Chương 9: Xem như làm bạn bè tiến xa hơn mối quan hệ đồng nghiệp
Khi vừa mới bước xuống bục nhận thưởng, Chu Dịch nhận được cuộc điện thoại từ dì Lưu – người giúp việc cho nhà bà nội anh.
Thấy dì Lưu gọi tới, anh vội vàng bắt máy.
Nghe thấy tiếng cười ha hả của dì Lưu, Chu Dịch mới thở phào nhẹ nhõm. Anh sợ mình chợt nhận được tin bà nội bị đưa vào bệnh viện, dù sao bà nội anh đã hơn 80 tuổi rồi.
Dì Lưu chờ sau khi anh bắt máy liền đưa điện thoại cho bà nội. Bà nội hơi bị lãng tai, sợ người khác không nghe thấy nên thường nói rất lớn: "Này Đại Dịch, bà nội đã làm món chân giò kho tàu mà con thích ăn nhất, tối nay con về ăn cơm nhé?"
Chu Dịch mau chóng đồng ý, nói: "Vậy con sẽ qua ngay, bà chừa cơm cho con đi."
Bà nội nghe xong thì cười toét miệng, ở đầu dây bên kia vang lên hai tiếng "Này, này," sau đó dì Lưu đã giật lấy điện thoại. Dì Lưu nói: "Bà nội của cậu đã ra ngoài vườn nhổ cải thìa đó. Hai ngày trước, cải thìa mà bà ấy trồng đã nảy mầm, mỗi ngày đều ra vườn rau xem, bảo là muốn cho cậu ăn, nói cậu rất thích ăn món cải thìa xào tỏi chấm nước tương."
Sau khi nghe xong, trong lòng Chu Dịch tràn đầy ấm áp. Anh "Vâng" một tiếng rồi nói: "Con sẽ qua ngay."
Sau khi đến nhà bà nội, trên bàn ăn đã chuẩn bị những món mà Chu Dịch thích ăn, chân giò kho tàu vô cùng hấp dẫn. Anh cầm đũa lên gắp một miếng chân giò đã được rút xương, bà nội còn rưới một muỗng nước sốt trong món chân giò vào chén cơm của anh và nói: "Ăn nhiều chút, đây là món mà hồi nhỏ con thích ăn nhất."
Bà nội Chu gần như không thể ăn thịt mỡ, người già đều rất sợ ba triệu chứng cao*.
*Ba triệu chứng cao: cao huyết áp, tăng đường huyết và tăng mỡ trong máu.
Bây giờ Chu Dịch đều tập thể dục mỗi ngày nên cũng ít ăn cơm. Có điều bà nội đã xới cho anh một chén cơm, anh vẫn có thể ăn hết.
Bà nội còn cố tình gắp một miếng cải thìa xào tỏi cho anh ăn, "Đây là cải thìa vừa mới mọc lên trong vườn, nhưng lại rất mềm, bà muốn để lại cho con ăn."
"Con mau ăn đi, ngoài chợ bán không được tươi ngon như vậy đâu."
Chu Dịch luôn nghiêm túc trong công việc đã thay đổi biểu cảm khi đối mặt với bà nội, anh còn dỗ ngọt bà nội: "Rau bà trồng ăn ngon nhất, con thích ăn nhất."
Quả nhiên bà nội nghe xong rất vui vẻ, nói: "Vậy con ăn nhiều chút." Sau đó liên tục gắp đồ ăn cho Chu Dịch.
Sau khi ăn xong, Chu Dịch cảm thấy mình nên chạy bộ 20km mới có thể tiêu hóa đống thức ăn này, bà nội còn rửa trái cây rồi đặt vào trong tay anh như lúc anh còn nhỏ. Mỗi lần ăn cơm xong, anh đều chạy ra ngoài chơi một lúc. Khi quay về, bà nội sẽ gọt trái cây cho anh ăn. Lúc đó ông nội còn nói bà nội quá nuông chiều anh, sau đó hai ông bà lại bắt đầu cãi nhau.
Chu Dịch nói với bà nội: "Mấy ngày nữa là đến Tiết Thanh Minh, chúng ta cùng đi quét dọn mộ của ông nội nhé."
Bà nội nói "Được", lấy một cái túi trông giống như kho báu ra, trong đó đều là những thỏi vàng được xếp bằng giấy, có lẽ bà nội đã chuẩn bị từ rất lâu.
Dì Lưu nói: "Mỗi ngày bà ấy đều gấp hơn 20 cái, khi nào mệt sẽ nghỉ ngơi một lát, tích góp đã hơn một tháng."
Bà nội nói: "Đến lúc đó có thể đốt cho ông nội con ở cõi âm để ông ấy được hưởng cuộc sống sung túc." Bà nói xong thì tự cười, "Cho ông ấy tiền, ông ấy đều cầm đi mua sách, làm sao có được cuộc sống sung túc chứ."
Bà nội vừa buồn vừa lo lắng, nói: "Hay là chúng ta đốt một quyển sách cho ông ấy được không?" Sau đó, bà nội lại rơi vào mớ bòng bong.
Bà lão hiền từ đã hơn 80 tuổi ngồi ở một góc lo lắng nên đốt thứ gì cho ông lão nhà mình, bà lão muốn đốt thứ gì đó mà ông lão muốn nhận được.
Chu Dịch vừa định an ủi bà, kết quả là bà nội lại thay đổi lời nói nhanh như gió, "Theo bà thấy đốt thứ gì cũng không bằng việc con dẫn vợ mình đến trước mộ của ông để ông nhìn, để ông thấy vui mừng khi nhìn thấy cháu dâu của mình."
Quả thực tư duy của bà nội thật khiến Chu Dịch bất ngờ, anh cười gượng vài tiếng, "Cháu dâu cái gì nữa, vẫn chưa thích hợp ra mắt mà."
Vừa nhắc tới chủ đề cháu dâu, bà nội không còn bị lãng tai nữa, nói càng lớn hơn: "Sao vẫn chưa thích hợp? Con xem con gái của gia đình bác Tôn rất xuất sắc, còn có cháu gái của bác Triệu nữa, bọn họ đều tốt nghiệp từ những trường đại học nổi tiếng. Mấy cô gái đó đều xinh đẹp, giỏi giang, người nào cũng rất giỏi!"
Chu Dịch trả lời theo kiểu đối phó: "Chẳng phải là do không hợp tích cách sao?"
Bà nội không vui, "Sao lại không hợp, bà thấy các cô gái đó rất điềm đạm, nói năng nhỏ nhẹ, đều là các cô gái dịu dàng, sao lại không hợp với con?"
Chu Dịch đáp: "Chỉ là do con không thích, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Lẽ nào con lại nhắm mắt lấy đại một người vợ, sau này ly hôn lại giống như ba mẹ con, vứt bỏ con cái cho ba mẹ mình nuôi? Ba con còn có ông bà, có thể vứt bỏ con cho hai người nuôi lớn, sau này con vứt con cho ai nuôi đây?"
Nghe anh nói như vậy, bà nội lại ỉu xìu, trong lòng tràn ngập áy náy với Chu Dịch, thở dài một hơi, "Haiz, mong muốn của bà trước khi chết là có thể nhìn thấy cháu dâu của mình."
Chu Dịch dỗ ngọt bà nội: "Nhất định được mà, bà yên tâm đi, con sẽ cố gắng tìm. Có rất nhiều cô gái thích con, con sẽ cố gắng lựa chọn một cô trong số đó rồi dắt về nhà ra mắt với bà."
Bà nội nghe thấy vậy lại vui mừng, "Đừng có gạt bà đấy."
"Thật mà, không gạt bà đâu. Bà mau chóng vào nhà ngủ đi, con phải quay về công ty xử lý chút chuyện."
"Cuối tuần này con sẽ về nữa."
Vì công ty Hoa Tín cách nhà bà nội quá xa nên Chu Dịch không sống ở đây thường xuyên, mà là sống trong căn nhà gần công ty, đến cuối tuần sẽ quay về thăm bà nội.
Bà nội lại nói: "Hay là bà dọn đến sống chung với con ở gần công ty con nhé?"
Chu Dịch nói: "Đừng vậy. Bà đi thì ai sẽ chăm sóc vườn rau của ông nội Lý? Ai sẽ dọn dẹp đống sách mà ông đã đọc đây?"
Bà nội nhìn ngó xung quanh nơi mình đã sống hơn 30 năm, từng ngọn cây, cọng cỏ đều có dấu tích của hai ông bà. Hơn nữa hàng xóm xung quanh đều là những người bạn già, nói chuyển đi cũng có chút không quen.
Chu Dịch đứng dậy muốn đi về thì bà nội lại kéo Chu Dịch lại, đưa cho anh một cặp lồng giữ nhiệt, "Đây là giò heo chừa lại cho con, con mang về ăn đi, tăng ca đến tối khuya còn có đồ ăn."
Chu Dịch cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt, liên tục gật đầu, "Bà yên tâm đi."
Lúc này anh mới rời khỏi nhà bà nội.
Trước đó anh ghé qua công ty xử lý chút việc, lúc ra về cũng đã sắp chín giờ. Thấy cặp lồng giữ nhiệt để trên xe, anh chợt nhớ tới Tô Nam Tinh, không biết chân cô ấy bị thương thế đã ăn cơm chưa?
Nhớ lại buổi chiều hôm nay lúc bế cô, lúc cô ở trong lòng mình, anh cảm nhận được bộ ngực căng tròn của cô áp sát vào người mình. Vì để né tránh nghi ngờ, cô còn cố tình cách xa anh, thế nhưng động tác lên lầu làm cô chỉ có thể ôm lấy anh. Nhớ đến vẻ mặt rối rắm của Tô Nam Tinh khi đứng trước cửa nhà, do dự có nên mời anh vào nhà ngồi một lúc không, Chu Dịch không khỏi bật cười.
Có lúc sự bình tĩnh và ngây thơ của Tô Nam Tinh rất mâu thuẫn với nhau.
Bình thường Tô Nam Tinh làm việc rất có quy tắc, là kiểu cấp dưới mà anh thích nhất. Hiệu suất cao, làm việc đáng tin cậy, khả năng giao tiếp và đàm phán với khách hàng rất giỏi, là một cấp dưới rất bình tĩnh.
Nói cô ngây thơ là vì rõ ràng hai người đã xảy ra chuyện đó, cô ấy còn cố gắng nghĩ rằng chưa từng xảy ra chuyện gì. Chuyện đó đã xảy ra thì sao lại có thể xem như không có chuyện gì xảy ra?
Có điều anh cũng có thể hiểu được lý do cô làm như vậy. Dù sao trong doanh nghiệp nhà nước như Hoa Tín, mỗi người bàn tán một câu là có thể đè bẹp người khác. Cô cẩn thận một chút cũng không sai, bằng không thì làm sao một nhân viên tạm thời như cô lại có thể lên được vị trí này.
Chu Dịch gọi điện thoại cho Tô Nam Tinh, ngay lúc này anh không muốn gửi tin nhắn đoán già đoán non nữa.
Tô Nam Tinh còn tưởng Chu Dịch muốn hỏi về công việc, kết quả là Chu Dịch ở đầu dây bên kia hỏi cô: "Đang làm gì?"
Tô Nam Tinh kinh ngạc, tại sao sếp lại hỏi về chủ đề sinh hoạt?
Cô trả lời theo bản năng: "Ở nhà xem phim."
Chu Dịch lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Tô Nam Tinh trả lời: "Ăn rồi." Ăn salad.
Chu Dịch ở đầu dây bên kia nói: "Vậy cô ăn thêm chút nữa đi." Sau đó đã cúp máy.
Mười phút sau, Tô Nam Tinh lại nhận được cuộc gọi từ Chu Dịch, giọng nói của Chu Dịch vang lên, "Mở cửa."
Cô mở cửa ra thì thấy Chu Dịch đang đứng ngoài cửa.
Anh đưa cặp lồng giữ nhiệt cho Tô Nam Tinh, "Cho cô."
Vậy ra sếp mang quà tới thăm cấp dưới à?
Cho dù cô không muốn lén lút qua lại nhiều với Chu Dịch, nhưng mà người ta đã mang đồ ăn đến trước cửa nhà, cô cũng không thể đuổi người ta đi. Theo phép lịch sự, Tô Nam Tinh nói khách sáo một câu: "Giám đốc Chu, mời vào."
Không ngờ Chu Dịch lại không từ chối, trực tiếp đi vào.
Lúc đóng cửa lại, Tô Nam Tinh còn suy nghĩ tại sao Miêu Manh Manh vẫn chưa về nhà?
Vừa vào nhà, Chu Dịch liền liếc nhìn sơ căn nhà này. Trong nhà có hai phòng nhỏ, vừa nhìn là biết có hai cô gái ở. Căn nhà rất sạch sẽ, ấm áp, toàn bộ tông màu là màu ấm áp, thoạt nhìn rất thoải mái.
Anh lập tức nghĩ tới Tô Nam Tinh cũng ăn mặc như vậy vào lúc này.
Cởi bỏ bộ đồ công sở rộng thùng thình, Tô Nam Tinh chỉ mặc chiếc áo thun vừa người rất bình thường và quần dài rộng mặc ở nhà. Tóc được buộc lên sau gáy, trông có vẻ lười biếng.
Tô Nam Tinh đưa cho anh một chai nước suối trên bàn trà bên cạnh, tự mở cặp lồng giữ nhiệt ra, vừa nhìn đã thấy là một hộp chân giò kho tàu rất thơm.
Chu Dịch chỉ vào chân cô và nói: "Ăn gì bổ nấy."
Tô Nam Tinh cẩn thận trả lời: "Cảm ơn giám đốc đã đến thăm tôi. Tôi nghỉ ngơi vài ngày sẽ đi làm lại, anh không cần lo lắng."
Trong căn nhà nhỏ chỉ có hai người họ, Chu Dịch đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây được gia công rất kỹ lưỡng. Buổi tối hơi nóng, anh cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi ra, lộ ra yết hầu quyến rũ.
Bản thân Chu Dịch mặc áo sơ mi đã là một hình ảnh vô cùng quyến rũ.
Thế nhưng Tô Nam Tinh không thể hưởng thụ nổi sự quyến rũ này.
Tô Nam Tinh không nghe thấy âm thanh của Chu Dịch, ngẩng đầu lên nhìn anh thì chỉ thấy Chu Dịch vẫn luôn nhìn cô.
Có lẽ trời đã tối nên Chu Dịch hơi thả lỏng người, dựa lưng vào ghế sô pha. Anh bỗng nói với Tô Nam Tinh: "Tôi thấy chúng ta không thể nào trở thành bạn bè tốt, hay là chúng ta làm bạn bè tiến xa hơn mối quan hệ đồng nghiệp bình thường một bước đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com