Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cam tâm tình nguyện

Sau những giây phút mãnh liệt của cuộc ân ái, Trường Sơn và Sơn Thạch nằm cạnh nhau trên giường, tay đan tay, không cần nói lời nào cũng cảm nhận được tình yêu thấm đượm trong từng hơi thở. Cả hai chìm đắm trong sự ấm áp của khoảnh khắc này, nơi mọi nỗi đau và khổ sở trước đây dường như tan biến. Sơn Thạch quay sang nhìn Trường Sơn, ánh mắt hắn tràn đầy cảm xúc, như thể muốn ghi nhớ từng chi tiết của người mà hắn yêu thương.

"Hồi đó, anh thấy mình như sắp chết." Sơn Thạch bắt đầu kể , giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng như làn sóng vỗ về tâm hồn Trường Sơn. Hắn âu yếm nâng tay Trường Sơn, chậm rãi rải từng nụ hôn lên các ngón tay mảnh khảnh, rồi áp tay anh vào lồng ngực hắn. Trường Sơn cảm nhận nơi đó nóng hổi, vang dội như sấm rền, từng nhịp từng nhịp.

"Nhiều lúc anh chỉ muốn bỏ hết tất cả để chạy về tìm em."

Trường Sơn im lặng lắng nghe, trái tim anh như thắt lại khi thấy nỗi buồn trong ánh mắt của Sơn Thạch. "Nhưng anh luôn nghĩ rằng rời xa mình, em sẽ hạnh phúc hơn," hắn nói tiếp, giọng nói có chút nghẹn ngào.

"Anh không muốn gây phiền lòng hay đau khổ cho em. Anh đã nghĩ rằng nếu anh ở bên em, chỉ tổ làm em phải chịu thêm nỗi đau, do anh tham lam quá"

Nghe những lời này, Trường Sơn cảm thấy xót xa trong lòng. Anh không còn khao khát nhớ lại quá khứ, mà hiểu rằng việc khuyết đi một phần ký ức về Sơn Thạch có thể là một món quà của định mệnh.

"Nếu điều đó có nghĩa là chúng ta được sống lại tình yêu này," anh thì thầm,

"Em cam tâm tình nguyện. Em sẽ mãi mãi ở bên anh."

Sơn Thạch cảm nhận được sự chân thành trong từng câu chữ của Trường Sơn. Hắn siết chặt tay Trường Sơn hơn, như thể muốn bảo vệ tình yêu này khỏi mọi thứ xung quanh. Lúc này, hắn như vỡ oà, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, hắn gục đầu lên vai Trường Sơn, nước mắt như những hạt châu sa thấm đẫm vai áo người thương. Sơn Thạch hắn, chẳng còn tha thiết mong đợi gì hơn được nữa.

Sơn Thạch và Trường Sơn chính thức quay lại với nhau. Sau bao năm tháng trốn tránh, hoài nghi và giằng xé, cả hai cuối cùng cũng không còn gì phải che giấu. Tình cảm của họ giờ đã trở thành sự thật hiển nhiên, mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều tràn ngập sự ấm áp và yêu thương.

Trong những ngày tiếp theo, khi mọi người vẫn quay cuồng với lịch trình và công việc của chương trình, Duy Khánh cảm thấy một sự thay đổi không thể chối cãi trong không khí giữa Sơn Thạch và Trường Sơn. Sự tương tác của họ không còn là những cuộc trò chuyện mang tính công việc thuần túy, mà nó mang theo một cái gì đó sâu sắc hơn, như thể có một bí mật nào đó mà chỉ hai người họ biết.

Duy Khánh ngồi trong một góc khuất ở nhà ăn ký túc xá, tay anh xoay nhẹ cốc cà phê đã nguội lạnh từ lâu. Những dòng suy nghĩ trong đầu rối ren. Anh đã quan sát mọi thứ từ xa, thấy rõ sự thay đổi lạ kỳ trong mối quan hệ giữa Sơn Thạch và Trường Sơn. Đôi khi, ánh mắt của họ chỉ chạm nhau trong chốc lát, nhưng cái cách mà họ nhìn nhau, cái cách mà những khoảnh khắc ấy kéo dài... tất cả đều khiến anh băn khoăn.

Anh nhớ lại những ngày trước, khi Trường Sơn dường như không hề nhớ gì về Sơn Thạch, nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác. Anh không thể phủ nhận rằng Trường Sơn và Sơn Thạch đã trở nên gần gũi hơn, dường như không thể tách rời. Vậy là anh đã đúng, chạy gì thì chạy, sao chạy nổi vòng quay số phận đây, nhưng anh nhớ lại những lúc quan sát hai người, anh thấy nụ cười của Trường Sơn rạng rỡ hơn bao giờ hết, như thể chưa từng có sự chia lìa, như thể 3 năm qua, người nằm bất động trên giường bệnh không phải là Trường Sơn. Anh thấy một tia nhẹ nhõm loé lên trong đầu. Mừng cho họ
Cuối cùng, sau nhiều lần đắn đo, Duy Khánh quyết định gặp trực tiếp Trường Sơn để tìm hiểu mọi chuyện. Chiều hôm đó, các anh tài được thả tự do một ngày để lên chiến lược cho buổi công diễn sắp tới, khi Trường Sơn vừa trở về nhà từ phòng tập, Duy Khánh đã chờ sẵn ở ghế sofa trong phòng khách nhà anh. Từ lúc bước vào nhà, Khánh đã lờ mờ cảm thấy ngôi nhà vốn lạnh lẽo, nay như được khoác thêm một tầng sinh lực mới, ấm cúng và đủ đầy hơn trước, trên bàn ăn cũng có hai chiếc cốc đôi, anh khẽ bật cười, y như hồi đó vậy!

"Ủa, tới hồi nào vậy? Sao không đợi anh về chung?"

Trường Sơn ngạc nhiên khi thấy Duy Khánh trong nhà, cũng may nay Sơn Thạch không về cùng, nếu không sẽ không biết giải thích như nào. Vốn dĩ anh không định giấu Khánh, nhưng anh đang lựa thời cơ thích hợp để có thể tâm sự nhiều hơn.

"Neko..." Duy Khánh ấp úng mở lời khi Trường Sơn vui vẻ chạy lại, giọng nói lẫn lộn giữa sự lo lắng và ngại ngùng. Trường Sơn hơi ngạc nhiên khi thấy Duy Khánh bồn chồn đến vậy, nhưng anh cũng hiểu lý do. Đặt túi đồ xuống, anh ngồi xuống ghế đối diện, đôi mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa nhiều suy nghĩ.

"Có chuyện gì thế, Khánh?" Trường Sơn hỏi, cố giữ cho giọng điệu thật tự nhiên. Nhưng anh biết, đây sẽ không phải là một cuộc trò chuyện dễ dàng.

Duy Khánh hít một hơi thật sâu trước khi nói: "Em... em cảm thấy hai người có gì đó... khác lạ. Anh và Sơn Thạch... dạo gần đây, em thấy hai người thân thiết hơn rất nhiều." Anh ngừng lại, ánh mắt lạc lối một lúc như đang tìm từ ngữ để diễn đạt tiếp. "Có phải anh đã nhớ lại mọi chuyện rồi không?"

Trường Sơn im lặng trong giây lát. Sự thật là anh chưa hoàn toàn nhớ lại tất cả, nhưng tình cảm với Sơn Thạch đã vượt qua cả ký ức. Anh đã chọn ở bên người mà trái tim mình mách bảo, không cần phải đợi đến khi mọi ký ức trở về. Anh mỉm cười nhẹ, nhìn thẳng vào Duy Khánh.

"Ừm... tạm gọi là vậy," Trường Sơn đáp, đôi mắt anh ánh lên sự thấu hiểu.

"Cũng mới thôi, anh cũng bàng hoàng, mà giờ thì khá ổn rồi"

Duy Khánh im lặng lắng nghe, đôi mắt hiện lên sự bối rối nhưng đồng thời cũng có một chút nhẹ nhõm. Anh gật đầu, nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.

"Em... em không biết là đúng hay sai khi giữ lại chuyện này, nhưng em chỉ muốn tốt cho anh thôi. Dù sao anh cũng mới hồi phục không lâu, ban đầu em tính kể, nhưng mà không hiểu sao em lại cứ ngập ngừng. Xin lỗi anh"

Trường Sơn thở dài, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Duy Khánh. Anh hiểu rằng Duy Khánh đã giấu chuyện này chỉ vì lo lắng cho anh, sợ rằng nếu anh biết sớm hơn về quá khứ với Sơn Thạch, điều đó có thể làm anh đau khổ hơn.

"Anh biết mà, Khánh." Trường Sơn nói, giọng anh nhẹ nhàng và dịu dàng.

"Anh biết mày lo lắng cho anh, và anh rất cảm kích điều đó. Nhưng đôi khi, mày không thể bảo vệ anh khỏi tất cả mọi thứ. Có những chuyện, anh cần phải tự đối diện."

Duy Khánh cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cốc nước trên bàn. Anh không biết phải đáp lại như thế nào. Từ khi Trường Sơn mất trí nhớ, anh luôn cố gắng bảo vệ anh ấy khỏi những cảm xúc phức tạp, nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng mình không thể che chở mãi mãi.

"Em xin lỗi"

Duy Khánh thì thầm, giọng nói đầy sự hối lỗi. "Vậy bây giờ, anh có hạnh phúc không?"

Trường Sơn mỉm cười, đặt tay lên vai Duy Khánh, siết nhẹ như để trấn an. "Không sao, Khánh. Đâu thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ."
Trường Sơn nói đoạn, ánh mắt anh khẽ dao động trước câu hỏi của Duy Khánh, rồi đáy mắt như phủ một tầng mây hồng, chầm chậm tan ra để lộ bầu trời sao lấp lánh

"Với lại, còn hơn cả hạnh phúc"

Duy Khánh ngước lên, nhìn Trường Sơn với ánh mắt đầy sự thấu hiểu. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu. "Miễn là anh hạnh phúc, thì em cũng vui rồi."

Cuộc trò chuyện khép lại trong sự nhẹ nhõm của cả hai. Duy Khánh hiểu rằng anh không cần phải lo lắng quá nhiều nữa. Trường Sơn đã đưa ra quyết định của mình, và quan trọng hơn, anh đã tìm thấy niềm vui thật sự trong mối quan hệ với Sơn Thạch.

Tiễn Duy Khánh về, Trường Sơn trở lại phòng khách, anh nhìn quanh, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Anh biết rằng con đường phía trước không hề dễ dàng, nhưng với Sơn Thạch bên cạnh, anh đã sẵn sàng đối diện với mọi thứ. Gương mặt anh ẩn hiện nụ cười xao xuyến khi màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là Sơn Thạch!

"Bé, anh vừa họp xong với mấy anh em, anh có mua bánh nướng phô mai, giờ về với bé nè"

Nhắn lại một hình trái tim đỏ chói, Trường Sơn mỉm cười tắt điện thoại, anh ung dung bước vào phòng tắm, hơi nước toả ra bao trọn lấy cơ thể đã mỏi mệt nhiều ngày. Tối hôm đó, có một con mèo thoả mãn ngả lưng trong vòng tay của con sói, nhâm nhi miếng bánh phô mai béo ngậy, thỉnh thoảng con mèo ré lên vì bị con sói chọc ghẹo, nhưng tiếng cười hoà lẫn vào không khí, thổi bay cái lạnh từ cơn mưa rào mùa hạ Sài Gòn, trông hạnh phúc biết bao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com