Chap 3 : Better be
Harry không gặp khó khăn gì khi lên tàu, cho dù có rất nhiều người trên sân ga xe lửa, nhưng hầu hết không ai chú ý đến cậu cả. Ngay cả những người tìm 'Harry Potter', họ hoàn toàn không biết người họ tìm trông như thế nào, và điều đó rất có lợi. Cậu không cần phải làm trò giải trí cho sự sùng bái của công chúng.
Trước khi bị đám tàu trong cơn lũ người, cậu chạy thẳng vào toa cuối cùng của xe lửa, đóng cửa lại và cầu mong mình có thể bình yên ở một mình. Cậu vơ lấy cái rương trong túi và phóng to nó lên, thay đổi đồng phục của mình. Vì biết sẽ phải mất một thời gian trên tàu, nên cậu đã chuẩn bị hẳn một quyển sách đặt kế bên. Sau khi đã yên vị, cậu để cái rương lên kệ, rồi tìm một chỗ thoải mái và bắt đầu đọc quyển sách.
Đó là một quyển Cổ ngữ Rune cho người mới học mà cậu chưa có cơ hội đọc hết. Nó khá hấp dẫn, chờ cho đến khi được học nó kìa. Cậu không hiểu tại sao lại bắt đầu học nó vào năm thứ ba. Tất nhiên nó hơi khó một chút, nhưng nó giống như học một ngôn ngữ mới, bắt đầu càng sớm, càng dễ học.
Khoảng hai mươi phút sau khi lên tàu, tiếng còi báo hiệu mới bắt đầu kêu và Harry cảm thấy rất phấn khích. Cuối cùng đã đến Hogwarts.
Harry đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về cách cậu sẽ cư xử. Cậu đã kết luận rằng điều tốt nhất để làm bây giờ là chờ đợi và xem. Những cuốn sách đều nói về cậu như một loại người hùng và đặc biết rất nổi tiếng. Điều đó có nghĩa rằng mọi người sẽ luôn hướng ánh mắt tới cậu và bất kì việc nhỏ gì cũng sẽ bị đánh giá và bàn tán vớ vẩn. Cậu ghét điều đó nhưng nó không thể thay đổi nên cậu chỉ có thể cẩn thận hơn thôi, nó có thể đến tùy nó dù tốt xấu.
Cậu cũng đã phát hiện ra rằng hầu hết mọi người đều có thành kiến với những phù thủy đến từ các gia đình Muggle và những phù thủy máu lai. Điều đó khá ngu xuẩn theo quan điểm của cậu, máu chỉ là máu, thứ có thể khẳng định một con người phải là ở khả năng của họ.
Nhưng tất cả điều đó đã giúp cậu định hình hơn thế giới. Cậu có thể đợi, tìm hiểu thêm về xã hội này, xem cách họ phản ứng về cậu rồi chọn đường đi. Cậu vẫn còn trẻ, cậu có mọi thời gian trên thế giới. (Ngay đây thì mình mới đọc được 1 câu trên mạng, nó nói là bạn "hãy sống như bạn chết ngày mai, và ước mơ như bạn có mọi thời gian trên thế giới.)
Harry đã hưởng thụ chuyến đi trên xe lửa, ngoài một nhóc tóc vàng đã nhìn vào toa của cậu, nhìn cuốn sách của cậu rồi rời đi và một người phụ nữ đẩy xe đẩy đã làm phá sự yên tĩnh thì cậu cũng khá vui vẻ.
Thật không may, nó chẵng thể kéo dài được lâu hơn, một nơi yên tĩnh và yên bình của cậu đã bị gián đoạn phũ phàng. Cửa toa xe bị tung ra một cách dữ dôi, đập vào tường và một cô bé với mái tóc dày màu nâu, theo sau là một cậu bé mặt tròn trông như sắp khóc đến nơi bước vào toa của cậu.
Harry nhìn họ vô cảm. Cậu hơi khó chịu vì sự gián đoạn, và cả về cách họ mở cửa.
"Bạn có thấy một con cóc không?" cô bé hỏi và đập vào mắt Harry một đôi răng cửa lớn hơn mức bình thường,"Neville bị mất một con, và chúng tôi đang tìm nó."
Harry cho rằng Neville là cậu bé với khuôn mặt tròn. Đứa quái nào lại muốn đem một con cóc làm thú nuôi chứ? Nhưng vì không biết làm gì với cậu ta, cậu trả lời đơn giản "Không" và nhanh chóng quay lại với việc đọc sách. Nếu hai người đó có một chút thông minh, họ sẽ nhận ra cậu đang đuổi khéo họ và muốn ở một mình.
Tuy nhiên, có vẻ như họ không hiểu ngụ ý của cậu. Chúa ơi, cậu mong rằng tất cả học sinh trong trường đừng có sự thông minh tầm cỡ họ.
"Oh, cuốn sách đó không có trong danh sách của học sinh, đúng không? Khi bạn đọc xong bạn có thể cho tôi mượn nó được không? Cha mẹ tôi là Muggle, bạn biết đấy!? Tôi không biết gì về phép thuật. Nhưng tôi đã đọc hết tất cả sách và tất cả các câu thần chú tôi đang cố gắng tập luyện đến hoàn hảo, tất nhiên."
Harry đã phải kiềm chế bản thân để không nguyền rủa cô. Cậu không thể hiểu kiểu của cô. Có vài đứa giống cô ở trường cũ của cậu. Họ có thể tương đối thông minh, nhưng họ đã đặt quá nhiều niềm tin vào sách vở và vật quyền thế, họ không có một suy nghĩ nào về định kiến của riêng mình. Và họ luôn luôn có thái độ tốt hơn, như thể chúng là món quà của Thiên Chúa dành cho con người. Và nếu ai đó đạt thứ hạng cao hơn thì là vì người đó đã gian lận, vì không ai có khả năng tốt hơn họ. Và con nhỏ này đã dùng thái độ giống hệt như thế và nó còn hơn cả đủ để khiến Harry không hề muốn có dính líu gì với nhỏ, xem xét đến tất cả điều đó, thực sự chỉ có duy nhất một câu trả lời Harry có thể nói với nhỏ.
"Không."
Cậu thậm chí còn không nhìn tới cô. Harry cho rằng ít ra con nhỏ sẽ nghe được và rời đi, thấy rằng cậu đã thể hiện hoàn toàn rõ ràng rằng cậu không hề quan tâm. Rõ ràng con nhỏ quá kém thông minh. Cô gắt gỏng và nói với giọng vô cùng kiêu ngạo và tự phụ:
"Bạn đang rất bất lịch sự đó, bạn biết không?"
Lúc này Harry nhìn lên từ cuốn sách của cậu, nhướng mày nhưng không biểu lộ ra bất kì cảm xúc nào khác, cậu trả lời với giọng đều đều.
"Oh? Tôi đang bất lịch sự? Lạ thật, bạn thấy đấy, tôi coi việc xông vào toa xe của một người lạ mà không gõ cửa hay hỏi nếu bạn có thể vào không mới là một việc rất bất lịch sự. Tôi cũng coi việc ở trong toa của người lạ khi rõ ràng người đó không bạn xuất hiện ở đó là bất lịch sự."
Cô bé đỏ mặt và khi cô đang rõ ràng chuẩn bị tuôn một tràng dài những câu nói tức giận ngớ ngẩn một cách thông minh, cậu bé đi cùng cô kéo tay cô và ra khỏi toa.
"Đi thôi Hermione. Sẽ tốt hơn nếu..."
Harry không còn nghe được gì nữa vì cậu bé đã đóng cửa. Harry gần như thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng được một mình. Ôi Chúa, cậu hi vọng các học sinh khác sẽ khá hơn, nếu họ không khá hơn, Harry sẽ chỉ phải là cho họ khá hơn thôi, đúng chứ? Một cái cười độc ác xuất hiện trên mặt cậu và một nụ cười đểu ở khóe môi. Tuy nhiên, cậu nhanh chóng rời khỏi giấc mơ của mình và nhớ rằng cậu đã quyết định chờ và xem.Giáo dục những đứa nhỏ về việc họ nên cư xử thế nào với cậu, không nằm trong việc chờ và xem. Nhưng bạn thực sự có thể trách mắng cậu khi thấy rằng dường như học sinh đã quá kém thông minh sao? Đó thực sự là lỗi của cậu nếu hầu hết họ cầu xin cậu dạy cách cư xử cho họ? Tất nhiên là không. Tuy thế cậu chọn để chờ đợi và xem là cậu đã kiềm chế khá tốt. Cậu sẽ tiếp tục với kế hoạch của mình trừ khi có gì đó đáng kể xảy ra. Khoảng một giờ sau đó cậu cảm thấy tàu chậm lại và cậu nghe thấy một nói trong suốt chuyến tàu.
"Chúng ta sẽ đến ở Hogwarts trong năm phút nữa. Hãy để lại tất cả hành lý của bạn trên tàu. Chúng sẽ được tự chuyển đến trường."
Harry kéo rương của cậu xuống và cho cuốn sách vào thư viện, khi đã xong, cậu cảm thấy con tàu dừng hẳn và cậu nghe tiếng hàng trăm học sinh bắt đầu rời khỏi toa tàu của họ. Không muốn bị xô đẩy bởi một đám học sinh kích động quá mức, cậu ở lại toa đợi đến lúc hầu hết bọn họ rời tàu để cậu ra khỏi tàu.
Ngay sau khi rời tàu, cậu nghe thấy một giọng nói rất to.
"Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây!"
Quay lại, Harry thấy người đàn ông to lớn nhất mà cậu từng thấy, bạn khó có thể thấy mặt ông ấy với những tóc và râu kia. Harry nghĩ trông ông có vẻ khá dữ tợn.
"Đến đây, theo ta – còn học sinh năm nhất nào nữa không? Chú ý bước đi, còn giờ, học sinh năm nhất theo ta!"
Harry thực sự để ý vào nơi cậu đang đứng, con đường không có vẻ an toàn cho lắm. Người đàn ông khổng lồ nói cái gì đó mà Harry không nghe thấy nhưng giây tiếp theo Harry nghe thấy những học sinh năm nhất khác đồng loạt kêu 'Oooohhhhh' và cậu nhìn lên và với rất nhiều nỗ lục, cậu đã tránh việc gây ra tiếng kêu giống họ.
Con đường đã đột ngột mở ra rìa của một cái hồ đen rất lớn. Nằm trên một ngọn núi cao ở phía bên kia, sáng lóa dưới bầu trời đầy sao, là một lâu đài to lớn với nhiều tháp pháo và tháp. Nhìn nó thật ngoạn mục và Harry cảm thấy như đang ở nhà.
Theo hướng dẫn của người đàn ông Harry ngồi trong một trong những chiếc thuyền, đằng sau là hai cậu bé và một cô bé. Harry thấy rằng một trong số hai cậu bé và cô bé đang cố ngồi thật xa cậu bé còn lại với khả năng của họ. Cậu tự hỏi có thể làm gì với sự vớ vẩn đó. Cậu đã đọc về vấn đề máu, nhưng thấy rằng cậu không cần làm gì với cậu ta, cậu bỏ qua điều đó.
Vài khoảnh khắc tiếp theo với Harry không là gì ngoài những hình ảnh mơ hồ, cậu nhớ đã băng qua hồ và giáo sư McGonagall ra mở cửa và đưa ra một bài phát biểu nhỏ về các Nhà và gia đình, cậu cũng nhớ những bóng ma xuất hiện trong hành lang, nơi họ đang đứng đợi. Tuy nhiên điều duy nhất cậu nhớ như in là khi giáo sư McGonagall đưa họ vào Đại Sảnh đường.
Harry chưa bao giờ thấy thứ gì hấp dẫn hơn thế. Nó được thắp sáng bởi hàng ngàn và hàng ngàn ngọn nến trôi nổi trong không trung bên trên bốn chiếc bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi.
Giáo sư McGonagall dẫn những học sinh năm nhất lên, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, rồi bà âm thầm đặt một chiếc ghế bốn chân ở phía trước những tân sinh. Trên ghế bà đặt một cái mũ phù thủy.
Harry nhìn nó một cách rất tò mò, cậu thật sự không biết họ muốn bọn nó làm gì. Tuy nhiên trước khi cậu có thể nghĩ thêm về điều đó, cái nón vặn vẹo, một miếng rách gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát.
Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạc gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sao miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Ngay khi cái mũ vừa ngừng, tiếng vỗ tay bùng lên cả sảnh đường. Harry thấy đây là một cách hay để phân loại học sinh nhưng nó chẳng giúp cậu bớt hồi hộp hơn phần nào. Cái mũ đó dường như có thể đọc được suy nghĩ? Cậu thấy điều đó khá gây khó chịu. Điều gì sẽ sảy ra nếu nó lật tẩy bí mật của cậu? Có một số điều nhức nhối ở trại mồ côi mà cậu không muốn mọi việc đều bị trưng bày ra, hơi gây tranh cãi.
Tất nhiên chúng chỉ là muggle, nhưng lại đặc biệt giỏi gây rối. Nếu điều xấu nhất cũng xảy ra cậu sẽ dễ chối cãi rằng đó là do mất kiểm soát phép thuật, sẽ chẳng ai có thể nói gì được nữa, trên thực tế họ sẽ tin điều đó, cuối cùng thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể khiến một đứa trẻ khác trở nên mất kiểm soát, mắc kẹt trong hố đen của sự hãi hùng, sao có thể sao? Không thể, tất nhiên rồi, vì cậu chỉ mới hơn mười tuổi, người hùng nhí của họ. Bọn họ thực thảm hại, chỉ cần duy trì mộng tưởng và yên bình thì họ sẽ chấp nhận lời nói dối, kể cả khi sự thật đang ở ngay trước mắt họ. Mãi chìm trong tâm trí, Harry chưa kịp nhận ra thì giáo sư McGonagall đã điểm đến tên cậu.
"Potter, Harry."
Cả sảnh đường bỗng chìm ngỉm trong im lặng, Harry chần chừ tiếp nhận kích thích, sự nổi tiếng không hề làm cậu hài lòng.
Đóng băng mọi cảm xúc với một sự ổn trọng đáng nể, cậu điềm nhiên tiến đến cái ghế. Không cần phải cho người ta thấy sự khó chịu của cậu về cái ý tưởng có kẻ nào rình mò trong đầu óc mình, cậu sẽ không chúc cho kẻ nào đang ước có điều gì xấu sẽ sảy ra, sẽ không xảy ra chuyện cậu bị quấy rầy bởi những câu hỏi ngu xuẩn của giáo sư.
Với một vài kẻ đang nhìn chòng chọc Harry bằng con mắt được luyện từ dòng máu thuần khiết, chí ít dòng máu thường như cậu có thể làm được điều mà người thường không thể và kể cả những dòng tộc có máu thuần khiết cố gắng nhồi nhét con mình. Có đa số màu thuần đã bắt đầu hoài nghi về tin đồn Harry đã sống với muggle là dối trá. Kể cả khi cậu ta chỉ mới qua mười một thì họ cũng không thể không thừa nhận cậu đã tạo ra một hình tượng đáng rợn. Vẽ đẹp ấy tựa thiên sứ, nhưng khi ánh sáng từ ngọn nến vươn tới tóc cậu, nó gợn lên một màu đỏ của máu, với khuôn mặt vô cảm và dáng đi vương giả, tất cả về cậu như một hình phản chiếu ngược của sự tàn độc. Lạnh giá, xa vời và có hơn một học sinh trong sảnh đường cảm thấy cái lạnh trườn dọc xương sống.
Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống, là cả sảnh đường đều bắt đầu xì xào với nhau và vươn lên nhìn cậu. Harry chờ đợi.
"Hừm... Cái gì đây ta," Một tiếng nói khẽ vụt qua đầu cậu, Harry liền nghĩ đến cái mũ, " Đã nhiều năm rồi, ta mới thấy cái đầu như mi. Nguồn sức mạnh cuộn trào ta có thể thấy, tài năng, trí tuệ phi thường. Ta có thể nhìn ra được lòng can trường dám đấu tranh cho khát vọng. Gồng mình đạt đến mục tiêu. Mi mang một tầm nhìn rộng mở và vươn đôi tay hiếu kỳ kia tới mọi kỳ quan không tưởng lại có thể làm bất cứ điều gì để có thứ mình muốn. Chẵng thể nghi ngờ gì, chắc chắn cả bốn vị sáng lập sẽ muốn ngươi làm con chiên trong nhà mình. Mi muốn vào nơi nào?"
Vào nhà nào? Họ có thể chọn? Thật ra cậu chưa từng nghĩ qua điều này. Harry thấy nó không quan trọng, tất nhiên cậu sẽ bị đánh giá gì tùy thuộc nhà cậu vào, dù sao thì cậu cũng thừa sức thay đổi nhận thức kia, nhưng tạm thời cậu sẽ đứng bên và coi. Kể cả khi cô độc, cậu cũng có thể tự thỏa mãn chờ đợi, quan sát và chỉ khi nó quá vạch cậu mới hành động. Theo cách này hoặc cách khác, chúng đều sẽ phải quy phục trong luật lệ của cậu.
Harry chợt nghe thấy một tiếng khúc khích ngang đầu.
"Ta thấy rồi," cái mũ phân loại lên tiếng " Dựa vào những gì ta thấy thì chắc chắn mọi người đều sẽ đồng ý mi vào... SLYTHERIN!"
Harry nghe thấy chiếc mũ phân loại hét lên Slytherin and nó được đưa lên. Cậu suýt bật cười khi thấy mặt của đám học sinh. Chúng nhìn như thể cậu là nguồn gốc của mọi tội lỗi. Cái nhìn đã quá đỗi quen thuộc với cậu, hầu hết đám người ở trại trẻ mồ côi đều nhìn cậu như thế.
Đặt cái mũ sang một bên Harry đi xuống chỗ bàn nhà Slytherin. Không thoát khỏi kẽ mắt của cậu, cả sảnh đường hoàn toàn câm lặng, còn có một số học sinh Slytherin tìm tòi cậu với sự hiếu kỳ, ít nhất một số người, số còn lại thì nhìn cậu khinh bỉ, một số thì chuyển thẳng sang sự căm ghét.
Harry buông xuống một tiếng thở dài, có vẻ như một vài bạn học mới không chịu để cho cậu được yên. Rõ ràng kế hoạch đứng nhìn một bên của cậu không sống được lâu lắm. Đến cuối cùng nó không còn quan trọng, cậu cũng sẽ đối đầu với nó, điều này làm khá phiền dù sao thì cậu cũng không thích kẻ nào quấy phá kế hoạch của mình.
Giáo sư McGonagall cuối cùng cũng định hồn lại được và gọi lên học sinh tiếp theo.
Cuộc phân loại cuối cùng cũng kết thúc và bữa ăn được dọn lên. Harry chưa bao giờ thấy nhiều thức ăn đến vậy, chưa bao giờ. Dám học sinh bên cạnh cậu cụng đầu nói chuyện với nhau nhưng họ chưa từng cố gắng lại bắt chuyện với Harry. Điều đó chẳng làm cậu bận tâm, cậu ở đây không phải để làm quen. Tuy nhiên trong suốt bữa ăn có một cảm giác bị theo dõi dính đằng đẵng cậu, nhưng mỗi khi quay người xung quanh lại chẳng có ai, điều này rất bực mình.
Khi bữa ăn kết thúc, giáo sư Dumbledore đứng dậy và cất tiếng nói.
"Bây giờ chúng ta đều đã ăn uống xong ta có vài lời muốn nói. Đó là về một số điều cần lưu ý với học sinh năm nhất. Các trò nên tránh xa cánh rừng quanh trường, nó đã bị cấm." Cụ Dumbledore vừa nói vừa nhìn lướt qua dãy bàn Gryffindor, "Ta cũng vừa được Filch, người bảo vệ nhắc nhở các trò không được sử dụng pháp thuật trong trường. Quidditch sẽ bắt đầu trong vài tuần trong kỳ hạn. Bất kỳ trò nào có mong muốn chơi cho đội nhà mình sẽ phải đến gặp bà Hooch.
Và cuối cùng, ta phải nhắc các trò năm này dãy tầng ba bên tay phải đã bị chặn nếu có bất kỳ ai muốn chết bằng cách đau đớn nhất có thể đi lối đó."
Một vài học sinh cợt nhả nhưng không nhiều, Harry tự hỏi ngôi trường này làm quái quỷ gì mà có thể khiến học sinh bị giết chết. Mặc dù cậu rất hiếu kỳ về vụ này, thì lý trí cậu cũng không cho phép và còn phải ghi nhớ cách càng xa nơi đó càng tốt. Cậu thích mình còn sống hơn, cảm ơn rất nhiều.
Sau khi hát bài hát kỳ-cục xong, các giáo sư chúc học sinh ngủ ngon và rời khỏi sảnh đường. Harry theo sát một cô gái cùng nhà. Họ đi xuyên qua hầm ngục và dừng trước bức tường đá. Một cô gái xuất hiện trước mặt họ và bắt đầu giải thích.
"Đây là lối vào phòng sinh hoạt. Như mọi người thấy đây chỉ là một bức tường đá, nhưng nếu bạn nhìn kỹ vào góc bên phải, nơi đó có một con rắn chạm khắc, và nó sẽ mở lối vào. Chúng ta cũng phải có mật khẩu nhất định nó sẽ thay đổi theo mỗi tháng. Khi bạn thức dậy sẽ có một mảnh giấy ghi mật khẩu, để đọc được nó bạn phải nói mật khẩu cũ và nó sẽ tự hiện chữ rồi tự phá hủy vào cuối ngày. Có câu hỏi nào không?''
Nhận ra không một ai lên tiếng, cô gái quay lại và nói.
"Belladonna."
Trước mắt họ, bức tường như bị cuốn mất và xuất hiện cách cổng vào phòng sinh hoạt chính của Slytherin.
Cô gái nọ dẫn họ đến một căn phòng chung khác, và lần này còn có một chàng trai khác.
"Chào mừng đến với Slytherin. Anh là Alexic Rosier và đây là Malcolm Linndon, bọn anh là huynh trưởng năm thứ năm. Nếu bất kỳ ai có câu hỏi cứ mạnh dạn giơ tay, hay có bất kỳ khó khăn nào hãy nói cho bọn anh biết, nếu không có cách nào để giúp đỡ thì anh sẽ trình lên trưởng Nhà. Còn phòng của các em ở bên kia." Alexis chỉ về một hướng khác, "Nó được phân chia cho nam và nữ. Các em sẽ được phân một căn phòng riêng cho đến khi rời Hogwart vào năm bảy. Phòng có thể đổi tùy ý muốn, và nó sẽ không thay đổi vị trí cho đến khi các em quay lại sau hè. Và chúng có thể được thay đổi tùy ý muốn. Không ai có thể vào phòng của người khác mà không có được sự cho phép của chủ phòng, ngoại trừ các giáo sư. Dù thế, nếu có ai muốn thêm chú phòng thủ hay tấn công thì miễn rằng không gây chết tại chỗ, còn lại thì tùy các em sử lý. Cuối cùng, anh nhắc các em phải có mặt đầy đủ tại phòng sinh hoạt chung lúc bảy giờ rưỡi để tập trung tại sảnh đường, chúng ta sẽ làm như vậy trong ba ngày, để ai cũng nhớ rõ đường. Còn lại trước cửa mỗi phòng đều có tên của mỗi người, giải tán."
Harry dẫn đầu qua cổng ký túc xá; toàn dãy bên phải là phòng của nam sinh và nữ ở bên trái . Phòng cậu lại nằm ở ngay cuối dãy hành lang.
Căn phòng khá rộng rãi; nó có sẵn chiếc giường đôi, một giá đựng sách, một cái bàn và một tủ đựng quần áo. Bốn bức tường, sàn nhà và cả trần nhà đều được dựng bằng đá khiến căn phòng mang một màu trầm tối, nó cũng chẳng giúp gì hơn được mấy cái bàn ghế vốn được làm sẵn từ gỗ trầm. Thứ duy nhất trong này không dính màu trầm lạnh có lẽ là ga giường và chăn đệm. Chúng mang một màu xám sáng, và những cái gối thì là màu xanh lá cây.Harry nghĩ đến việc học món bùa để sử sang lại căn phòng nhưng thật sự mà nói nó hơi quá tầm trong danh sách những việc cần làm sắp tới, dù gì thì cậu cũng phải bỏ cả bảy năm cơ mà. Nhìn sang bên trái cậu liền thấy cánh cửa phòng vệ sinh, nó khá đầy đủ tiện nghi với toàn gam màu bạc và xanh lá, Harry thấy một sự để ý cẩn trọng còn hơn những căn phòng chính.
Ngay vào lúc Harry đang dần chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường ấm cúng thì toàn hộ các giáo sư cấp cao đã tập trung hết tại phòng hiệu trưởng. Toàn bộ, giáo sư McGonagall, Quirrell, Flitwick, Sprout và Snape, ngay cả Hagrid cũng có mặt tại đây bởi vì ông ta cũng góp sức trong tuyến phòng thủ trường.
Dù thế, thay vì thảo luận về lớp bùa chú bảo vệ trường thì họ lại tranh cãi về chuyện phân loại, hay về chuyện của riêng Harry Potter.
Severus đặc biệt lớn tiếng. Albus thì lại không biết mình nên bác bỏ hay rằng ông chưa từng nghĩ đến chuyện Harry lại có thể vào được Slytherin. Có điều Albus lại thấy làm lạ, nhìn qua Severus cũng từng là một đứa trẻ mồ côi như cậu bé, cậu bé từng hét đòi vào Slytherin.
"Tôi không thể tin được thằng nhãi đó lại vào nhà của tôi. Nhà của tôi!"
"Thật kỳ lạ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến nhà Potter lại có người vào Slytherin"Minerva đồng ý, cô ta mang vẻ ôn định hơn một tí.
Giáo sư Filius gật gù và rồi kết thúc bằng một câu, "Tôi chắc rằng ai cũng nghĩ cậu nhóc sẽ vào nhà Gryffindor như cha mẹ nó."
"Thằng nhóc kia cũng chẳng hơn gì được cha nó đâu. Nó tưởng mình được quyền làm tất cả chỉ vì một vài lời khen ngợi." Giáo sư Severus lên tiếng.
Albus đứng nhìn cuộc bàn luận chẳng đi đến đâu, khi cụ chuẩn bị can thiệp thì bỗng chiếc mũ phân loại buông ra một ràng cười. Nó khiến tất cả mọi người trong căn phòng phải quay lại, kể cả Sprout và Quirrell đã im lìm cả buổi.
"Có chuyện gì buồn cười sao Alistair?" Cụ Albus quay sang hỏi thăm cái mũ với sự hiếu kỳ.
"Ôi không, không có gì," Alistair trả lời, chiếc mũ phân loại, "Ta chỉ thấy buồn cười tại sao giáo sư Severus lại kinh ngạc đến thế cơ chứ, dù rằng cậu ta đã đến trại mồ côi với ông bạn để kể về Hogwart."
"Trại mồ côi? Có gì liên quan đến trại mồ côi ở đây?" Giáo sư Minerva sốc và cô không phải là người duy nhất, tất cả giáo sư có mặt đều vậy. Họ đều nghĩ Harry đã lẽ phải sống với gia đình, với chú và dì mình với phải.
Cụ Albus nhìn như già đi nhiều tuổi.
"Gia đình Dursley để Harry lại đồn cảnh sát, ngoài tên và ngày sinh nhật của nó thì không còn gì. Harry đã phải sống trong trại trẻ suốt từng đó thời gian."
"Đúng như vậy ha," Alistair tiếp lời, "Ta không hiểu sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy đấy Severus. Ta lại thấy được cái bóng phản chiếu của mi qua Potter đấy. Chỉ mới có vài năm mà bế quan bí thuật đã khiến mi khù khờ như vậy rồi sao."
"Tất nhiên," Severus xíu xéo, "Nhìn thằng rác rưởi kia là thừa biết, ta chắc chắn nó không còn gì hơn ngoài một đứa ngu xuẩn, vô tích sự mà thôi."
Cuộc phân loại đã xong và nếu ông ta có cái đầu Albus bây giờ, chắc giờ nó đã thành món sữa lắc.
"Severus, ta nghĩ mi hãy buông xuôi những hận thù cũ. Potter bây giờ, nó chỉ là một đứa trẻ, mi nghĩ gì khi mang món nợ của chúng mày đổ lên đầu nó, mà cũng đừng coi thường kẻ đứng trong vùng tối, hà hà, mày nghĩ sao khi tao cho nó vào Slytherin?!"
Mặt Severus đỏ lựng còn Albus thì bắt đầu muốn lảng tránh vấn đề vố đầu ông ta tính đánh lạc hướng.
"Tại sao?"
Mọi người hướng ánh nhìn về phía chiếc mũ phân loại, kể cả Snape, họ đều muốn biết được vì cái lý do điên rồ gì mà một Potter lại có thể vào Slytherin, một vị cứu tinh lại bước vào nấm mồ từng sinh ra một Chúa tể bóng tối.
"Ngài biết rõ ta không thể tiết lộ vấn đề cá nhân của học sinh mà Albus", chiếc mũ trả lời với một giọng điệu hối hận đến nơi, "nhưng, đảm bảo ngươi có thể yên tâm nhà Slytherin chính là lực chọn tốt nhất,... ít nhất bây giờ."
"Ta không hỏi về các bí mật, Alistair. Nhưng thật ra tại sao Harry lại được lựa chọn vào Slytherin? Chẳng lẽ thực sự không còn cách khác?"
"Cậu bé nhà Potter hoàn toàn có thể vào bất kỳ nhà nào. Ta không nói Slytherin thực sự tốt, nhưng chí ít nó phù hợp nhất."
Severus cảm thấy không thể kiềm chế được bản thân chính mình, cả người tưởng chừng muốn nổ tung.
"Nếu như có thể lựa chọn vậy tại sao phải để nó vào đây, ngay cả khi nó không phải tốt nhất cho nó?"
Severus biết rằng mọi suy nghĩ trong đầu đều bốc như làn khói ra ngoài, nhưng ông ta không quan tâm. Potter đã từng mang đến rất nhiều những kỷ niệm khó có thể quên được, ông ta sao có thể để con của hắn vào nhà mình, quỷ sai, đừng để nó đến Hogwart và cứ mặc kệ nó đi.
"Khoan đã, nếu như để thằng nhãi đó vào Slytherin thì ai có thể đảm bảo nó sống và nguyên vẹn đi ra ngoài. Chẵng phải cứ để nó yên lành vào Gryffindor như dự đoán thì rồi nó sẽ trở thành vị cứu tinh, không phải vậy sao?"
"Mi điếc hả Severus?" chiếc nón rít lên, tát choáng cả căn phòng, "Thằng-nhãi-kia có thể là một tiểu Gryffindor hoàn hảo, một vị chúa cứu thế toàn năng và khi nó xéo khỏi cái trường này sẽ có hẳn cả đội quân đi theo sau, và sẵn sàng làm bất kỳ điều gì ngay cả chết để hài lòng ý chí kẻ dẫn đầu, một đội quân ngu trung san bằng xã hội Muggle không chút giao động. Và kể cả những kẻ ngoài rìa, chẵng nghi ngờ gì sẽ đứng ở phía đối địch nó với sức cùng lực kiệt. Cuối cùng nó sẽ chẳng mất chút sức lực, vì họ đã có một vị cứu thế, kẻ cầm đầu nhà Gryffindor; chúng sẽ dâng sẵn nó sức mạnh tối thượng.
Mà nếu ta để nó vào nhà Huflepuff hầu hết mọi người đều sẽ đánh giá thấp giá trị thực kia, chẵng ai lại coi Hufflepuff như một mối đe dọa và tên nhãi kia sẽ lợi dụng chính điều đó. Nó sẽ đứng phía sau điều khiển tất cả. Bảy năm học vừa đủ khiến Huflepuff thuần phục. Cứ thử nghĩ đi, một đội quân mù quáng tin tưởng, nếu ý chí của kẻ dẫn đầu bảo chúng đứng im để thi hành bùa chú "Avada Kedavra', thì chúng sẽ chạy đi chắc! Không cần ngạc nhiên, Huflepuff vốn không có chính kiến.
Còn Ravenclaw, ôi thôi đừng nói, chúng còn tệ hơn, những con mọt thèm khát tri thức, điều khiển chúng còn dễ dàng hơn.
Slytherin chính là nhà phù hợp nhất bây giờ. Nó sẽ phải gặp những khó khăn hơn nhiều, không những với những nhà khác mà ngay cả trong chính nhà của mình, nhất là với dòng máu lai của nó. Nhưng nếu nó có thể vượt qua được điều đó thì chẳng còn lý lẽ nào hơn nó sẽ trở thành một kẻ vĩ đại." Alistair tấm tắc, cố gắng diễn đạt cái viễn tưởng mà nó đang có trong đầu. Tuy nó không được phép kể ra những thứ trong quá khứ của nhóc con nhà Potter, nhưng vẫn cố gắng cảnh báo họ. Đó chính là sự thật, cậu ta thực sự có thể vào bất cứ nhà nào, nhưng không thể cứ thế ném đại đi đâu chẳng được. Lý do thực sự sau đó chính là vì cái tật, cái tài thiên biến vạn hóa của nó, con tắc kè hoa xấu tính, một ngôi sao chòm Song tử thực sự. Tên đạo chích đó có thể thay đổi diện mạo kể cả bản chất của mình, biến giả thành thật, mà thật chính là giả, như những chiếc mặt nạ được sáng tác ra thực sự là thật, con quỷ có vạn linh hồn. Nó đã trở thành con người như vậy hình như từ rất lâu rồi, từ trại trẻ mồ côi nó từng sống, nơi trường học mà nó từng tới và chiếc mũ phân loại biết rằng quá khứ sẽ tiếp diễn tại Hogwart.
Chính chiếc mũ phần loại cũng biết nó đang làm một canh bạc nguy hiểm. Sự thật là, cho dù Slytherin có tốt nhất, cũng hoàn toàn phù hợp với thằng nhóc. Nơi này sẽ giúp nó hoàn thiện kĩ năng của mình, sẽ đánh bóng cho nó. Nhưng chỉ khi nó có thể chịu thua trước cách chơi nhà Slytherin và nếu như nó có thể vận dụng hết khả năng thực sự của mình, Alistair tin rằng cả thế giới sẽ trở thành sân chơi, và mọi người sẽ trở thành những con rối trong tay nó. Đó sẽ là sự cứu rỗi hay sự hủy diệt, ông ta không biết.
Ông ta nghĩ rằng, một phần của Salazar bên trong mong muốn được thấy sự trưởng thành của đứa nhỏ, còn phần Godric lại cố gắng cho mọi người thấy nguy cơ trong đó, rằng đứa trẻ đó là một hiểm họa. Cầu rằng tất cả chỉ có thế. Nhưng tồn tại cả ngàn năm như thế đã khiến ông gặp rất nhiều loại người. Cầu rằng lần này, ông ta đã đoán sai thật rồi và nếu có thể, có lẽ ông đã nghĩ nhiều khi nghe Pomona nói.
"Nó chỉ mới mười một. Chắc là..."
Và rồi ông ta đổ lỗi phần Helga về câu trả lời của mình.
"Ta không dám nói đó chính là kể hoạch của nó. Ta chỉ nói nó hoàn toàn có khả năng để làm điều đó. Nhưng nó không đáng để ý, Albus có sức mạnh nắm giữ lời nguyền chết chóc, đâu có nghĩa rằng ông ấy sẽ làm. Không phải một người có khả năng làm một việc, là họ sẽ làm nó. Bà đã đúng Pomona, bây giờ nó chỉ là một nhóc con mười một tuổi muốn học phép thuật."
Hầu hết các giáo sư đều đặt nhẹ tâm xuống, chiếc mũ phân loại đã đúng, một người có khả năng làm một việc không có nghĩa họ sẽ làm nó.
Dù vậy Albus và Severus vẫn trao đổi suy nghĩ, họ sẽ chú ý đến Potter. Cuộc gặp gỡ ở trại mồ côi làm bọn họ có một cái nhìn thận trọng hơn, họ đã nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của bà Brown. Làm thế nào mà một đứa trẻ mười một tuổi lại gợi được cái nhìn như thế trong đôi mắt người phụ nữ kia như vậy được.
Không ai để ý đến cái nhìn của giáo sư Quirell, nó ngập tràn sự hứng thú về Cậu-bé-còn-sống, vị cứu tinh của thế giới phù thủy.
Albus gọi sự chú ý lại hòn đá Phù thủy, lý do họ ở đây và những lời của chiếc nón phân loại đã sớm bị lãng quên trong căn phòng, ngoại trừ ba người. Mỗi người trong họ đều thầm tính về cái năm nào, cậu trẻ nhà Slytherin sẽ bị bóc trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com