Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Chuyện xưa

Thu Tử Đồng nói: "Không biết ngày tháng năm nào nữa a."

Tố Phi Yên trách mắng: "Sao lại có thể chán nản như vậy chứ?"

Thu Tử Đồng nói: "Ta không muốn trường sinh bất lão, thọ dài cùng trời đất. Ta chỉ muốn ở bên cạnh người mà ta yêu sinh bệnh mà từ từ chết đi."

"Ta không muốn chờ trăm năm, ngàn năm, vạn năm, lúc đó sở hữu bạn bè thân thích toàn bộ bỏ ta mà đi, thế gian chỉ dư một mình ta cô độc"

Tố Phi Yên nói: "Sẽ không."

Trong chớp mắt, đã đi vào tới giải độc sơn cốc. Sương trắng tràn ngập, hàn khí bức người.

Một hàn đầm sâu thẳm ngàn năm trên mặt băng kết một tầng hơi mỏng bạch sương, lẳng lặng ở sơn cốc bên trong.

Tố Phi Yên nói: "Sư muội, ngươi phải ở hàn đàm ngâm một ngày một đêm, mới có thể giải độc."

Thu Tử Đồng tay chân mềm mại vô lực, không thể chính mình hành động, bởi vậy liền nói:

"Ngươi đem ta ném vào là được"

Tố Phi Yên khom lưng đem nàng đặt ở trên mặt đất, theo sau đó tự chính mình bước xuống hàn đàm xem độ sâu cạn, ước chừng cao tới nửa người.

Nàng đem Thu Tử Đồng ôm vào hàn đàm. Này hồ nước lạnh lẽo đến xương, lãnh nhập vào hồn cốt tủy, đông lạnh đến nỗi Thu Tử Đồng lông mày lông mi đều bao phủ một tầng bạch sương, quai hàm "Khanh khách" run lên.

Nàng thấy Tố Phi Yên như cũ vẫn ở trong nước, vội la lên: "Sư tỷ, ngươi mau lên bờ! Ngươi nếu sinh bệnh ta biết làm sao?"

Tố Phi Yên nói: "Ta ở bên ngươi."
Nàng nếu là chấp nhất một việc gì, dù là mười con trâu cũng kéo không trở lại được.

Thu Tử Đồng mồm mép đều run cầm cập, nhất quyết không muốn sư tỷ cùng mình chịu tội. Thu Tử Đồng thở dài, theo sau lại cười hì hì nói:

"Sư tỷ, ngươi kể cho ta chuyện xưa đi."

Thu Tử Đồng trời sinh tính tình khiêu thoát, không chịu nổi câu thúc quản chế. Khi còn nhỏ càng rất bướng bỉnh thích gây sự, ban ngày trốn học xuống biển bắt sò, buổi tối trèo tường leo cây hái mận.

Tố Phi Yên mỗi ngày đến sáng sớm tinh sương trở lại tẩm xá, nhìn đến đối diện chỉnh tề giường đệm liền biết Thu Tử Đồng lại bị phạt.
Bởi vậy nàng lặng yên không một tiếng động mà tới Mạc Ngôn Túy đan phòng lấy mấy bình tốt nhất đan dược, lại vội vàng chạy tới sau núi phòng tạm giam, từ một cái lỗ chó bò vào.
Lãnh ngạo vô song Đại sư tỷ hết lần này tới lần khác phá luật đều vì hoạt bát tươi đẹp thiếu nữ này.
Ban ngày, Tố Phi Yên không chút cẩu thả mà đi theo Huyền Đô A Mẫu tu hành. Ban đêm, Tố Phi Yên hóa thân bình dị cô nương, chui vào lỗ chó đưa cho sư muội chậu thang. Đợi sư muội ăn uống no đủ liền vỗ nhẹ nàng sau lưng, kể chuyện xưa dỗ nàng đi vào giấc ngủ.

Tố Phi Yên nói: "Ngươi muốn nghe chuyện xưa gì?"

Thu Tử Đồng nói: "Ngươi lần trước kể chưa hết chuyện nhân gian có một người phong lưu tài tử, vì mối tình đầu viết một quyển 《 Tây Sương Ký 》, khúc sau còn không? Bọn họ có thành đôi không?."

Tố Phi Yên nói: "Không có."

Thu Tử Đồng thở dài: "Ai! Quả nhiên phụ lòng nhất là người đọc sách!" Nàng nói sắc mặt vừa chuyển, cười ngâm ngâm mà nói:

"Sư tỷ, ngươi yên tâm. Ta là người chung thủy đến già!"

Nàng cho dù đau đến ngũ tạng đều nứt ra cũng trước sau vẫncợt nhả, không có miếng đứng đắn.

Tố Phi Yên đã đau lòng vừa muốn cười. Nàng nhìn Thu Tử Đồng ướt nhẹp sắp phát khóc khuôn mặt nghĩ một lát, hỏi: “Còn muốn nghe chuyện không?”

Thu Tử Đồng lập tức kêu lên: “Nghe!”

Tố Phi Yên bắt đầu ánh mắt hàng mi nhìn về xa xăm, tiếng nói lanh lảnh như hòa nhập vào hàn băng

“ Thư sinh biểu muội là thiên kiều bá mị cô nương nên thư sinh với không tới.
Hắn từ biệt biểu muội, cũng hứa hẹn khi hắn thi đỗ quan là lúc hắn sẽ cưới biểu muội .
Thư sinh kia thi đậu rồi lại còn đứng nhì bảng. Hắn vì tiền đồ của bản thân mà từ bỏ biểu muội, quay đầu lại cưới con gái của quan lớn.
Thư sinh kia dù đỗ quan nhưng vẫn nghèo nứt vách, thê tử hắn lại không oán không hối hận, cùng hắn đồng cam cộng khổ, vì hắn cực khổ vất vả.
Thư sinh ỷ vào nhà cha vợ giàu có khá giả nên sống không biết lo cho tương lai gì cả.
Nhưng dù sao cũng vì thời niên thiếu lông bông, sau đó không lâu, hắn quyết định đắc tội xử tội nhà quyền quý nào đó mà được lập công.
Khi năm đó mẹ đẻ qua đời, thư sinh ở nhà giữ đạo hiếu ba năm. Hiếu kỳ mãn sau, một đường lên kinh thăng chức.
Có lẽ bởi vì đối với  mối tình đầu dư tình vẫn còn chưa dứt cùng áy náy, thư sinh viết một bộ 《 Oanh Oanh truyện 》.

Hắn trong vai Trương Sinh bội bạc tình nghĩa, biểu muội là Thôi Oanh Oanh tình sâu nghĩa nặng.

Hắn lại không nghĩ đến, mấy trăm năm sau, có một người vì bất mãn với kết cục, viết lại thành 《 Tây Sương Ký 》, cho Trương Sinh cùng Oanh Oanh thành một cặp.
…… Truyện biến thành:
Thư sinh kết tóc thê tử tính tình rất dịu dàng, bất đắc dĩ lại mắc bệnh tật ốm yếu, sau đó không lâu liền đã qua đời. Thư sinh lúc ấy lại chính nhận là con thất lạc của nhà quyền quý nào đó. Chàng đi nhận tổ quy tông. Trước khi đi viết nên câu thơ thương tiếc vong hồn thê tử :
Tằng kinh thương hải nan vi thủy
( Trên đường đi đầy phong ba bão táp)
trừ bỏ Vu Sơn không phải mây.( trừ có núi không có mây)
Hoa đã đi qua lười nhìn lại,
( Người đi qua không thể trở lại)
nửa duyên tu đạo nửa duyên quân.
( nửa đời gặp nhau là nhân duyên)

Hắn nhờ bạn tốt đem câu thơ này  mang đi trước mộ bia thê tử  thiêu hủy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com