extra 2.
Yeonjun tỉnh dậy khi cảm thấy bản thân mình đã ngủ đủ giấc. Cả người đau nhức đến rã rời. Anh toan định ngồi dậy nhưng không thể. Trọng lượng to lớn từ bắp đùi của người bên cạnh khiến anh đến nhúc nhích hiện tại cũng đầy khó khăn.
Khoan! Cái đ*o gì cơ. Cơ thể của anh đang bị kẹp giữa hai chân của một thằng đàn ông khác đấy à?
Choi Yeonjun hoàn hồn lại sau vài phút hoảng loạn, anh vỗ mạnh vào mặt của tên trước mặt cái cho hắn tỉnh. Nhưng lạ quá, sao hắn cứ chổng đít ngủ như chết vậy?
Vì quá bất mãn nên Choi - gan dạ - Yeonjun đã quyết định làm liều.
Bốp!
Một cú tát trời giáng đập xuống khuôn mặt điển trai của Choi Soobin. Chàng trai hai mươi hai tuổi bừng tỉnh sau khi nhận thấy sự đau đớn bên gò má phải của bản thân. Soobin như một chú thỏ ngơ ngác nhìn về phía cáo già trước mắt. Nhưng lạ thay, ánh mắt ấy không hề có một chút sợ hãi hay nóng giận. Chỉ đơn giản là một cái nhìn về phía đối phương, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy đầy bỡ ngỡ xen lẫn chút ngại ngùng.
- Mới sáng ra mà tiền bối, anh tập thể dục cho cơ tay sớm thật đấy!
Soobin lên tiếng trêu chọc anh trước. Vị tiền bối họ Choi này đêm qua lẳng lơ, khêu gợi biết bao nhiêu thì bây giờ lại làm người khác cảm thấy đáng yêu, muốn cưng nựng đến bấy nhiêu.
- Cậu còn ở đấy mà nói năng vớ vẩn được sao? Chuyện gì đây, giải thích nhanh lên!
Choi Yeonjun cũng không vừa, anh lớn tiếng bắt đầu cằn nhằn về những gì đang diễn ra. Từ việc tại sao anh lại ở trong nhà một tên lạ mặt đến việc quần áo của anh đã biến mất và thay vào đó là một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình.
Tất nhiên là phía dưới anh không mặc quần, đó cũng là điều khiến anh tức điên lên vào lúc này.
- Tiền bối bình tĩnh, nghe em giải thích đã!
Người nhỏ tuổi hơn hiện đang lâm vào tình thế khó xử. Muốn làm người tốt mà lại bị người ta hiểu lầm thành dâm tặc, biến thái. Nghe có thấy oan cho cậu không chứ?
- Bình tĩnh cái con khỉ khô, cậu làm gì như này có khác gì bắt cóc rồi cưỡng hiếp người ta đâu?
Yeonjun bây giờ như chú cáo sa mạc ranh mãnh và kiêu ngạo đáp trả lại cậu, anh không thể để thua Choi Soobin được đâu nhé. Về phần ăn nói thì anh tự tin chẳng ai thắng nổi anh đâu.
- Còn nói nữa thì anh không lết nổi xuống giường nữa đâu Choi Yeonjun.
Người nhỏ tuổi hơn đã bắt đầu mất kiên nhẫn với anh. Cậu thề là thường ngày cậu không bao giờ nói những câu từ thô lỗ như thế này đâu. Nhưng tên tiền bối này quá quắt hết sức. Anh ta suốt cả một đêm liên tục kéo chăn và đạp vào người Soobin khiến cậu chẳng thể ngủ đủ giấc. Giờ đây lại lên tiếng trách móc cậu vì sao lại đem anh về nhà mình. Biết vậy lúc đầu Soobin mặc xác để anh ta say mèm ở trường luôn rồi.
Về phía Yeonjun sau khi nghe được câu nói kia anh cũng hiểu được bản thân mình đã nói quá nhiều khiến người kia phát cáu. Anh chẳng thèm đả động gì đến cậu nữa. Định đứng dậy đi về nhà nhưng một lần nữa giọng nói của Soobin đã kéo anh lại.
- Anh định đi đâu chứ? Quần áo hôm qua của anh em giặt phơi chưa khô, em cũng chẳng có cái quần nào vừa nổi người có vòng eo con kiến như tiền bối đâu.
Người lớn tuổi hơn lập tức quay đi vì đỏ mặt, anh nhớ đêm qua hắn đâu có ăn nói kì cục như này. Liệu có phải sau một đêm liền trở thành con người khác rồi không??
- Thế giờ cậu bảo tôi phải làm gì chứ?
Yeonjun bẽn lẽn đáp trả câu nói của người kia. Chưa bao giờ anh cảm thấy việc bình thường như trò chuyện lại trở nên khó khăn và ngại ngùng đến thế. Tên này cao tay thật đó nha. Bái phục bái phục!
- Nằm xuống ngủ tiếp đi, em xin nghỉ học cho cả hai đứa mình rồi.
Soobin thuận tay vòng qua hông của người đối diện mà kéo anh vào lòng mà ôm thật chặt không để anh cựa quậy. Cậu quyết tâm sẽ phục thù, không để giấc ngủ quý giá bị phá đám bởi tên tiền bối này nữa đâu.
- Làm gì thế, bỏ ra đi!
Choi Yeonjun bị hết bất ngờ này đến bất ngờ khác của người nhỏ hơn làm đỏ mặt. Giờ đây anh cảm thấy mình như mấy cô nữ chính trong phim ngôn tình được anh người yêu ôm ấp, chiều chuộng. Mà khoan đâu có giống đâu, anh là con trai mà Choi Soobin cũng nhỏ tuổi hơn anh nữa. Thế này thì phải là giống phim boy love mới đúng.
Nhưng mà có giống phim gì thì giống, Choi Yeonjun này phải là top nhé. Nhìn anh men lì thế này cơ mà!
- Lúc ngủ anh hay đạp lung tung lắm, làm thế cho khỏi đạp nữa.
Soobin hiện giờ khác hẳn với thái độ cáu gắt hồi nãy. Cậu nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai anh như đang dỗ dành con nít khi chúng giận dỗi. Yeonjun không dám hít thở dù chỉ là một chút không khí. Người trước mặt trông vẻ ngoài thì ngây ngô nhưng thật ra bên trong lại là một bad boy chính hiệu này khiến anh cảm thấy bản thân đang bị đe dọa quá mức.
- Nghe này Choi Soobin, tôi tiếp cận cậu với mục đích là trả lại thẻ sinh viên mà cậu đã đánh rơi vào mấy năm trước mà thôi. Tôi sẽ để nó trên bàn học, vì tôi có chuyện gấp phải rời đi sau đó rồi. Vậy nên là tạm biệt cậu nhé!
Yeonjun không thể tin là anh đang cố cứu cánh bằng một lí do ngớ ngẩn như thế này. Nhưng biết làm sao đây, trốn thoát khỏi đây vẫn là mục tiêu hàng đầu. À không phải, trốn thoát khỏi Choi Soobin mới đúng chứ!
Người nhỏ tuổi hơn dường như không chấp nhận nổi cái lí lẽ củ chuối mà tiền bối hơn mình một khóa đưa ra. Nghĩ cậu là trẻ con hay sao mà dùng chiêu trò này vậy?
- Em không cần biết anh tiếp cận em với mục đích gì. Nhưng anh nghĩ em chấp nhận đưa một người lạ mặt về nhà ngủ qua đêm chỉ để lấy lại thẻ sinh viên thôi sao? Em đã có cảm tình với tiền bối từ lần đầu tiên gặp mặt. Và cảm xúc ấy vẫn bám theo em mãi cho đến tận ngày hôm nay.
Yeonjun nghe đến đây cổ họng liền khô không khốc, chẳng thể nặn ra nổi một câu phản kháng. Cả người anh cứ thất thần như người bị mất hồn. Choi Soobin thấy vậy liền phì cười trước dáng vẻ này của người lớn hơn.
- Đừng đơ ra như thế chứ. Em là đang tỏ tình với anh đấy. Nếu không đồng ý thì cũng phải ...
Yeonjun không để người kia nói hết câu mà đã đưa ngón tay trỏ lên chặn môi cậu ta lại.
- Suỵt! Không được nói nữa. Anh cũng thích em, thích rất rất nhiều.
Người lớn tuổi hơn ôm chầm lấy Soobin rồi bật khóc nức nở khiến cậu có chút hoảng loạn.
- Yeonjun sao thế, em xin lỗi... Đừng khóc như vậy!
Choi Yeonjun giờ đã nằm trọn trong vòng tay của cậu. Gò má mềm mại càng trở nên hồng hơn còn hai mắt thì sưng húp khiến người ta nhìn vào cũng thấy thương.
- Soobin biết gì không? Anh đã chờ ngày gặp lại em lâu lắm rồi. Anh muốn là người mở lời trước, nhưng anh sợ, em sẽ từ chối.
Soobin nhẹ nhàng xoa đầu người mình thương rồi vỗ về. Cậu bày tỏ hết nỗi niềm của mình với anh mà không có chút giấu giếm.
- Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Anh thấy không, em vẫn thích anh, thích như cái ngày đầu tiên mà em gặp anh vậy!
_END_
#00:50
#19°C
#date:10/11/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com