Tự Làm Tự Chịu
"Em có biết mấy ngày nay Phúc có chuyện gì không Sơn?"
Bàn tay đang cài dở đến hàng cúc áo thứ ba của Sơn ngừng lại khi nghe Thạch nhắc đến Minh Phúc. Quả thực, dạo này thái độ của Phúc đối với Sơn rất kỳ lạ. Mặc dù vẫn nói chuyện và tương tác vui vẻ khi có máy quay hoặc trước mặt mọi người, song Sơn luôn nhạy bén cảm nhận được, Phúc dường như đang dựng lên một bức tường vô hình với mình. Bằng chứng là việc Phúc không còn hứng mấy cái miếng mà Sơn tung ra như trước nữa, hoặc việc cậu ngừng việc làm tổ ở giường anh mỗi tối trước khi đi ngủ, cũng như luôn cố gắng hạn chế nhiều nhất có thể các chủ đề có liên quan đến mình và đến Thạch trong các cuộc trò chuyện nhóm.
"...Em cũng cảm thấy nó dạo gần đây hơi lạ, mà hỏi thì nó kêu là bệnh chưa khỏi nên hơi mệt, không muốn làm gì thôi chứ không có chuyện gì đâu."
Câu trả lời của người thương khiến cho Thạch rơi vào đăm chiêu. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà đưa điện thoại cho Sơn, ý bảo Sơn tự cầm mà xem. Tò mò, anh cầm lấy điện thoại, thảng thốt lướt lên lướt xuống mấy lần liền
"Ủa? Sao toàn Thạch nhắn vậy?"
Phần inbox riêng giữa Nguyễn Cao Sơn Thạch và Tăng Vũ Minh Phúc chỉ toàn tin nhắn hỏi thăm tình hình sức khỏe và luyện tập của Phúc xuất phát từ phía Thạch, còn Phúc, tuyệt nhiên chẳng nhắn lại câu này, hoặc nếu có thì cũng chỉ là mấy câu "không sao", "vẫn ổn", "ừ biết rồi" cụt lủn.
"Thì là vậy đó."
Thạch thở dài lấy lại điện thoại, đứng lên bước vào nhà tắm, để Sơn ở ngoài với hàng tá suy nghĩ ngổn ngang.
Tính nết Phúc ra sao có lẽ Sơn là người hiểu rõ nhất. Thằng em guộc của anh năm nay dù đã 34 có lẻ, nhưng nhiều khi cư xử ngốc nghếch và thẳng thắn không khác gì đứa con nít lên 3. Phúc luôn là đứa thật thà, có sao nói vậy, sẵn sàng nói dù biết có lẽ sẽ mất lòng. Phúc cũng là đứa không thích chiến tranh lạnh và chắc chắn sẽ không bao giờ dùng chiến tranh lạnh để giải quyết vấn đề.
Bởi vậy nên Sơn mới càng lo lắng.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Để đến độ một đứa như Tăng Vũ Minh Phúc cũng phải dùng đến silent treatment...
Anh lục lại từng ngóc ngách trong đầu, muốn nhớ xem bản thân mình (hoặc Thạch, hoặc cả hai đứa luôn) có làm gì mà khiến Phúc tức giận đến mức phải dùng cách xa lánh để tỏ rõ thái độ, thậm chí là ghét lây sang người khác hay không.
Nhưng đương nhiên, Sơn không thể nhớ ra được mình đã làm gì sai. Mà câu trả lời của Thạch thì cũng tương tự như Sơn, hắn cũng không biết mình đắc tội gì Minh Phúc. Thạch còn nói thêm, rõ ràng hôm qua khi duyệt lại phần Tango, Phúc vẫn trông rất vui vẻ, vẫn cười đùa nói chuyện với Thạch như mọi ngày và còn cảm ơn Thạch vì đã giúp đỡ mình rất nhiều trong những ngày vừa qua nữa.
Thạch nói xong một lúc mới nhớ ra, lúc bọn họ tập Tango, vẫn có đến 3 cái camera chĩa thẳng vào cả hai, nhằm lấy thêm nhiều tư liệu hậu trường hơn.
Cả hai lái xe tới trường quay trong tâm trạng ngổn ngang.
***
Trời xui đất khiến thế nào mà vừa mới xuống xe, cả hai đã ngay lập tức chạm mặt Minh Phúc, người vừa ra ngoài đón bác sĩ tới giám sát trong lúc bấm máy quay. Ánh mắt dưới lớp kính của Phúc quét một lượt qua chiếc xe sang trọng của Thạch mà Sơn vừa bước ra, dừng lại ở đôi tay đang giao nhau của hai người trước mặt.
Và Sơn dường như nhìn thấy rõ sự thất vọng trồi lên bùng nổ dưới đáy mắt của Phúc.
Nhanh chóng giao vị bác sĩ cho người trợ lý an bài xong, Phúc chặt đứng lối đi vào của Sơn và Thạch.
"...Hai người đến cùng nhau à?"
Giọng Phúc lạnh tanh, hờ hững như họ chẳng quen biết, khiến Sơn có chút buồn lại vừa thấy chột dạ, vội vàng muốn rút tay về, song vì Thạch nắm quá chặt, Sơn vùng ra không nổi, nên chỉ có thể trả lời một cách né tránh, qua loa ậm ờ:
"Thì...ờ, cùng đường, tiện đường nên nhờ mẹ này chở đi thôi..."
Phúc bật ra một tiếng cười khẩy đầy giễu cợt:
"Tiện đường, hay là tiện cả nhà luôn?"
"Có gan ngông cuồng đến nước này, vậy mà vẫn nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra sao? Hai người đang tự cao quá rồi đấy!"
Câu này trực tiếp phong ấn luôn cái lưỡi đanh đá của Sơn. Anh chột dạ mà lẩn tránh ánh nhìn sắc lẹm như dao của người trước mặt, tay theo bản năng mà siết chặt hơn đôi tay của Thạch, trong lòng loạn như kiến vì không hiểu tại sao mà Minh Phúc lại có thể phát hiện ra được chuyện đó.
Sơn không biết, sự im lặng của bản thân giờ đây, vào trong con mắt của Minh Phúc, lại chẳng khác nào phản xạ của một kẻ mang tội.
Cảm nhận được nỗi lo trong lòng Sơn, Thạch khẽ đưa bàn tay còn rảnh rỗi của mình lên vỗ nhẹ vào bờ vai người thương như an ủi, đoạn lại quay sang nghiêm giọng trách cứ Phúc:
"Phúc! Có gì thì từ từ nói! Neko cũng chưa làm gì đụng chạm đến em cả. Em có cần phải tỏ thái độ khó chịu với Neko như thế không?"
"ANH IM NGAY!"
Thạch không biết, việc mình bênh Sơn giờ đây chỉ càng khiến cho Phúc điên tiết hơn mà thôi. Đôi đồng tử như chứa cả một cơn bão lớn sẵn sàng quét sachh mọi thứ trên quỹ đạo nó đi qua của Tăng Vũ Minh Phúc xoáy thẳng vào trong lòng của Thạch, làm hắn bất giác cảm thấy hoảng hốt.
"Anh là người cuối cùng có quyền lên mặt dạy đời tôi ở đây đấy, Nguyễn Cao Sơn Thạch!"
Đầu óc quá tải bởi những gì vừa nghe được phát ra từ miệng đứa em út ngoan ngoãn dễ thương của hội tuổi con ngựa, Sơn Thạch choáng váng lùi lại vài bước, không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Không để hai người đối diện có thời gian hoàn hồn, Phúc lại tiếp tục thả xuống nơi chiến sự này thêm mấy trái bom nổ chậm:
"Này."
Em đã cho anh cơ hội, đã cố gợi ý để cho anh quay trở lại con đường đúng đắn
"Chút nữa khi quay xong, tôi có mấy chuyện muốn nói."
Nhưng anh vẫn không chịu quay đầu, không chịu thừa nhận, cũng không chịu sửa sai...
"Gặp nhau ở ban công tầng 3, bên cạnh phòng ký túc xá của chúng ta nhé!"
Thậm chí, còn làm ra những việc ngông cuồng, tày đình hơn nữa...
"Vậy nhé!"
Em thực sự không muốn làm điều này một chút nào...
"Đừng quên đấy, Lê Trường Sơn."
Là anh ép em đi đến bước đường cùng.
Là anh, tự làm tự chịu.
***
"Neko!"
Không có tiếng trả lời. Người được gọi vẫn ngồi im lặng, hai tay đan vào nhau suy tư.
"Noko Lele ơi! Neko!"
Chẳng biết anh đang lo lắng vì điều gì mà nhập tâm tới vậy nữa.
"NEKO LÊ!"
Giật mình nhảy dựng vì tiếng hét lớn ngay sát cạnh bên tai, Sơn hoảng hốt quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt lo lâng của Quốc Bảo.
Thấy tên mèo đại đế đã hồn về lại xác, Bảo mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng là anh em ruột thừa với con hải ly có khác. Cái nết hai cái con người sao mà y chang nhau thế không biết."
Tuyệt vời! Giờ chỉ cần ai nhắc đến Minh Phúc là đầu Trường Sơn lại đau như muốn nổ tung vì không hiểu chuyện gì. Vò vò mái tóc hai màu cho nó rối tơi bời, Sơn mệt mỏi ngả lưng nằm luôn xuống ghế, hỏi với giọng của một tên mất hồn:
"BB nè, dạo này bà có biết tui đã làm gì không?"
"Ủa là sao? Hỏi gì kỳ vậy? Ông làm gì sao ông lại hỏi tui?"
"Ý là dạo gần đây tui có lỡ lời nói cái gì hay làm cái gì không có đúng không á? Nếu không thì sao tự dưng Phúc nó lại giận tui đến vậy được."
Quốc Bảo dường như đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Vậy là Phúc cuối cùng cũng quyết định nói ra sao...
"Nếu vậy thì tui nghĩ ông nên xem lại bản thân mình nhiều hơn. Không chỉ Phúc đâu, ông phải thử xem xem mình có làm ra chuyện gì có lỗi với ai khác nữa không ấy."
"...Vậy sao..."
Giọng nói của Sơn chìm sâu vào khoảng không tĩnh lặng. Anh bật dậy, dùng hai tay che đi đôi mắt mệt mỏi, bắt đầu lục soát lại từng ngóc ngách trong trí óc một lần nữa, muốn tìm xem mình rốt cuộc từng phạm sai lầm khi nào. Quốc Bảo hơi cúi xuống hòng che đi đôi mắt đặc kín nỗi phiền muộn của mình trước những chiếc máy quay vừa được bật lên, đoạn, anh vỗ vai Trường Sơn:
"Mấy chuyện này, để chút nữa nghĩ đi. Giờ mình còn việc quan trọng hơn phải hoàn thành nữa."
Bảo đưa tay quẹt một đường trên má của Sơn, nhăn mặt khi thấy bàn tay mình sáng bóng không dính tí phấn hay tí kem nào.
"Còn chưa trang điểm luôn hả má này? Mau mau đứng lên giùm con cái! Đi thay đồ với trang điểm luôn ngay lập tức! Nhanh lên! Trời ơi là trời ơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com