1
Ba mươi
Tôi dọn về nhà mới được mấy hôm rồi. Cơ sở vật chất không được tốt cho lắm. Cây cối um tùm chen chúc, đường xá gồ ghề lại còn xa thành phố, nhà cửa cũ kỹ, thiếu đủ thứ đồ dùng. Mỗi chiều xuống bọn nhóc hàng xóm đùa vui ồn ào hết lớn. Thi thoảng nửa đêm lại nghe tiếng chó sủa, gà gáy báo canh dồn dập. Với người dễ thức giấc như tôi phải nói là cực hình.
Được nỗi không khí cũng tạm. Hàng xóm thân thiện tốt bụng. Không có khói bụi nhưng lại chẳng có gì thú vị.
Yên bình, và chỉ có một mình.
Nỗi cô đơn bủa vây làm tôi phát giác được rằng tôi đã bước qua thời tươi trẻ lâu lắm rồi, và chẳng dễ bắt kịp guồng quay của thời đại này nữa nói chi là phấn đấu cho điều gì đó mãi chẳng thành sự thật. Tôi mò mẫm vào bàn làm việc, mở máy rồi bắt tay vào viết bài đăng mạng. Thu nhập từ công việc này không cao nhưng đủ để tôi trang trải cho cuộc sống của mình. Nó nhàm chán như chính con người tôi vậy, cơ mà còn cách nào khác đâu.
Tôi mở ứng dụng mạng xã hội tìm kiếm xu hướng và thông tin. Ở bước này, những cảm xúc nhỏ lẻ dễ dàng chi phối tôi, các nguồn tin không chính thống hay ngôn từ điều hướng dư luận cũng vậy. Tôi buộc phải tỉnh táo, nhưng khi mới vào nghề tôi không phát giác được. Thiếu xót này khiến tôi nhận về nhiều phản hồi tiêu cực, sau, tôi chợt nhận ra việc tôi đang làm chẳng phải bày tỏ tình cảm của mình mà chỉ cung cấp thông tin để định hướng cho cảm xúc của người khác mà thôi. Tôi thở gắt. Mệt mỏi biết bao.
Tôi nhìn lại hạn nộp bài, phải hai ngày mới đến. Cơ mà cứ nộp sớm đi rồi nhận công việc khác.
Tách.
Một khung hình đại diện vừa quen thuộc vừa lạ lẫm hiện lên trước mắt tôi. Ồ phải, tôi còn giữ liên lạc với dì hai... Dì hai của chồng cũ. Dì cập nhật ảnh tiệc cưới của em họ, có dì, có cậu, có dượng, có cả người từng là chồng tôi.
Anh trông vẫn tràn trề sức sống trông bộ âu phục màu trầm kín đáo. Có lẽ anh đã sớm quên tôi rồi chăng? Ừ, tôi hiểu.
Đã ba năm rồi kể từ ngày tôi ly hôn. Ba năm đầy lận đận. Đến nỗi tôi chẳng nhớ nổi trong tháng ngày tôi còn là vợ một người tôi đã làm những gì. Nhưng tôi chắc rằng khi tôi sống chung mái nhà với người này, tôi đã rất hạnh phúc.
Tôi và Sư Tử quen nhau độ trung học cơ sở. Lên cấp ba thì anh ấy tỏ tình với tôi. Chúng tôi yêu nhau, cùng vượt qua những năm đại học rồi kết hôn, trở thành một gia đình nhỏ hạnh phúc. Gia đình Sư Tử khá giả, anh thành công, có học thức, là giám đốc của một công ty có tiếng tăm. Gia đình tôi tầm trung, cha mẹ mất sớm, hai chị em tôi nương tựa vào nhau. Chị của tôi là đầu bếp ở nhà hàng nọ. Tôi sau khi học ra trường về nhà làm nội trợ chăm sóc gia đình. Mặc dù không môn đăng hộ đối như bao nhà nhưng cha mẹ chồng thương tôi lắm. Có lẽ vì tôi phù hợp với hình tượng dâu hiền dâu thảo trong lòng họ.
Tuy thế, chúng tôi không thể có con. Điều này trở thành cái gai trong lòng tôi suốt mấy năm trời. Tôi từng đau đớn và bất lực, tôi cảm thấy buồn bã, nhục nhã và tội lỗi, tôi hiểu tôi đã phụ tình thương của gia đình chồng cũ. Tôi từng cố gắng tập bài tập mang thai, đi cầu khấn đủ điều, uống đủ thứ thuốc bổ hay là chịu những cơn đau đến từ mấy phương pháp chẳng có tí hiệu quả gì chỉ để có con. Mặc dù cha mẹ anh không hề nghĩ thế, cũng cấm anh lăng nhăng vì sợ bóng sợ gió, nhưng điều đó khiến tôi sợ hãi nhiều hơn.
Anh? Anh luôn bên cạnh tôi. Anh trấn an tôi, yêu thương tôi, làm tất cả vì tôi. Anh yêu tôi. Tôi cảm giác được điều đó nên tôi luôn cảm thấy nặng nề bởi tôi chẳng thể thực hiện nghĩa vụ - cho anh một đứa trẻ mang dòng máu của anh.
Điều đó lố bịch biết bao. Có lẽ lý do tôi gắn bó với công việc viết bài đăng mạng như thế này vì quan niệm của một số người đã giúp tôi dễ dàng đón nhận bản thân hơn. Rằng tôi chẳng cần một đứa trẻ để được yêu thương hay xứng đáng với tình yêu tôi từng có đó. Bây giờ, thi thoảng ba mẹ anh vẫn sẽ liên lạc với tôi. Tôi đã ít tủi thân hơn, bớt nặng nề, không còn áy náy hay đau khổ nữa. Nhưng giữa tôi và họ đã có một ranh giới không thể xoá mờ.
Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao anh lại làm vậy nhỉ?
Lý do gì đi nữa tôi cũng sẽ không quay lại. Tôi không có lập trường để nói thế nào đúng thế nào sai. Anh chẳng làm gì không phải với tôi cả. Một lời nói dối mà anh dành cho tình cảm này đã khiến nó vỡ tan, chỉ đơn giản thế thôi.
Tôi nhớ rõ những gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy. Cái ngày tôi phát hiện anh âm thầm nhận con nuôi.
Hôm ấy anh để điện thoại ở trong phòng rồi đi tập thể dục. Tôi dọn phòng, chợt thấy điện thoại của anh sáng lên. Một dòng tin nhắn đính kèm tệp. Có lẽ là đối tác của anh gửi. Tôi cầm lấy điện thoại định đem xuống cho anh, nhưng tên người gửi làm tôi sững sờ.
Bé Thiên Bình.
Thiên Bình, một cái tên đẹp. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại nhớ về những ngày tôi và anh cùng nhau chọn tên cho con chúng tôi - đứa con tôi thường nằm mơ thấy. Nếu là nam con sẽ tên Thiên Bình, nếu là nữ con sẽ tên Thiên Yết. Điều đó nhen nhóm thứ gì khó tả trong tôi. Tôi mở tin nhắn, bức ảnh cái nón hình con vịt xé nát tim tôi.
Chủ nhân của đoạn tin nhắn này là một đứa trẻ, lâu lâu lại thay thế bằng cô bảo mẫu mà anh thuê về. Thiên Bình của anh sáu tuổi, vừa lên lớp một, được anh nhận nuôi hai năm rồi. Anh nuôi đứa trẻ ấy ở bên ngoài, thi thoảng gặp mặt, luôn gửi tiền để chăm sóc cho thằng bé.
Thiên Bình rất dễ thương, bé chỉ biết chụp ảnh gửi cho anh vì bé chưa biết chữ. Bé chụp bé và cô bảo mẫu, chụp đồ chơi, chụp đồ dùng anh tặng, chụp những thứ nhỏ nhặt xung quanh góc nhà nhỏ của bé. Đôi khi ảnh sẽ bị nhoè, bị mờ nhưng anh vẫn sẽ thả cảm xúc hay nói gì đó cho bé vui. Có vẻ như cô bảo mẫu sẽ gửi lại lời của bé cho anh và đọc lời nhắn của anh cho bé. Bé hay hỏi về anh, hay hỏi về mẹ của bé và thậm chí là hỏi cả về ông bà bé nữa.
Cô bảo mẫu cập nhật tình hình của bé mỗi ngày, các cuộc điện thoại bốn năm phút chiếm phần hết khung thoại, lâu lâu lại xuất hiện những phần ghi âm giọng nói của bé. Tôi đọc từng chữ, nghe từng cái một. Tôi không biết tôi đã nghe bao lâu, đã đọc được bao nhiêu nữa. Tôi chỉ biết rằng có lẽ tôi đã lấy hết dũng khí của mười ba năm ròng quen anh để cố gắng không bỏ lỡ điều gì.
Một hồi sau tôi đặt điện thoại của anh xuống, nghĩ đến việc mình sẽ làm tiếp theo. Khóc lóc, quậy phá, hay chấp nhận, tha thứ, bao dung,... Nhưng tôi chẳng đủ sức để làm những việc như thế. Tôi xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn sáng như mọi ngày, anh về rồi tất bật mang hộp cơm đi ngay. Từ lúc nào anh đã có thói quen mang đồ ăn sáng đến công ty nhỉ? Hình như là từ hai năm kể từ ngày đó. Tôi ngồi trong căn nhà vắng, đảo qua đảo lại ngũ cốc trong tô, bụng reo cồn cào, tôi lại chẳng muốn ăn gì cả.
Chín tiếng đồng hồ trong căn nhà xinh đẹp này chưa từng làm tôi đau khổ và sợ hãi như thế. Tôi buộc phải đối diện với thứ lẽ ra tôi không cần phải đối diện. Làm rõ sự thật với người tôi đặt ở đầu quả tim. Những mất mát, những khổ đau, những tủi hổ theo dòng suy nghĩ ấy tuôn như thác.
Lần đầu tiên trong từng ấy năm tôi thật sự không đùa khi nghĩ đến việc ly hôn.
Và tôi đã quyết định ly hôn.
Chiều tối hôm đó, tôi đề cập với anh về chuyện kết thúc. Tôi bảo rằng do tôi không thể có con, anh cười cười bảo tôi đừng nghĩ nhiều nữa, anh yêu em mà. Tôi tin tình yêu của anh nhưng tôi chẳng thể tin anh nữa.
Tôi thẳng thắn đề cập đến Thiên Bình. Anh sững sờ. Anh kinh ngạc. Rồi anh tái mét, anh quỳ xuống, anh nói anh muốn giải thích. Tôi bằng lòng nghe.
Thiên Bình rất giống với một người tôi từng gặp. Và cô bảo mẫu cũng từng kể đến một người muốn tìm gặp bé. Đó là bà nội ruột của Thiên Bình, mẹ chồng của bạn thân anh ấy. Bạn thân của anh là một cô gái tốt. Tôi và cô ấy từng quen biết nhau, cô ấy cũng là tình đầu của Sư Tử.
Tôi không trách anh ấy nhận nuôi Thiên Bình, cũng chẳng trách gì cô gái kia, có lẽ cô ấy có nỗi khổ riêng vì không thể chăm sóc đứa trẻ cô ấy đứt ruột sinh ra. Nhưng tôi trách rằng anh đã giấu tôi và chính tôi cũng mù quáng tin tưởng anh hai năm trời dù lời nói dối của anh vụng về biết bao. Tôi run lên theo từng lời giải thích của anh. Như anh dự liệu, nếu tôi mãi không thể có con thì anh và tôi sẽ nhận nuôi Thiên Bình. Nếu có con thì không còn cách nào khác là trả đứa nhỏ về với bà nội của bé vì mẹ Thiên Bình không nhận bé nữa.
Tôi nói, thằng bé đã xem anh là cha. Sư Tử im lặng. Anh nắm tay tôi chặt hơn như thể anh muốn nói rằng anh cần em. Tôi không thở nổi nữa. Có một người tình nguyện hi sinh vì mình là một thứ hạnh phúc xa xỉ. Nhưng tôi nghèo khó lắm.
Tôi xin lỗi anh. Thật nhẹ, tôi xách hành lý ra khỏi nhà. Đồ đạc của tôi chỉ tầm này thôi, những thứ anh từng mua tôi cho tôi tôi sẽ không mang theo gì. Sư Tử hoảng hốt níu tôi lại. Hôm nay anh nói nhiều, giọng anh khàn và đầy sự mong cầu. Nhưng hết rồi anh à. Tình yêu của anh có thể làm tôi yếu đuối cũng có thể khiến tôi mạnh mẽ.
Tôi ra ngoài, xe của chị tôi đã đợi sẵn, chị nhìn anh và tôi, hoang mang chẳng hiểu gì. Tôi cười gượng giục chị, chị nghĩ là giận nhau nên không nhiều chuyện nữa.
Chiếc xe nhỏ rời đi, tôi quay đầu nhìn căn nhà chứa đựng mười năm chung sống của chúng tôi, lại nhìn anh chơi vơi đứng trước cổng, vì níu kéo tôi mà giày còn chưa mang vào.
"Lạnh lắm đấy"
Tôi lẩm bẩm. Nước mắt tôi chực trào. Tôi vùi đầu vào người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này khóc lớn. Chị tôi giật mình hỏi han. Tôi chỉ khóc, đến tận khi về nhà chị tôi vẫn khóc. Tôi phát rồ hết một đêm, bẵng sáng lại nhận được cuộc gọi của cha mẹ anh. Chị bảo tôi không muốn bắt máy cũng được, chị trông giận lắm dù tôi vẫn chưa kể chuyện cho chị nghe.
Tôi gọi lại cho nhà bên kia, cái giọng khàn khàn vì già cỗi của người cô từng yêu chiều tôi hết mực đóng vào lòng tôi một con dấu đầy tội lỗi. Bà đã khóc nhiều lắm. Anh ấy đã kể hết mọi chuyện cho gia đình. Bởi vì chẳng thể liên lạc với tôi nên anh đã đành van nài cha mẹ anh đưa tôi về. Nhưng nào có dễ dàng thế? Vì sau những tiếng nấc của cô và lời khuyên của chú, tôi vẫn không thể thay đổi ý định của mình. Sau lời chúc phúc và hứa hẹn rằng sẽ gặp nhau ở quán cà phê vào một ngày nào đó để trò chuyện, tôi tắt máy. Màn hình điện thoại tối đen làm tôi an lòng. Nhưng cũng trống rỗng. Tôi sờ vào bụng mình. Trống rỗng. Nhích lên một chút, trái tim vẫn còn đập. Chị tôi đã nghe hết mọi chuyện, chị nắm lấy đôi tay run rẩy quờ quạng của tôi, ôm tôi vào lòng.
Chị tôn trọng quyết định của em.
Tôi nghĩ mọi chuyện đã ổn thỏa vào ngày hôm đó rồi. Cái ngày tôi chỉ im lặng để chị tôi đối chất với anh và trả lời mọi câu hỏi thay cho tôi. Mệt mỏi, chán nản và rỗng tuếch. Khi ra khỏi quán cà phê, tôi nắm lấy tay ba mẹ anh, khuyên nhủ và dặn dò nhiều điều. Tôi đã yêu những người này hơn chính mình một khoảng thời gian dài. Tôi sẽ không nhắc đến Thiên Bình, bé con sẽ hạnh phúc với họ thôi, tôi tin ba mẹ anh. Và cả người tôi từng yêu nữa. Sau này, thỉnh thoảng khi trò chuyện với họ tôi vẫn có thể nghe tiếng cười đùa của bé con vọng qua từ đầu đây bên kia. Anh có hỏi về tôi không? Có chứ. Nhưng tôi lờ đi.
Bởi từ lúc bắt đầu tôi là người có tội trong cuộc tình này.
Ngày thụ lý đơn ly hôn, tôi phát hiện Thiên Bình lén nhìn tôi từ xa vì Sư Tử không cho tôi và thằng bé chạm mặt. Anh nghĩ anh giấu kỹ lắm sao. Tôi bật cười. Tôi cảm thấy anh run lên, nỗi buồn không tên chiếm lấy tôi rồi nụ cười vui vẻ cũng dần thay thế bằng cái kéo môi đầy gượng ép.
Khi ly hôn, tôi mặc định là người tay trắng.
Dù anh cố gắng thế nào cũng không thay đổi được sự thật mọi thứ trong nhà đều là tài sản trước hôn nhân, thuộc quyền sở hữu của anh. Tôi đã lấy đủ phần của mình rồi, đủ hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân trong mơ của nhiều người, một chút tài sản riêng được chia từ công việc nội trợ đủ làm tôi thoả mãn. Tôi còn mong gì hơn.
Vỏn vẹn ba tháng, chúng tôi từ những người có mối liên hệ đặc biệt trở thành kẻ xa lạ. Ba tháng, một khoảng thời gian đủ để tôi vực dậy chính mình từ những đổ vỡ. Ba tháng, đủ để người đàn ông kia hiểu rõ bản chất của sự việc.
Anh đã không còn níu kéo nữa rồi.
Để giải thoát cho cả anh và tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com