Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Trời âm u, gió rít qua từng tán cây, thổi ào ào

Chiếc xe quân đội lao tới, phanh két trước con đường đất hẹp.
Cửa xe bật mở, từng bóng người mặc giáp đen nặng nề tràn ra, súng ống sẵn sàng, tai đeo bộ đàm, mắt lấp loáng dưới ánh đèn. Đội trưởng – Thịnh – ra hiệu bằng tay.

"Bao vây. Không để nó trốn."
Giọng anh sắc lạnh, không còn chỗ cho cảm xúc.

Cả đội lập tức chia ra, lặng lẽ siết chặt vòng vây quanh ngôi nhà. Không ai nói một lời. Bầu không khí căng như dây đàn. Ai cũng biết: Linh – người phụ nữ đang ẩn nấp trong kia – không phải hạng tầm thường.

Ba người mất tích
Tất cả đều biến mất bí ẩn sau khi đặt chân tới ngôi nhà này.

Không một dấu vết. Không một tiếng kêu cứu.

"Đội trưởng, đã vào vị trí."
Tiếng báo cáo khẽ vang lên trong tai nghe.

Thịnh gật đầu, tay siết chặt khẩu súng.
Anh là người được giao nhiệm vụ đột kích đầu tiên.

ẦM!
Cánh cửa đá vỡ tung dưới cú đạp mạnh. Một mùi hương ngọt ngào, kỳ lạ và ma mị tràn ra ngoài.

Cả đội xông vào.

Ngôi nhà bên trong tối om, chỉ có vài cây nến lập lòe thắp sáng lối đi. Trên tường treo đầy những tấm bùa lạ lùng, vẽ bằng mực đỏ như máu. Khắp nơi tràn ngập mùi da thịt, như thể cả không gian này là một cỗ máy tình dục khổng lồ.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng, gợi tình vang lên từ đâu đó.

"Chào mừng..."
Một giọng nữ cất lên, ngọt như rót mật vào tai, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Từ bóng tối, Linh bước ra.
Cô ta gần như khỏa thân. Trên người chỉ quấn hờ một mảnh lụa đen mỏng tang, để lộ da thịt trắng như tuyết, cặp ngực căng mọng, hồng hào nhấp nhô theo từng bước đi uốn éo. Mắt cô ta lấp lánh như hai hòn ngọc đen, khóa chặt ánh nhìn của từng người lính.

Không ai dám thở mạnh.
Không ai cử động.

Chỉ một giây, hai giây...
Họ cảm thấy cặc của mình bắt đầu căng phồng, nỗi ham muốn trỗi dậy như ngọn lửa bùng cháy.

Pháp thuật dục vọng.
Một loại ma thuật cấm, cực kỳ nguy hiểm.

Linh mỉm cười tà mị, tiến gần từng bước.

"Bọn em đã đợi lâu lắm rồi… Các anh có biết," – cô ta thì thầm, ngón tay thon dài vẽ những đường lượn mơ hồ trên không trung – "máu người lính... ngọt hơn bất kỳ thứ gì khác không?"

ẦM!
Một người lính không chịu nổi nữa, quăng súng lao tới.

Ngay lập tức, dây leo từ tường đá phóng ra, quấn lấy chân tay anh ta, lôi tuột vào bóng tối. Tiếng hét nghẹn lại thành tiếng rên ư ử, rồi im bặt.

Thịnh nghiến răng, gầm lên:
"Nổ súng!"

Cả đội đặc nhiệm nổ súng như vãi đạn. Nhưng viên đạn bay tới, chỉ xuyên qua lớp ảo ảnh.

Linh vẫn đứng đó, lả lướt, kiêu ngạo, đôi mắt đầy dục vọng và khinh bỉ.

"Đến lượt các anh..."

Một cơn ác mộng thực sự.

Thịnh siết chặt súng, mắt đỏ ngầu.
Anh biết: nếu không nhanh chóng khống chế phù thủy này, tất cả bọn họ sẽ thành nô lệ tình dục vĩnh viễn – giống như những kẻ xấu số kia.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong hành lang tối om.
Ánh đèn pin loang loáng chiếu quét, chỉ càng làm cho bóng tối thêm ghê rợn.

Đội đặc nhiệm chia làm bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm hai người, theo các lối khác nhau tiến sâu vào bên trong ngôi nhà.

Cửa gỗ cũ rít lên một tiếng nặng nề như xé màn đêm.

Sơn – gương mặt lầm lì, vai rộng, ánh mắt như lưỡi dao – bước trước.
An theo sát phía sau, súng tiểu liên ghì chặt vào vai, từng bước in dấu nặng nề lên nền đá phủ rêu xanh.
Họ vừa lách qua ngưỡng cửa, thì ngay lập tức – ẦM – cánh cửa tự động sập lại sau lưng, khóa chặt.

Trong bóng tối lập lòe ánh đèn pin, hiện ra những cột đá sần sùi, điêu khắc những cơ thể người đang quằn quại trong tư thế ái ân – miệng há hốc, tay chân vặn vẹo, dương vật và âm hộ đều lộ ra trần trụi.
Những bức tượng sống động như thể vừa bị hóa đá trong lúc cực khoái.

An rùng mình.
Ngay cả Sơn – gã lính từng lăn lộn trong đủ loại chiến trường bẩn thỉu – cũng thấy sống lưng lạnh buốt.

"Không có ai..."
An khẽ thì thầm.

Nhưng chưa kịp dứt lời, những dây leo trên các cột đá đồng loạt cựa quậy, như đám rắn đói mồi, trườn tới.

Vèo!
Một dây quất thẳng vào cổ chân Sơn.

Sơn phản xạ siêu nhanh, bắn thẳng vào dây leo.
Đoàng! Đoàng!

Mảnh dây đứt lìa, quằn quại, nhưng ngay lập tức một dây khác quấn ngang bụng hắn, kéo phăng Sơn ngã vật ra nền đá, súng rơi lăn lóc.

"Địt mẹ nó!"
An văng tục, vung dao găm chém điên cuồng, nhưng sàn nhà dưới chân hắn nứt toác, hàng loạt dây leo phun lên như bầy côn trùng, cuốn chặt lấy tứ chi.

Chỉ trong chưa đầy 10 giây, cả hai bị trói nghiến, quăng vật xuống sàn như hai con thú bị giăng bẫy.

Đèn pin lăn lóc, ánh sáng yếu ớt hắt lên trần, làm lờ mờ lộ ra... một bóng người.

Một mụ già, gầy đét, da bủng beo như giấy mục, tóc bạc dài lê thê, chân trần lướt nhẹ như bóng ma.

Mụ Loan.

"Hai thằng đực non ngon thế này... trời ơi... trời ơi..."

Mụ lướt lại gần.

Vung trượng – xoẹt! – hai luồng khí đen bốc ra, luồn lách như rắn, rách toạc quần áo của hai người lính trong tích tắc.

Bụng sáu múi, cơ bắp rắn như thép, lồ lộ dưới ánh sáng nhợt nhạt.
Đùi, bắp tay, ngực, từng thớ thịt co giật vì giận dữ và sợ hãi.

Nhưng... giữa hai chân, cặc của cả hai bắt đầu giật giật dựng lên.

Phép thuật tà ác, như một bàn tay vô hình, kích thích từng sợi thần kinh dục vọng.
Nỗi sợ hãi hòa quyện với khoái cảm, khiến cơ thể phản bội chính chủ nhân.

Sơn nghiến răng ken két.
"Đm... tao... không... chịu nổi..."

An cũng rít qua kẽ răng, cổ họng nghẹn ứ, hai tay co giật bất lực.

Mụ Loan bò rạp xuống, trườn như một con rắn, miệng há rộng đến mức biến dạng.

Lưỡi mụ – dài và nhớp nháp – liếm dọc từ cổ chân An lên tới đùi non.
Từng vệt nước dãi nhớp nháp, đặc quánh, vẽ thành một vệt bóng loáng trên làn da rám nắng, làm An run bần bật.

"Da... thơm quá... ngọt như mật ong..."
Mụ lẩm bẩm, hai tay run run vuốt ve cặc An – lúc này đã ngỏng đầu, đỏ bừng, rỉ ra từng giọt tinh trùng.

"Không... không được... mẹ nó... không..."
An gầm lên, cố rút chân, nhưng dây leo siết mạnh, ép hắn càng lộ thiên, trần trụi hơn bao giờ hết.

Sơn trừng mắt, nhìn mụ phù thủy già cưỡng bức đồng đội mình.
Hắn giãy dụa điên cuồng, cơ bắp nổi cuồn cuộn, từng thớ thịt bóng nhẫy mồ hôi – vừa mạnh mẽ, vừa tuyệt vọng.

Mụ Loan không cho An thêm giây nào chống cự.

Mụ quỳ sụp xuống giữa hai đùi hắn, há mồm ngoạm lấy cả con cặc phồng to như cái chày vào mồm.
Mụ mút mạnh, mạnh đến mức hai má hóp lại như một con đĩ đói khát hàng chục năm.

"Ặc...!"
An rên rỉ, đầu gục ra sau, thân thể run lên bần bật.

Cảm giác nhục nhã, tủi hổ và khoái cảm hòa trộn đến nghẹt thở.

Mụ Loan vừa mút vừa liếm, nước dãi chảy thành dòng ướt đẫm háng An

Sơn nghiến chặt răng,  cặc hắn cũng căng cứng đập thình thịch trong vô thức, như phản bội.

Mụ Loan thấy vậy, cười khằng khặc, trườn người lên người Sơn.
Ngón tay mụ, xương xẩu và lạnh buốt, vuốt ve thân cặc Sơn qua lớp dây leo siết chặt.

"Con này cũng ngon... để má chơi cả hai..."
Mụ rên rỉ, mùi miệng hôi thối phả thẳng vào mặt Sơn.

Sơn há miệng gầm lên – "Đm, tao giết mày!!!"

Dây leo siết mạnh hơn, xiết ngực, xiết bụng, xiết cặc hắn đến tím tái.
Mỗi nhịp mạch đập, là mỗi lần cặc hắn giật lên liên tục
Mụ Loan, vừa bú cặc An, vừa dùng tay xoa nắn bìu Sơn, như một con đĩ điếm bệnh hoạn.

" ơ...hư....hơ.....á....a..a..á.....a...ơ...á"

An nằm ngửa trên nền đá lạnh buốt, toàn thân co giật, từng dòng tinh dịch đặc quánh văng ra tung tóe từ đầu cặc hắn, bắn lên cả bụng và ngực.

Mụ Loan ngửa đầu nuốt chửng từng giọt một, đôi mắt trắng dã, thèm khát vô độ.
Miệng mụ trơn nhẫy tinh trùng, nước dãi trộn lẫn, nhỏ thành từng sợi dài lòng thòng xuống đất.

"Còn đứa này..."
Mụ thì thào, ánh mắt rực lên màu máu.

Không cho Sơn kịp phản ứng, mụ trườn tới, vạch toang dây leo che lấy cặc hắn.

Con cặc của Sơn – nóng hầm hập, căng cứng như một thanh sắt nung đỏ – đập thình thịch theo từng nhịp tim giận dữ lẫn bất lực.

"Địt mẹ mày... đừng...!"

Nhưng mụ Loan đã há mồm toang hoác như rắn săn mồi, nuốt trọn đầu khấc đỏ lựng vào miệng.

ẦMMMM...
Tiếng mút cặc vang vọng khắp căn phòng như tiếng máy bơm hút .

Mụ vừa bú vừa ngoáy đầu điên loạn, lưỡi mụ quét vòng quanh thân cặc, gân xanh nổi cuồn cuộn.
Từng tiếng chùn chụt ướt át, dâm đãng, kéo dài và nhầy nhụa.

Sơn nghiến răng đến rỉ máu, nhưng cơ thể không chịu nghe lời.

Đầu cặc hắn nở phồng, từng giọt tinh dịch rỉ ra, rụng thành từng tiếng nhỏ "tách tách" trên mặt đá.

"Không... không...!"
Sơn gầm lên, cơ bắp nổi cuồn cuộn, máu chảy ròng ròng từ cổ tay nơi dây leo cứa vào.
Nhưng hông hắn bắt đầu nhấp nhẹ, theo bản năng, theo dục vọng bị ma thuật cưỡng ép.

Mụ Loan cười khặc khặc trong họng, tăng tốc.

Mụ bóp chặt gốc cặc Sơn, liếm mạnh từ bìu lên tới đầu khấc, rồi nuốt trọn như nuốt một thanh gươm.
Tiếng ọc ọc vang vọng – mụ nuốt sâu đến tận cổ họng, ngấu nghiến như muốn lột da hút tủy con đực non trước mặt.

Sơn thét lên, cổ họng bật máu.
Tinh hoàn hắn co giật dữ dội.

ẦM!
Một dòng tinh dịch nóng hổi, đục ngầu, bắn thẳng vào cuống họng mụ già, trào ngược ra khóe miệng, rớt thành từng giọt nhầy nhớp xuống ngực trần cứng như đá của hắn.

Mụ Loan ngửa mặt, nuốt ừng ực như chưa bao giờ được ăn uống.

Sơn, gục đầu, thở dốc như con thú hấp hối.
Cơ thể cường tráng phủ đầy mồ hôi, tinh dịch, nước dãi, và máu.

Bên cạnh, An cũng nằm thoi thóp, hai chân dạng ra, cặc xìu xuống nhưng vẫn rỉ ra từng giọt tinh.

Mụ Loan đứng dậy, lau mép bằng mu bàn tay, nhìn hai con mồi bại trận bằng ánh mắt phì phèo thỏa mãn.

Nhưng đó chưa phải kết thúc.

Một cánh cửa đá bí mật bật mở, hé lộ một hành lang tối om.

Từ trong bóng đêm, hai bóng nữ nhân bước ra –
Một thiếu nữ khoảng đôi mươi, vóc dáng uyển chuyển, mái tóc đen dài chấm mông, đôi mắt sắc lẹm như dao lam – Lam.
Và một cô gái khác, nhỏ hơn một chút, đôi mắt tím kỳ dị, môi đỏ mọng như quả cấm – Thiên.

Cả hai mặc những chiếc váy mỏng tang như sương khói, lộ rõ từng đường cong đầy khiêu khích.
Ngực no tròn, mông cong vểnh, đôi chân trần đạp trên đá lạnh mà không chút nao núng.

Lam cúi xuống, ghé sát mặt An, cười khẽ:

"Những thằng lính các người... tưởng cứng cỏi lắm sao?"

Ngón tay thon dài, móng sơn đen, vuốt dọc từ ngực trần của An xuống tới bụng dưới, lướt qua vùng mu lởm chởm lông đen, chạm nhẹ vào cặc hắn vẫn mềm oặt vì kiệt sức.

Thiên cũng không chịu kém, quỳ xuống trước mặt Sơn, ghé môi vào tai hắn thì thầm:

"Anh đẹp trai quá... để bọn em... chơi với anh nhé..."

Giọng nói cô ta như rót độc dược vào tai, ngọt ngào mà chết người.

Lam và Thiên, không chút xấu hổ, bắt đầu sờ soạng, vuốt ve, liếm láp từng tấc da thịt hai người lính.

Lam liếm nhẹ dọc sống mũi An, đầu lưỡi mát lạnh trườn xuống môi hắn.

"Hôn đi..."
Lam thì thầm, giọng trầm như rắn độc cất tiếng ru.

An, dù gồng người chống cự, vẫn không thể ngăn nổi lưỡi Lam xâm nhập.
Đầu lưỡi cô ta lách qua kẽ răng, tàn phá khoang miệng hắn bằng những cú xoáy dữ dội, ngọt ngào mà trần trụi.
Hơi thở An dồn dập, tay hắn nắm chặt thành quyền.

Lam ngồi hẳn lên bụng An, váy mỏng tang trùm lấy mặt hắn.

Hương thơm lạ lùng, ngọt ngào như độc dược, từ giữa háng cô ta tỏa ra nồng nặc.

Lam trượt mông xuống thấp, cặp đùi mịn màng bóp chặt lấy đầu An, ép mặt hắn úp thẳng vào vùng háng trần truồng.
An vùng vẫy dữ dội, nhưng càng cựa quậy, mùi thơm tà ác càng ngấm sâu vào óc.

"Liếm đi."
Lam ra lệnh, bàn tay túm tóc hắn, ấn mạnh xuống.

Thiên thì bò sát người Sơn, đôi vú tròn căng cọ sát lồng ngực toát mồ hôi của hắn.

Cô ta cười, giọng cười như có gai, vừa mơn trớn vừa ác độc.

"Bé cưng này..."
Thiên cầm lấy con cặc nửa cương của Sơn, vuốt lên vuốt xuống thật chậm, từng nhịp như siết chặt linh hồn hắn.

Lách cách.
Đầu khấc dính nước, bóng loáng, nhỏ ra từng giọt trong suốt.

Mụ Loan ngồi xổm giữa hai người lính, hai bàn tay nhăn nheo nhưng đầy ma lực vuốt ve bìu, hậu môn và gốc cặc của hai tên.
Động tác của mụ thô bạo, không chút nhân nhượng.

"Máy bơm này..."
Mụ  vừa nói vừa bóp mạnh gốc cặc Sơn, khiến hắn nảy người lên, mặt mũi tím tái.

Thiên cởi phăng váy ra.
Thân thể cô ta trắng lóa như tuyết dưới ánh nến chập chờn – nhưng bắp đùi, eo hông, và đặc biệt là bầu ngực thì tràn trề, nảy nở như cạm bẫy thịt sống.

Cô đè Sơn nằm ngửa, dạng rộng hai chân hắn ra, rồi ngồi xổm ngay trên cặc hắn.

Đầu cặc Sơn cọ sát vào khe háng nóng hổi của Thiên, ướt sũng vì nước dâm.

"Cảm nhận đi..."
Thiên thì thầm.

Không báo trước, Thiên thụp mông xuống, nuốt trọn con cặc vào âm hộ chặt khít của mình.

Cảm giác ấm nóng, bóp chặt từng mm cặc khổng lồ, như vắt cạn tinh trùng

"Ááá...!"
Thiên rên rỉ, đôi mắt long lanh ngập nước.

Cô ta bắt đầu nhún nhảy – từng cú nẩy mông mạnh bạo, lồn  hút chặt lấy con cặc như cố vắt kiệt tinh dịch trong người Sơn.

Mụ Loan thì đang thò cả bàn tay vào háng An, vân vê tinh hoàn hắn như đang nặn bột.

"Địt mẹ... không... đừng!"
An thét lên qua kẽ đùi Lam đang siết chặt đầu hắn.

Nhưng Lam không cho hắn một cơ hội nào.
Cô ta nhấc mông lên, lộ ra cái lồn hồng ướt, rồi thụp xuống, ép An phải bú liếm không thương tiếc.

"Liếm đi thằng chó! Cạn sạch nước dâm của tao!"
Lam cười lớn, giọng cười như cơn bão điên cuồng.

Thiên cưỡi cặc Sơn càng lúc càng điên loạn.
Tay cô ta chống ngực hắn, mông nhún như máy khâu, lồn siết chặt khốc liệt, mỗi lần nhấp lại hút ra một tiếng "chụt" dâm đãng.

Sơn thở dốc, tay bất giác bấu lấy eo Thiên, thúc ngược lại từng cú địt bản năng.

Thiên ngửa đầu, tóc tung bay, miệng thét lên:

"Ra trong tao đi! Bắn tinh vào trong điiii!"

ẦM!
Sơn gầm lên, cặc hắn giật mạnh, rồi phun ra từng dòng tinh dịch đặc sệt, bắn thẳng vào tử cung Thiên.

Thiên rùng mình co giật, nước dâm lẫn tinh dịch trào ngược ra, chảy thành dòng dọc theo đùi hắn.

Lam cũng siết chặt đầu An, toàn thân run bắn.

An, không chống nổi nữa, nút sâu vào lồn Lam, hút từng ngụm nước dâm nóng hổi.
Miệng, mũi, cằm hắn đầm đìa thứ dịch ngọt tanh tưởi.

Lam la lên, cực khoái dữ dội, nước dâm vọt thẳng ra như vòi sen, tạt đầy mặt An.

Mụ Loan nhìn hai cô cháu gái cao trào, không nhịn được, chồm lên, kéo đầu An và Sơn lại gần nhau, ép mặt chúng dính chặt.

"Địt nhau đi! Nuốt tinh dịch của nhau đi!"
Mụ rú lên.

An và Sơn nằm sóng soài giữa sàn nhà lạnh ngắt, cơ bắp giật nảy từng hồi như hai con cá mắc cạn.
Tinh dịch còn đọng từng vệt trắng đặc trên bụng, đùi, miệng họ.

Mụ Loan, trần truồng nặng nề, chống nạnh đứng giữa phòng, cười khùng khục.

"Bây giờ thì..."
Mụ Loan vẫy tay, ngón tay nhăn nheo quét một vòng trong không khí.

ẦM!
Dưới đất, một trận pháp huyền ảo bùng lên – những vòng tròn phép phát sáng lấp lánh, quấn lấy cổ tay, cổ chân hai người lính.

Cả An và Sơn bị trói chặt bằng dây xích vô hình, không thể phản kháng.

"Đến lượt bọn tao được phục vụ."

Cô ta đá nhẹ lên cằm An.

"Liếm chân tao. Từ gót tới bẹn. Không bỏ sót."
Giọng Lam ngọt như mật nhưng lạnh lẽo như lưỡi dao.

An run rẩy, gục đầu xuống, bắt đầu thè lưỡi liếm lấy bàn chân Lam.

Lưỡi hắn lướt qua mu bàn chân nõn nà, rồi bò dọc lên cổ chân, bắp chân mịn màng.
Mỗi cú liếm, An cảm giác như đang uống thứ độc dược ngọt chết người.

Lam ngửa đầu, rên khẽ, hai tay xoa bóp bầu ngực qua lớp váy mỏng, cổ họng phát ra những tiếng rên gợi tình.

Thiên thì chồm lên người Sơn.

"Há mồm."
Thiên ra lệnh.

Sơn miễn cưỡng há miệng.
Thiên liền kẹp lấy đầu hắn giữa hai đùi, kéo sát háng mình vào miệng hắn.

"Liếm cho tao ra nước!"
Thiên nhấn mạnh, mông cô ta đập mạnh vào mặt Sơn.

Sơn bị ép phải ngậm lấy âm hộ Thiên, hút lấy thứ nước dâm ngọt tanh đang chảy ra từng giọt.

"Chậc... ừng... nhóp nhép..."
Tiếng liếm lút nhút vang khắp phòng.

Mụ Loan thì không ngồi yên.
Mụ trèo lên bàn, dạng rộng hai chân, cái háng nhăn nheo lộ ra dưới ánh nến.

"Đứa nào muốn sống thì phải bú lồn tao trước!"
Mụ gào lên.

Lam đá vào lưng An, Thiên giật tóc Sơn, lôi xềnh xệch hai tên lính trần truồng đến dưới bàn.

An và Sơn, trong vòng xiềng xích ma thuật, phải bò bằng đầu gối, hai tay quỳ sấp, thè lưỡi ra liếm từ bắp đùi chảy xệ của mụ Loan lên tới vùng háng bốc mùi.

Mụ Loan nắm đầu cả hai, nhấn mặt họ sát vào đám lông ướt nhẹp.

"Liếm sâu vào!  lồn! Há hốc mồm mà bú!"
Mụ rú lên trong khoái cảm.

An hổn hển liếm càng ngày càng sâu, mũi hắn ngập tràn mùi tanh nồng của mụ phù thủy già.
Sơn thì vừa nút vừa thè lưỡi mút vào những nếp nhăn rỉ nước, nước dâm của mụ ứa ra thành dòng dọc theo cằm hắn.

Mụ Loan cười điên dại, lắc hông, rặn ra từng đợt nước dâm nóng bỏng, ép hai người lính phải nuốt hết.

"Còn lâu mới cho tụi bay chết.
Tụi bay phải bắn cạn trăm lần, nghìn lần, mới được chết!"

Thiên khom người, cầm lấy cặc nửa cương của Sơn, bắt đầu tuốt thật nhanh, lưỡi cô ta liếm vòng quanh đầu khấc, thỉnh thoảng cắn nhẹ, khiến Sơn rên ư ử như chó nhỏ.

Lam thì cưỡi lên mặt An, dùng âm hộ ướt đẫm dập thẳng vào mồm hắn, vò nát mặt mũi trong thứ dâm thủy cuồng loạn.

An và Sơn đã chẳng còn nhận thức được mình là ai.
Miệng, lưỡi, cổ họng đều nồng nặc mùi tinh khí, dâm thủy và mùi da thịt nhão nhoẹt.

Thiên thì cười khúc khích, tay không ngừng tuốt cặc Sơn – giờ đã đỏ tấy, đầu khấc sưng vù, nước tiền liệt dính nhễu nhão.

Lam và Thiên kéo lê An và Sơn, vứt hai thằng như hai cái xác rách nát lên giường.

Lam ngồi lên hông An, nâng cặc hắn lên – dù hắn đã run rẩy, đầu óc mụ mị, con cặc vẫn phản ứng – ươn ướt, đỏ ửng, cứng quèo trong tay cô.

"Vẫn còn dùng được!"
Lam rú lên vui sướng.

Cô ấn mạnh âm hộ đang rỉ nước lên đầu khấc của An, rồi nhấn toàn bộ chiều dài vào trong, dập người liên hồi.

Phạch! Phạch! Phạch!
Tiếng thịt đập vào nhau vang rền.

Mụ Loan thì ngồi xuống cạnh đầu giường, giang rộng đùi, bắt An và Sơn, mỗi đứa phải thè lưỡi ra liếm mông, liếm lồn mình giữa lúc bị hai con gái cưỡi cặc.

Bốn thân thể quằn quại thành một đống.

Dịch nhầy nhụa văng tung tóe.

Từng đợt, từng đợt,
Lam và Thiên ép bọn lính bắn tinh.

Lam dập mạnh một cái, An gào lên câm lặng, cặc hắn phụt từng tia tinh trắng đục vào sâu trong tử cung phù thủy.

"Ố... Ố... Ố...!"
Thiên cũng rên rỉ, khi cảm giác tinh khí Sơn nổ ra trong lồn cô ta, nóng hừng hực.

Nhưng chưa xong.

Mụ Loan búng tay – một vòng phép cưỡng bức xuất tinh bao lấy dương vật bọn họ.

"Ra nữa! Ra nữa! Ra hết máu thì thôi!"

An trợn mắt.
Một cơn co giật đau đớn bóp lấy hạ thể, cặc hắn lại phụt tinh lần nữa, dù hắn đã bắn liên tục đến mức tinh trùng không còn trắng, mà chuyển sang màu hồng nhạt pha máu.

Sơn thì chảy nước mắt, toàn thân run bắn, lưng cong lên vì cực khoái cưỡng bức.
Cặc hắn run rẩy, bắn từng giọt máu loãng lẫn tinh vào trong cơ thể Thiên.

Lam thì cưỡi điên cuồng, tay cấu rách da ngực An, ngón tay móc vào miệng hắn, bắt hắn bú lồn, bú mông, bú nách, bú chân trong khi vẫn bị địt không thương tiếc.

Thiên thì ghì cổ Sơn xuống, hôn lên miệng hắn, bắt hắn liếm lại nước dâm và tinh khí lẫn máu chảy ra từ hạ thể cô ta.

Mụ Loan ngửa đầu, rên thành tiếng khi thấy cặc hai thằng lính co giật, run rẩy, bắn ra từng tia máu cuối cùng.

Cuối cùng, An và Sơn gục xuống bất động, hai con cặc mềm oặt, đỏ lòm, méo mó, đầu khấc rỉ ra một thứ chất lỏng lợn cợn như hỗn hợp tinh dịch, máu và nước tiểu.

Lam tặc lưỡi:
"Đồ yếu đuối."

Thiên ngồi xổm trên mặt Sơn, tè ra một bãi nước tiểu nóng hổi, dội thẳng vào mặt hắn.

Mụ Loan vỗ tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com