𝟡
jaemin trở lại trường học sau gần một tuần ốm vật ở nhà và thêm 1 ngày chủ nhật tĩnh dưỡng cơ thể.
nhớ ngày đầu tiên cậu còn có t/b chăm sóc chu đáo, lại được mè nheo lợi dụng ôm nhóc ngủ cả một buổi tối. cứ thầm ước ốm lâu lâu xíu để hưởng thụ nốt mấy ngày. nào ngờ hội đực rựa kia lại "tốt bụng" không đúng lúc đúng chỗ làm hỏng hết kế hoạch của jaemin.
lee jeno sợ rằng một mình t/b không thể chăm lo được cho cậu, ngay ngày hôm sau đã kéo cả lũ đến túc trực đầy đủ ở nhà jaemin. nhờ thế mà t/b bớt được phần nào công việc của mình, lập tức trở về nhà riêng, mỗi ngày chỉ qua thăm hỏi khoảng 1, 2 lần.
nhưng đương nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc na jaemin sẽ phải trải qua những ngày tiếp theo với những con người ồn ào này, hoàn toàn lệch ra khỏi dự kiến ban đầu của cậu.
hôm nay bố mẹ t/b cũng đã ở nhà rồi. jaemin chẳng thể qua đó làm nũng với nhóc được nữa. nhưng mà thôi, qua đó ăn trực cũng không có vấn đề gì. hầu như ngày nào jaemin chẳng làm thế, nó đã thành nghề luôn rồi. bố mẹ t/b thì lúc nào cũng chào đón cậu rất vui vẻ.
xong bữa, hai đứa lại cùng nhau đến trường như mọi khi. nhưng hôm nay đường đến trường cảm giác dài hơn thường ngày. mà tuyệt nhiên chẳng ai lên tiếng cả, cứ để cái bầu không khí này càng lúc càng trở nên gượng gạo hơn.
t/b đột nhiên lại nhớ ra chuyện tối hôm trước, cái tối mà nhóc cùng na jaemin nằm ôm đối phương ngủ say chẳng biết trời đất là gì. đã vậy còn say giấc đến tận trưa, mà người đánh thức nhóc dậy lại là cái kẻ đêm trước còn lên cơn sốt đến mê sảng, ăn nói tùm lum, còn đòi ôm ấp như một đứa trẻ to xác.
thề có trời đất chứng giám là cái khoảnh khắc mà t/b tỉnh giấc khi mà nhóc vẫn còn đang nằm trong vòng tay của na jaemin nó khủng khiếp lắm. t/b chỉ muốn đạp cậu ta ra khỏi cửa sổ rồi cao chạy bay xa thôi.
nghe đoạn trước cũng ngôn tình đấy nhưng mà cái tình huống trớ trêu ấy chỉ khiến nhóc hối hận đến mức dành cả một ngày hôm đó để chửi rủa bản thân vì quá ngu ngốc.
may là chiều hôm đấy có đám lee jeno kéo nhau đến nhận trông thay không t/b quả thực không còn mặt mũi nào mà nhìn cậu nữa.
t/b tự hỏi rằng, liệu lúc đấy jaemin sốt cao, đầu óc bất ổn như vậy thì giờ không biết đã quên cái sự việc đáng xấu hổ này chưa?
xin thưa, câu trả lời là chưa.
và sẽ không bao giờ.
thậm chí nói trắng ra là sau khi hạ sốt, jaemin hoàn toàn tỉnh táo và toàn bộ hành động sau đấy là đều có chủ đích. vì vậy coi như tất cả hy vọng của t/b đều là vô nghĩa.
jaemin đi chậm lại một chút, để nhóc vào trong trường trước. nhưng nhìn con bé có vẻ căng thẳng lắm, cứ thế cắm đầu vào đi, cậu rời đi lúc nào cũng không biết.
hoàn cảnh này cũng chẳng làm khó được jaemin. cậu biết thừa là nhóc đang ngại chuyện tối hôm trước. đó là điều đương nhiên thôi. đâu phải ai cũng mặt dày được như cậu? nhưng mà bây giờ cũng phải dỗ nó thôi, không t/b lại xị mặt ra thì không ai cứu cậu được.
jaemin thoăn thoắt chạy ra cửa hàng tiện lợi gần trường, mua nguyên một túi kẹo hương dâu và một hộp sữa mang loại hương liệu mà cậu ghét, nhanh chóng trở lại lớp học.
vậy mà vừa đặt được chân đến cửa lớp, cái cảnh tượng trước mặt đã khiến cho jaemin như muốn phát điên lên.
đoán được chưa?
là cái tên nam sinh bữa trước lén lút đặt thư tình dưới ngăn bàn t/b, nay đã can đảm thổ lộ trực tiếp với nhóc rồi. trong lớp kéo đàn kéo đúm vào bu quanh đôi trẻ. chỉ có lee jeno nhận ra luồng sát khí từ phía cửa lớp tỏa ra nãy giờ, cuống cuồng chạy ra giữ chặt lấy jaemin.
"calm down relax, ok ok, calm down relax, ok"
huang renjun cũng chạy tới giúp jeno một tay, ngăn cản jaemin, không để cậu phát hỏa.
"mày biết t/b là người thế nào mà. nó sẽ không tùy tiện như thế đâu. đừng nóng vội. lộ hết bây giờ."
jaemin chấp nhận đứng dạt sang một bên, nắm chặt lấy tay, quan sát toàn bộ cử chỉ, hành động của cậu nam sinh.
"lại là cậu à? có chuyện gì nói đi đừng vòng vo như hôm trước nữa."
t/b tỏ rõ bộ mặt chán ghét đối phương. nhóc chẳng hiểu người trước mặt có vấn đề gì mà cứ liên tục tìm nhóc quấy nhiễu, bảo có chuyện muốn nói mà lắp ba lắp bắp chẳng được câu nào.
"cậu yên tâm. mình đã đủ tự tin để nói ra rồi." nam sinh đưa tay vén lọn tóc của t/b ra sau tai nhóc. "như trong lá thư mình để trong ngăn bàn cậu đấy. mình thích cậu, rất rất nhiều. và bây giờ mình muốn nghe câu trả lời của cậu, kwon t/b."
"ỏ đáng yêu thế."
lee donghyuck đứng dưới hóng hớt, khiến cho cả lớp cũng theo cậu mà hò hét.
"ủa? tạo phản à? mày nhìn nó kìa, sắp lao vào cắn cả lũ rồi đấy." renjun nhìn thấy donghyuck đang bị lạc lối, vội vàng nhắc nhở cậu. donghyuck kịp nhận ra nước đi sai lầm của mình, hốt hoảng lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
"lá thư nào?" t/b vẫn đang mắc kẹt trong tình huống trớ trêu kia, nghe thấy sự xuất hiện kì lạ của 'lá thư trong ngăn bàn', khó hiểu dò hỏi đối phương.
"cậu không nhớ sao? là lá thứ màu tím mình để trong ngăn bàn cậu thứ ba tuần trước. mình nói mình thích cậu và còn ghi rõ sẽ quay lại tìm cậu để nghe câu trả lời mà. những lần trước mình có gặp cậu, chỉ là vì quá lo lắng nên..."
"không cần giải thích nữa. t/b không thích cậu. vậy thôi."
trong một giây lơ là, lee jeno đã quên béng việc mình phải giữ chân jaemin lại. đến khi kịp nhận ra thì cậu ta đã chen được vào trong đám đông, nhanh chóng can thiệp vào chuyện của đôi trẻ.
na jaemin thẳng thừng ngắt câu của nam sinh, thay t/b từ chối cái tên rắc rối này. sau đó liền bá đạo kéo nhóc đi trước sự bàng hoàng của học sinh trong và ngoài lớp.
"này! này! nói chuyện đi xem nào. kéo kéo con khỉ mày ý."
t/b chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao, cứ để jaemin kéo mãi ra tận sân sau trường. thấy người đằng trước vừa đi nhanh lại còn nắm chặt, t/b cũng hiểu là đang giận. nhưng chân nhóc ngắn hơn cậu nhiều, phải cố đuổi theo, vừa mệt vừa đau cổ tay, đâm ra tức mà lớn tiếng.
"ngồi xuống."
jaemin ấn t/b xuống ghế, quăng cho nhóc túi kẹo với hộp sữa, sau đó ngồi phịch xuống chỗ bên cạnh.
"mua dâu quài dị. mày có thích quái đâu mà mua. thừa tiền à?"
t/b lên tiếng trách móc jaemin, nhưng tay vẫn thản nhiên mở gói kẹo ra nhai chóp chép, lúc lúc lại uống miếng sữa lấy sức ăn tiếp.
"mà á... cái vụ thư trong ngăn bàn là thế nào? khai ra nhanh tao còn không giận."
"biết thế quái nào được. tao có để ý mấy cái đấy đâu?"
jaemin vừa nói vừa đưa mắt đi nhìn quanh sân trường, tuyệt đối không dám đối mặt với t/b.
"đừng có xạo. thứ ba ngoài giờ thể chất, lúc nào tao cũng ở trong lớp. không lí nào không biết đến nó. mà giờ đấy có mỗi mày lên lớp. không mày là ai?"
"chứ chẳng lẽ cứ tao lên lớp thì là tao lấy nó à?"
"jaemin..."
t/b ngưng nhai kẹo, nghiêm giọng lại mà tra hỏi. jaemin chột dạ, cổ họng trở nên khô rát. mẹ nó. thế này là bị bắt quả tang đấy à?
"thì... tao thấy, sợ mày phiền nên giúp mày phi tang nó rồi. ai ngờ cậu ta lại chơi lớn thế."
jaemin ngồi co ro người lại, đến nước này thì chỉ còn cách tỏ ra đáng thương để t/b bớt giận thôi. hết cách rồi.
"nói thế cho nhanh. mày làm tốt lắm."
t/b chẹp chẹp mấy tiếng rồi lại bốc kẹo bỏ mồm, chân gác chữ ngũ nhìn rất ngang bướng.
"thế không giận à"
jaemin lo hụt, ngỡ nhóc sẽ quở trách cậu dám can thiệp vào chuyện của mình, còn đáng sợ hơn nếu t/b nói rằng nhóc cũng thích cậu ta và jaemin vừa làm hỏng mất cơ hội của t/b.
nhưng nào ngờ t/b còn khen cậu làm rất tốt. bởi nhóc cũng chẳng ưa gì cậu nam sinh ấy. mà tình huống đó lại quá đỗi căng thẳng, nhóc cũng chẳng biết giải quyết sao, may quá jaemin lại xuất hiện đúng lúc.
"hai trò làm gì ở đây thế? sắp vào tiết rồi."
hai đứa giật mình ngoái lại nhìn. là cô giáo lee đang bước ra từ chỗ nhà để xe.
"cô lee, bây giờ cô lên lớp ạ?" jaemin đứng lên lễ phép chào cô.
"ừ. mà t/b cũng ở đây à?" cô lee nhìn jaemin rồi quay lại nhìn t/b. "à đúng rồi! hai đứa cùng lên phòng ôn tuyển ở tầng 3 đi. t/b đợi cô giao bài cho lớp trưởng xong sẽ qua cho em làm bài thi thử nhé! cô đi trước đây."
"dạ... em chào cô..."
cô lee vừa đi khuất khỏi sân trường, t/b đã không nén được vui sướng, nhảy lên ôm chầm lấy jaemin.
"cô cho tao làm bài thi thử kìa jaemin. vậy là tao có cơ hội vào tuyển đúng không?"
jaemin gật đầu hưởng ứng, đưa tay lên xoa rối tung mái tóc của t/b rồi khen nhóc hết lời làm t/b như được leo lên 9 tầng mây vậy.
"nhưng mà không dễ đâu. phải cố gắng đó."
t/b vuốt vuốt lại mái tóc rối mù của mình rồi lại nắm lấy cổ áo jaemin mắc qua lắc lại.
"lên trên đấy trước đi, mày luyện cho tao lại chút xíu rồi lát tao làm bài."
jaemin gật đầu, nắm lấy tay nhóc, bước đi chậm rãi lên tầng 3. t/b có vẻ hào hứng lắm nên chẳng để ý gì. chỉ có na jaemin nhận ra, bất kì nơi nào hai người đi qua đều có ánh mắt của bọn học sinh dõi theo.
cảnh nam nữ nắm tay công khai đi lại trong trường quả không hiếm thấy. có điều jaemin mới nhập học đã trở nên vô cùng xuất chúng, là ánh mặt trời trong lòng chị em. còn kwon t/b, chỉ mới nổi lên cách đây mấy phút vì được nam sinh nổi nhất nhì ngôi trường này tỏ tình, nhưng sau đó liền bị một nam thần khác cướp đi mất. quả thật bái phục.
jaemin dẫn t/b vào trong phòng ôn, cẩn thận ôn tập lại cho con bé những kiến thức nó đã học. được cô lee để mắt đến là điều khá khó khăn, có được quả thật may mắn. vì vậy không được để mất cơ hội này. jaemin toàn tâm toàn ý hỗ trợ t/b. còn nhóc thì dốc sức ôn luyện.
kết quả bài thi thử có sau 3 ngày.
t/b thành công nhận một vé vào đội tuyển toán, có thể gọi là đứng ngang hàng với đàn anh khối trên, trừ na jaemin thì nhóc không đọ được.
nhưng trước hết, t/b giờ đã thành công trong bước đầu tiếp cận crush.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com