9
'seungmin seungmin seungmin seungmin!!!!'
seung ngẩng lên, suýt thì ngã ngửa ra vì có một cái người nào đấy lao thẳng lên người cậu.
'gì thế?'
seungmin chống tay nhìn cái con người đang đu trên người mình.
'uhu cứu tớ'
'làm sao?'
jisung nhảy xuống, bắt đầu kể tường tận câu chuyện ngày hôm trước cho seungmin. nào là minho bị ốm nè xong minho ôm chặt cứng jisung nè, blalala..
'thế ảnh thích cậu rồi còn gì nữa?'
seungmin nhún vai.
'làm gì có. cậu cứ nói linh tinh'
'nhưng mà cậu cứ nghĩ mà xem. có ai lại làm thế với người bình thường không? gì nhỉ? ăn cháo bằng miệng chứ không phải bằng thìa?'
'trời ơi cậu nói ra làm gì???'
jisung lại đỏ mặt rồi, lao đến bịt miệng seungmin.
'thì lại chả vậy à? tin tớ đi, ảnh thích cậu đấy'
jisung ngồi xuống, đờ đẫn suy nghĩ.
thích? hay không thích?
yêu? hay không yêu? không yêu hay yêu nói một lời thôi? nếu minho yêu thì cứ nói đi, ngại gì? jisung chu mỏ lên bực bội, nhưng rồi cũng bỏ qua để tiếp tục làm việc.
-
/ting/
cánh cửa được mở ra làm cho chuông kêu. jisung không để ý, đang đứng ở quầy, tay chống mặt vừa nhìn mấy em chó chơi với nhau, vừa suy nghĩ.
'ô?'
jisung vẫn không để ý gì cả, cậu thậm chí còn không nghe thấy gì.
'jisung?'
đó là chan. chan không hề biết là cậu làm ở đây, nên lúc nhìn thấy thì bất ngờ lắm. nhưng mà jisung lại chẳng mảy may để ý sự hiện diện của chan. chan tiến đến gần, cúi mặt xuống nhìn jisung. lúc này thì jisung mới giật mình choàng tỉnh.
'ơ anh?'
'em làm ở đây à?'
'vâng anh. anh muốn gọi đồ uống gì ạ?'
'à cho anh một cappuccino nhé'
'vâng ạ'
'hình như chỗ này mới mở hay sao á, mấy lần trước anh đi qua không thấy'
'em cũng không rõ..'
'để lần sau anh cho berry đến đây chơi'
'berry.. là chó của anh ạ?'
'chuẩn rồi. ẻm thích giao lưu lắm. cho cả felix, hyunjin nữa'
'gì thế?'
lúc này thì seungmin từ đằng sau ló mặt ra. chan ngó nhìn ra sau jisung. chan nghĩ, seungmin có thể là bạn thân của jisung. mà chan thì lại muốn hiểu thêm về jisung, nên là..
'ồ, chắc em là chủ cửa hàng đúng không?'
'vâng đúng rồi ạ. anh cần gì thế ạ?'
'em có thể giới thiệu qua cho anh một vòng được không nhỉ?'
'à được ạ'
thật ra chan lấy cớ để đi cùng seungmin thôi, chứ chan tự đi được mà lmao. lúc quay về bàn thì jisung cũng đã mang đồ uống lên.
'ồ, em làm đó hả?'
'vâng ạ. nhưng mà không chắc có vừa ý anh không..'
chan thử một ngụm. wow, kiểu nó thuộc một đẳng cấp khác khiến chan không nói được gì. jisung thấy chan không nói gì nên khá lo sợ.
'anh ơi không ổn ạ..'
'ngon lắm em ơi! em mở tiệm riêng đi'
'à thôi em chưa dám. anh thích là được rồi'
jisung cười tươi. vừa đúng lúc đó thì quán có thêm một vị khách đi vào. jisung quay lại, ồ, là minho chứ ai.
ủa khoan, minho á?
'sao anh lại đến đây thế? khỏi ốm chưa đó?'
'em chăm thì sẽ khỏi ngay'
'thôi ông thôi đi'
jisung liếc xéo minho.
'ủa mà tưởng anh không thích chó?'
'đang dần thích nghi'
nói thế thôi chứ minho vẫn không thích đâu. nhưng mà chả hiểu sao mấy em chó cứ bám minho suốt, còn minho thì né như né tà vậy=))))). cơ mà mấy em chó vẫn không bỏ cuộc cơ. minho cứ chạy thì mấy ẻm lại đuổi theo, vì mấy ẻm nghĩ minho đang chơi cùng với mấy ẻm. và rồi, minho bị ríu hai chân vào nhau, bộp một phát lên sàn. nhưng mà may là có mấy em chó to bự đỡ nên minho không sao. sau đó thì úi dồi ôi mặt của minho bị tấn công bởi mấy cái lưỡi liền.
eo, minho ghét lắm, ghét cực kì!!! nhưng mà minho lại không đẩy được chúng nó ra huhu chưa bao giờ minho thấy minho yếu đuối như này. nhìn jisung bằng con mắt cầu cứu, nhưng jisung chỉ đứng đó, tay làm dấu fighting rồi bỏ đi=)))). eo minho thề, là về nhà minho sẽ xử đẹp cái cậu han jisung kia cho mà xem. thề, minho hứa là minho sẽ (không) làm!!!
cơ mà được một lúc rồi cũng dần quen, minho cũng không thấy quá tệ. tin nổi không, giờ minho đang vươn tay ra chơi với bọn chó nè. jisung nhìn thấy, cười thầm. và hành động đó đã thu hết vào trong tầm mắt của minho. bây giờ minho mới để ý, có một em chó bé bé xinh xinh đang ngồi trên quầy, cạnh tay jisung. xong cứ hơi tí là em ấy lại dụi dụi cái đầu nhỏ xinh vào mu bàn tay jisung. jisung cũng vì thế mà mất tập trung đi đôi chút, nhìn xuống cái vật thể kia, xoa xoa vuốt vuốt. minho nhìn thấy rõ, phải kìm nén lắm jisung mới không lao như thiêu thân vào ẻm=))).
'em chó này cũng là ở cửa hàng này à?'
minho chật vật thoát khỏi đám chó, đi đến gần jisung.
'à không, bạn này đêm hôm lang thang ở trong một thùng cattong nhỏ, mà lại còn rét nữa, nên em đưa bạn ấy về đây'
'thế nghĩa là nơi này là nhà của bạn ấy?'
'tạm thời là như vậy'
minho ồ lên, rồi đi ra ngồi cùng bàn với chan. và rồi chỉ chờ có thế, mấy em chó vừa rồi lại lao vào anh.
'ồ? tao tưởng mày không thích chó cơ mà?'
'nín. giờ thì thích rồi'
'thôi đi ạ, có mà thích vì ai í'
minho không nói gì, làm chan bỗng dưng cũng suy nghĩ. ai? vì ai? và tại ai? vì jisung chăng?
ủa khoan? minho định giựt bồ anh à? chan bật cười.
'làm gì có cái chuyện trẩu tre đó?'
-
tối hôm đó, seungmin và chan đã về trước, để lại jisung và minho ở lại quán. ban đầu chỉ là có mình jisung thôi, vì jisung muốn ở lại dọn dẹp, nhưng minho cứ đòi ở lại cùng, với lý do 'không yên tâm cho jisung ở một mình'.
'anh có thể về trước mà..'
jisung hơi ngứa ngáy vì cứ có người ngắm mình chằm chằm.
'nhanh lên còn về'
jisung nhanh dọn dẹp, cuối cùng cũng xong. lúc mặc quần áo, em cún cứ cọ cọ vào chân jisung. jisung quàng nốt khăn, rồi cúi xuống bế em cún đó lên.
'ở đây ngoan nhé, đừng quậy đó'
em cún nghe xong, mặt buồn thiu.
'mai tao lại quay lại với mày mà'
mặt tươi tỉnh lên đôi chút.
'đem em ấy về nhà mình nuôi đi'
mặt như bừng sáng, đuôi vẫy loạn xạ lên. à thật ra, không phải chỉ có mỗi em cún đó phấn khích đâu, mà cả cái người ôm em ấy nữa.
'thật ạ?? em tưởng anh không thích chó mà?'
'giờ thì thích rồi'
minho tiến lại gần, chống hai tay lên quầy, giữ jisung ở giữa mình và quầy. còn jisung thì ngại ghê á, mặt đỏ ửng lên, người hơi nép lại.
'là vì em cả'
'em.. á?'
lúc này, minho đang cúi xuống, chuẩn bị môi chạm môi với jisung.
/ting/
cửa quán được đẩy ra. cả hai cùng ngó mặt về phía cửa. là chan. ủa khoan, chan á? chan nhìn cảnh tượng trước mắt mình, sốc lắm đó chứ. nhưng chan bình tĩnh lại nhanh lắm.
'anh quên chút đồ'
'à vâng..'
chan lấy chiếc ví trên bàn, rồi đi thẳng ra cửa.
'chào nhé'
anh đi luôn mà không cần đợi hai người kia phản hồi, cứ thế cúi gằm mặt xuống.
'mẹ cái thằng này.. hai lần rồi đấy'
minho rủa thầm. thấy jisung đã chuẩn bị xong xuôi, anh kéo tay cậu ra ngoài.
'khóa cửa đi'
'à vâng..'
jisung vẫn đang ngáo, xong lại còn luống cuống, cắm mãi không được chìa khóa vào. minho chẹp miệng, nắm lấy tay jisung, giúp cắm chìa khóa vào, vặn một vòng, hai vòng rồi rút ra. để chắc chắn là cửa đã khóa, anh đưa tay lên vặn vặn nắm cửa.
'ok khóa rồi đó'
rồi anh nắm tay jisung, kéo đi.
'anh minho.. em không ôm được milo..'
minho bế bé chó lên tay, cho vào túi áo hoodie của anh.
'đừng lo, lót bông nên ấm lắm đó'
minho nói với em chó, jisung nghe thì là vậy, nhưng thật ra là 'đừng có làm phiền tao và jisung'. em chó nghe lời lắm, nín thinh à. và sau đó, chính là hai con người, một cao một thấp, đang nắm tay nhau trên đường về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com