học, Vương Dịch đi xe buýt về, bên ngoài kính cửa sổ bám một tầng hơi nước vì cơn mưa ẩm ướt đã kéo dài hơn nửa ngày.
Vương Dịch tựa đầu vào cửa xe, tay đưa lên sờ sờ những hạt nước đã bị ngăn cản bởi một tấm kính trong suốt.
Nếu sự ngăn cách giữa cô và trái tim của nàng cũng như tấm kính này thì tốt biết mấy, ít nhất thì không thể chạm vào được nhưng vẫn có thể nhìn thấy được tâm hồn của nàng.
Chiếc xe đi đến khu nhà của Châu Thi Vũ, dù tấm kính bị ngăn bởi nước mưa nhưng Vương Dịch có thể nhận ra thân ảnh của Châu Thi Vũ, nàng đang từ từ đi về phía nhà mình, không che ô, cũng không mặc áo mưa cả người đề đã thấm ướt.
Vương Dịch đứng bật dậy muốn chạy đến bên cạnh nàng nhưng xe buýt sớm đã đi qua trạm sẽ không thể ngừng lại được.
Cô muốn xuống trạm kế tiếp nhưng hình ảnh lạnh lùng xa cách của Châu Thi Vũ hôm đó lại hiện lên trong đầu, "Vương Dịch, tôi cảm thấy rất mệt, để tôi yên tĩnh một chút."
Vương Dịch bất lực ngồi lại vào ghế, khóe mắt lúc này đã đỏ lên, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình để nước mắt không thể trào ra.
Cô biết Châu Thi Vũ có bí mật không muốn đề người khác biết được, kể cả người đó là Vương Dịch, nhưng nàng giữ khoảng cách với cô như vậy, câu nói đó của nàng chẳng khác nào đánh đồng Vương Dịch giống như Nhạc Vân Dương hay những kẻ gây rối trong cuộc sống của nàng.
Vương Dịch cảm thấy trái tim mình đau nhói, cô lúc nào cũng muốn nàng vui vẻ, hạnh phúc, muốn ở cạnh nàng gần gũi nàng nhưng, điều đó là làm phiền cậu sao?
Sáng hôm sau là cuối tuần, Vương Dịch đến tìm Châu Thi Vũ, cô nhấn chuông cửa một lúc lâu sau đó cánh cửa mới hé mở, Châu Thi Vũ mặt mày đều đỏ bừng, ánh mắt phờ phạc không chút sức sống.
Vương Dịch nhíu mày đưa tay lên sờ trán của nàng, rất nóng, Châu Thi Vũ bị sốt.
Vương Dịch kéo tay nàng vào nhà, đặt nàng ngồi trên ghế sofa.
_ Châu Châu, nhiệt kế ở đâu?
Châu Thi Vũ chỉ về cái tủ TV, Vương Dịch lục lọi mấy ngăn tủ tìm ra cái nhiệt kế lập tức kẹp vào nách nàng.
Cô chạy xuống bếp rót một ly nước đem đến cho Châu Thi Vũ uống.
_ Đã uống thuốc chưa? - Vương Dịch ngồi xổm trước mặt nàng, lo lắng hỏi than.
Châu Thi Vũ lắc đầu.
_ Đã ăn sáng chưa?
Châu Thi Vũ lại lắc đầu, Vương Dịch nhíu chặt mày thở dài, lấy nhiệt kế ra xem thì con số là 39 độ.
Vương Dịch bắt Châu Thi Vũ nằm lên sofa, sau đó nhanh chân lấy xe đạp chạy đến một hiệu thuốc mua miếng dán và thuốc hạ sốt, lại mua một ít cháo mang về cho nàng.
Tối qua sau khi bị mắc mưa Châu Thi Vũ cảm lạnh nhưng vì không uống thuốc nên bắt đầu giữa đêm qua thì phát sốt.
Sáng nay Hồng Tĩnh Vân mang Châu Linh Hoa ra ngoài cũng không có vào phòng nàng xem tình hình.
Đến khi Vương Dịch liên tục nhấn chuông cửa, Châu Thi Vũ mới bừng tỉnh mà bò khỏi chăn để đi mở cửa.
Lúc Vương Dịch quay lại, Châu Thi Vũ đã ngủ mê man trên ghế sofa.
Cô mang cháo và thuốc đặt trên bàn, lấy miếng dán hạ nhiệt dán lên trán của nàng.
Sau đó lại dìu Châu Thi Vũ dậy bắt nàng ăn cháo, Châu Thi Vũ cái gì cũng không chịu làm theo, Vương Dịch bất lực đành múc cháo thổi nguội rồi cưỡng ép nàng ăn.
Châu Thi Vũ chỉ ăn được một nửa lại cự tuyệt không chịu nuốt xuống nữa.
Vương Dịch đau lòng không muốn ép nàng, cô lấy thuốc rồi dỗ dành Châu Thi Vũ uống.
Uống thuốc xong lại dìu Châu Thi Vũ lên phòng, đặt nàng xuống giường đắp chăn cho nàng.
Vương Dịch ngồi một bên trông chừng liên tục lấy khăn lau mồ hôi cho nàng.
Châu Thi Vũ ngủ rất an tĩnh, đôi khi sẽ thấy tiếng thở rất khó khăn vì cơn sốt phát ra từ miệng nàng.
Vương Dịch đưa tay lên vuốt tóc nàng, Châu Thi Vũ khó chịu trong người nên lúc ngủ cứ nhíu chặt mày.
Vương Dịch ngồi một lúc không có gì để làm, cô đi đến bàn học của Châu Thi Vũ mở các ngăn kéo ra, Vương Dịch muốn tìm nhật ký.
Cô biết đọc nhật ký của người khác dù có được sự cho phép vẫn là không nên nhưng nếu không tìm nó Vương Dịch mãi mãi cũng không hiểu được nàng.
Nhưng đáng tiếc Châu Thi Vũ nhật ký cũng không viết, Vương Dịch nhìn thấy rất nhiều giấy gấp sao mà cô đã từng tặng cho nàng.
Chiếc lọ nhỏ kia cũng được thay bằng chiếc lọ thủy tinh của cô.
Vương Dịch nhìn thấy có một vài ngôi sao vẫn còn rất mới, cô tò mò mở nắp lọ lấy ra một ngôi sao được gấp bằng giấy xếp do cô tặng nàng.
Vương Dịch cầm ngôi sao đỏ, cô mở giấy ra, bên trong có một vài chữ viết của Châu Thi Vũ.
Nàng viết "Hôm nay tôi đã giúp đỡ bà lão họ Tạ".
Vương Dịch nhíu mày, cô nhớ nàng từng nói rằng cái lọ này chính là ước mơ của nàng.
Vậy ý nghĩa nàng viết trong tờ giấy này là gì?
Vương Dịch lấy ra một ngôi sao màu xanh, "Tôi đã giúp một đứa trẻ đi lạc", cô lấy một ngôi sao trông có vẻ cũ hơn, bên trong vẫn viết "Tôi đã mang một chú mèo bị thương đến trạm cứu hộ".
Hầu như đều ghi lại những việc làm mà nàng giúp đỡ cho người khác hoặc động vật nhỏ.
Vương Dịch không hiểu được ý nghĩa của những ngôi sao, nhưng Châu Thi Vũ của cô là một người ôn nhu lương thiện như vậy.
Vương Dịch đi đến ngồi bên giường, cô cúi người hôn lên trán của Châu Thi Vũ.
Cậu cứ làm người tốt mà cậu muốn, tôi sẽ ở bên bảo vệ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com