1
Hôm nay là ngày kỉ niệm năm năm vị giáo sư độc dược tài ba nhất của Hogwart qua đời, Severus Snape, người đồng thời cũng là cha nuôi của năm đứa trẻ Cleroden, William, Morus, Androger và Thea.
Cứ đến ngày này, không khí trong gia đình trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, năm cô cậu cứ đi làm kiếm cơm với một vẻ mặt trông buồn bã hết sức.
Cleroden S. Snape, người lớn tuổi nhất trong cả bọn, hiện đang làm giáo sư môn Độc dược tại Hogwart giống như cha nuôi của mình. Vào ngày này, cô thường viết đơn xin nghỉ một buổi để có thể thăm viếng mộ cha nuôi, mộ của ông đã được chuyển về một khu nghĩa trang nhỏ gần ngôi nhà cuối Đường Bàn xoay.
Lần này, ngạc nhiên thay, vị hiệu trưởng đáng kính Minerva McGonagall bày tỏ muốn đến thăm người cha nuôi cùng năm chị em. Dù ngạc nhiên, nhưng Cleroden không từ chối.
Chiều ngày hôm ấy, họ lên chuyến tàu Tốc hành Hogwart trở về sân ga 9¾ ở Ngã tư Vua. Rồi bắt một chiếc taxi về khu nghĩa trang. Các em của cô đã ở đó trước, mọi người cầm trên tay những bó hoa trắng muốt: hoa cúc họa mi, cúc vạn thọ, hoa hồng, hoa thược dược, bản thân Cleroden cầm theo một bó hoa linh lan.
Mọi người có vẻ bất ngờ vì sự có mặt của hiệu trưởng Hogwart, nhưng họ cũng chỉ gật đầu và không hỏi gì thêm. Thấy mọi người đã đến đủ, Cleroden dẫn đầu đi vào trong nghĩa trang.
Nghĩa trang Sherwood nhỏ và yên tĩnh, với cổng sắt không quá cao, và bên trong cũng chỉ có vài ba ngôi mộ, một số còn không khắc tên. Cả nhóm đi thẳng rồi quẹo trái sau năm bước chân, và dừng lại trước một ngôi mộ được phủi bụi và chăm sóc sạch sẽ, bên trên có khắc:
ĐÂY LÀ NƠI AN NGHỈ CUỐI CÙNG CỦA SEVERUS TOBIAS SNAPE
LÀ NGƯỜI CHA, NGƯỜI THẦY VÀ PHÁP SƯ VĨ ĐẠI NHẤT TRONG LÒNG CHÚNG TÔI
1960-1998
Mọi người nhẹ nhàng cúi xuống đặt hoa lên mộ ông, một cậu con trai còn mang thêm chút bánh từ tiệm Công tước Mật đến. Họ vẫn luôn mỉm cười, nụ cười buồn, và đôi mắt họ tràn đầy sự hoài niệm về quá khứ, nỗi đau khi người cha đáng kính của họ lại ra đi quá sớm.
Cleroden nhìn vào ngôi mộ rồi nói với giọng đều đều:
"Cha nuôi tôi, ông ấy là một người rất tốt, không phải tốt theo cái cách mọi người hay mặc định, ông ấy tốt với người ông ấy cho là gia đình, và bỏ mặc với những người ông ấy cho là không có quan hệ. Ông ấy nhận nuôi chúng tôi không đến từ tình thương hay lòng trắc ẩn, nhưng dần dần mối quan hệ của chúng tôi biến thành một gia đình chân chính, dù không có quan hệ huyết thống ở giữa. Chúng tôi yêu và kính trọng ông, không có ông, có lẽ chúng tôi đã chết từ lâu rồi. Thế nên, khi chúng tôi nghe thấy tin ông qua đời trong chiến tranh, chúng tôi hận tất cả mọi người. Đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ, nếu ngày ấy chúng tôi thuyết phục ông chọn điều ngược lại, có phải ông ấy vẫn sẽ là người cha nuôi của chúng tôi thay vì là một bia mộ lạnh ngắt không."
McGonagall không nói, bà chỉ im lặng đứng đó, nhìn tấm bia mộ của người đàn ông đã khổ sở cả cuộc đời mình. Bà chứng kiến hầu hết cuộc đời của anh ta, không có chút vui vẻ nào, chỉ toàn những điều xấu xí bám lấy anh ta không buông.
Cleroden nói tiếp:
"Nếu có thể, chúng tôi muốn quay ngược lại thời gian để cứu lấy ông ấy. Ông ấy đã cứu cả một tương lai, hàng triệu phù thủy, nhưng chẳng ai làm điều tương tự cho ông... Minerva, điều ước của tôi có viển vông quá không?"
Minerva McGonagall hơi mỉm cười, tay đặt lên vai của cô gái trẻ:
"Cleroden, tôi không nghĩ là như vậy. Severus xứng đáng được có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều, anh ấy xứng đáng được yêu quý hơn ai khác."
Cleroden Snape đứng thẳng người lên, mỉm cười quay sang vị hiệu trưởng:
"Cảm ơn ngài, Minerva. Nếu sau này tôi biến được điều ước của mình thành hiện thực, xin hãy tìm một giáo viên Độc dược mới nhé, như cậu Draco Malfoy chẳng hạn."
Vị hiệu trưởng Hogwart bỗng cảm thấy ngày ấy không còn xa nữa, chà, có lẽ bà nên bắt đầu hỏi ý kiến cậu Draco Malfoy từ bây giờ.
Kết thúc buổi viếng thăm, năm chị em nhà Snape ngỏ lời mời bà ở lại dùng bữa tối, tất nhiên là có thêm một hai vị khách nữa, đều là người trong gia đình cả.
Ngôi nhà ở cuối Đường Bàn xoay trông vẫn vậy, nhưng bên trong đã được tân trang lại, khiến bầu không khí trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Bà McGonagall không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi của ngôi nhà, Morus Snape- cậu con trai áp út thấy vậy thì mỉm cười giải thích cho bà lúc đưa ra chút trà mời khách:
"Trông căn nhà khác lắm đúng không? Thực ra chúng tôi hồi nhỏ thì ở đây, nhưng lúc lớn thì mỗi người ở riêng, vậy nên căn nhà này lúc ông ấy còn sống vẫn luôn được giữ nguyên. Chúng tôi vẫn luôn muốn thuyết phục ông ấy đổi lại nội thất cho căn nhà, nhưng luôn bị từ chối. Chỉ đến khi đầu năm học thứ bảy, trước khi cha tôi qua đời..., ông ấy mới chấp nhận cho chúng tôi thay đổi lại nội thất trong nhà. Những nội thất này không có cơ hội tiếp xúc nhiều với người chủ của bọn chúng."
"Có lẽ...ông ấy đã đoán trước được, thế nên muốn thay đổi nội thất trong nhà để chào đón những chủ nhân mới chăng...?" Morus không thể cười nổi nữa, anh ta ngồi xuống cạnh bà giáo, tiếp tục,"Điều may mắn duy nhất còn lại đó chính là những nội thất này do chính tay cha tôi chọn. Ông ấy có thể làm tất cả vì gia đình của mình."
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa reo vang, và khuôn mặt của Morus cũng tươi tỉnh lên đôi chút, anh mỉm cười khi bước đến cửa ra vào:
"Hai vị khách của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi."
Cánh cửa mở ra, để lộ vị phu nhân nhà Malfoy và cậu quý tử của bà, Morus Snape mỉm cười ôm lấy bà Narcissa:
"Bác, bác trông vẫn đẹp như ngày nào. Thật tốt vì năm nay mọi người đều đến đông đủ."
Bà Narcissa mỉm cười đáp lại cái ôm của cậu trai:
"Tất nhiên rồi, sao chúng ta có thể bỏ lỡ được chứ?"
Morus quay sang bắt tay cậu quý tử nhà Malfoy:
"Draco, rất vui khi thấy anh ở đây. Mời hai người vào nhà trước, Androger đang nấu bữa tối sắp xong rồi."
Hai người bước vào, và nhìn thấy vị hiệu trưởng đang ngồi trên ghế sofa, bà cũng mỉm cười khi nhìn thấy họ:
"Bà Malfoy, dạo này bà vẫn khỏe chứ?"
"Giáo sư McGonagall, điều gì đã đưa bà đến đây vậy?" Quý phu nhân Malfoy tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của vị hiệu trưởng.
"Tôi muốn thăm người đồng nghiệp cũ của mình, tôi biết chúng tôi đều đã nợ anh ấy nhiều điều."
Morus rót thêm hai cốc trà mời khách, rồi quay sang nói chuyện với Draco Malfoy:
"Vậy thì Draco, tình hình gần đây thế nào?"
"Khỏe, tôi đã lấy được tấm bằng Độc dược, tôi định sẽ cai quản gia tộc và điều chế thuốc song song với nhau, còn anh?"
"Hehe, tôi vẫn làm cầu thủ Quidditch thôi, nhưng mà tôi được chuyển sang chơi trong đội hình chính thức rồi." Morus cười ngại ngùng.
Draco Malfoy nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ:
"Chúc mừng anh, cố gắng cũng đã được đền đáp rồi. Vậy, bao giờ anh sẽ chơi trận đầu tiên với tư cách là cầu thủ chính thức?"
"Huấn luyện viên bảo là tầm bốn năm tháng nữa, tôi vẫn còn kha khá thời gian để chuẩn bị. Tôi đoán chúng tôi sẽ đấu với Pháp hoặc Ý, nhưng dù thế nào thì vẫn phải làm tốt nhất thôi. Bao giờ có trận, tôi sẽ gửi anh mấy tấm vé, bao ăn bao ở để anh đến cổ vũ tôi luôn."
Draco khẽ cười:
"Anh bao ăn bao ở có khi không bằng tôi tự túc, không bằng anh mua vé máy bay cho bọn tôi, và mấy tấm vé, rồi tôi tự lo vụ nhà ở."
"Nếu được như vậy thì tôi cũng sẵn lòng." Morus mỉm cười.
Họ ngồi trò chuyện thêm một lát trước khi tiếng kêu lanh lảnh của Androger vang lên từ phòng bếp yêu cầu mấy người bê đồ ăn ra.
Mọi người ngồi xuống, và Cleroden giơ cao ly rượu của mình:
"Hôm nay, chúng ta lại một lần nữa tụ họp ở đây để nhớ về người cha nuôi của chúng tôi, Severus Snape, người cũng là một người bạn, người thầy, người học trò. Chúng ta sẽ luôn nhớ tới ông những gì ông đã làm vì gia đình. Cạn ly."
"Cạn ly." Mọi người đồng thanh, tiếng ly va leng keng vào nhau.
Mọi người dùng bữa tối một cách vui vẻ, hỏi thăm tình hình của nhau, và đôi khi kể lại những câu chuyện hay kí ức về người đàn ông ấy, bữa tối trôi qua nhẹ nhàng.
Sau khi xong, mọi người quay trở lại phòng khách và ngồi xuống. Lúc này, Cleroden mỉm cười nhắc đến tin vui của cậu em trai út:
"Tôi cũng muốn chúc mừng cậu em trai Morus Snape của tôi vì đã trở thành thành viên chơi trong đội hình chính thức của đội tuyển quốc gia Anh. Morus, em có muốn nói vài lời không?"
Morus đứng dậy, mỉm cười:
"Điều đầu tiên thì tôi rất là cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi. Đặc biệt phải cảm ơn cha tôi vì đã khuyến khích tôi theo đuổi ước mơ của mình."
William chen vào:
"Cái cậu này, có phải là đang phát biểu nhận giải đâu!"
Mọi người đều cười, còn Morus thì bật lại anh trai:
"Em lo quá đó chứ, nói chung thì cảm ơn mọi người vì đã chúc mừng em, và bao giờ có trận đấu đầu tiên, chắc chắn anh William sẽ bao vé bao ăn bao ở mời mọi người đến xem em chơi."
William đứng dậy cốc đầu thằng em, miệng vẫn cười:
"Vớ vẩn, đến xem chú chơi thì chú trả tiền, anh trả cái gì?"
"Hừ, không phải vì anh tự nhiên cắt ngang bài phát biểu đầy chân thành của em sao?"
Mọi người đều cười haha, buổi tụ họp kết thúc trong vui vẻ.
Năm năm sau, vẫn ngày này, Draco Malfoy chính thức trở thành giáo sư Độc dược tại Hogwart thay cho giáo sư Cleroden. Còn năm chị em nhà Snape? Họ đã du hành về quá khứ mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com