Chương 55: Một mình
Nhưng ông ta muốn không tin cũng không đuợc.
Tố Phi Yên nhẩm quyết pháp, tay vẽ ra Phù Văn kim sắc đánh mạnh vào trán Thanh Long.
Cường đại tiên khí đã bao phủ toàn bộ cả Thủy Tinh Cung, bên tai không còn nghe thấy tiếng rồng kêu nữa.
Thanh Long dịu ngoan quỳ cúi trên mặt đất.
Thanh quang lóa mắt đi qua cự long hóa thành một phấn nộn ngọc trác đồng tử(bé trai), ước chừng bảy tám tuổi tuổi.
Thu Tử Đồng tò mò hỏi: “Êm đẹp sao nguơi biến thành long?”
Đồng tử không đáp lại, hình như vì có lý do khó nói.
Lão Long Vưởng từ trong đám binh tôm tướng cua vây quanh buớc ra đi tới, đầu tiên là đối Tố Phi Yên chắp tay, rồi lại nhìn về phía đồng tử, lại đem ánh mắt dời đến Tố Phi Yên: “Này…… Thanh Ngưu đồng tử, là thật hay là giả?”
Tố Phi Yên gật đầu.
Thu Tử Đồng nói: " Tiên khí rành rành mà ngươi còn không ứng đuợc? Tòan bộ Thủy Tinh Cung chỉ có ta có ma khí thôi!”
Tố Phi Yên đạo đức tốt, sẽ không cùng ma đạo làm bạn. Trừ tiểu sư muội của nàng. Xem ra người này chính là “Liêm Song Thu Tử Đồng”. Lão Long Vương vội vàng hướng nàng nhất bái: “Tiên tử.”
Long, kỳ lân, Phượng hoàng…Thú thành tiên đều bị gọi là “Yêu Tiên”. Mà Long là địa vị thấp nhất, là kẻ luôn bị nguời khác khi dễ.
Tố Phi Yên vẫy vẫy tay áo Khổn Tiên Tác liền tự động bay trở về tay nàng. Nàng tiến lên nắm tay áo Thanh ngưu đồng tử, nói:
“Nếu không khống chế đuợc chính mình hóa hình, ngươi vẫn nên trở về bên Lão Quân đi.”
Thanh ngưu đồng tử lắc đầu:" Ta có chuyện muốn nói với nguơi!"
Lão Long Vương rất giỏi xem mặt đóan ý, lập tức nói: “Tiên tử, tiên đồng, xin theo ta.” Hắn dẫn ba người đi vào một gian phòng, lệnh cấp duới lui xuống.
“Nói đi, ngươi sao lại biến thành long? Hay là…… Ngươi vốn dĩ chính là long?” Thu Tử Đồng kéo ghế dựa ngồi xuống, đôi tay chống Liêm Song, cười ngâm ngâm nhìn đồng tử.
Đồng tử bị nàng xem đến nỗi sau lưng rét run rùng mình, theo sau nói: “Ta vốn là Tứ thần thú- Thanh Long. Nhiều năm trước bị Thiên Đế phong ấn. Đuợc Lão Quân nhân từ giải phóng cho ta, ta đi theo ông ấy làm đồng tử. Ta vừa rồi cảm nhận được Bạch Hổ hơi thở, nhất thời linh lực bạo khai, không thể duy trì hình nguời”
Tố Phi Yên đem “Càn khôn tiểu dịch chuyển” ra, đem bản đồ do Bạch Hổ hồn biến thành lấy ra đưa cho Thanh Long đồng tử:
“Tốt xấu đồng liêu một hồi, ngươi đem hắn mang về cấp lão quân đi. Chỉ cần đem tinh đồ ném vào lò bát quái rèn, bảy bảy bốn mươi chín thiên lúc sau, hắn liền có thể sống lại.”
Thanh ngưu đồng tử lắc lắc đầu, quỳ gối, nói: “Nếu Bạch Hổ nhận định tiên tử có thể làm Mộng Cơ sống lại, ta cầu cầu tiên tử hãy thu ta đi!”
Hắn không để ý gì đó mà dập đầu.
Tố Phi Yên lập tức tiến lên nâng dậy hắn, thở dài: “Các ngươi tội gì phải?!”
Thu Tử Đồng buồn bực: “Người đã chết các ngươi còn liều mạng làm sống lại làm cái gì? Thiên Đế không có bộ không thể đề cử một nguời khác sao?”
Thanh ngưu đồng tử lắc đầu: “ Khi tiên ma đại chiến tổn thất một đám tinh nhuệ thì tiên tộc tốt xấu lẫn lộn. Hiện giờ nhân tâm tan rã, gấp cần một vị đại đức tiếp tục lãnh đạo tiên tộc.”
Thu Tử Đồng hỏi: “Quá Thượng Tam Thanh vì sao tị thế(biến mất)?”
Thanh ngưu đồng tử nói: " Nam Kha cùng Mộng Cơ là Tam Thanh ái đồ. Kết quả một cái bị nhập ma hồn phi phách tán; một cái ngủ say, sinh tử không rõ. Chuyện này làm ngài đả kích quá lớn, bởi vậy bế quan tu cầm tâm tính"
Thu Tử Đồng nghĩ thầm: Đồ của Sư tỷ đến cuối cùng cũng không phải là của ta sao.
Nàng cười cười, bày ra thủ thế, “Xin cứ tự nhiên”.
Thanh Long đồng tử lại hướng Tố Phi Yên dập đầu, trong miệng không ngừng thì thầm: “Thỉnh tiên tử thành toàn!”
Tố Phi Yên trầm mặc xem hắn sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Ta hiểu mà.”
Thanh Long trên mặt vui mừng, lại bái tam cái, theo sau liền giống Bạch Hổ tự thiêu thân thể, nguyên thần thoát xác, hóa thành một tấm tinh đồ Đông Phương Thanh Long, bay tới trong tay Tố Phi Yên.
Nàng nắm chặt tinh đồ, nhàn nhạt mây đen bao phủ ở giữa mày, hình như có tâm sự. Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu đối Thu Tử Đồng nói: “Ngươi đi ra ngoài, sư tỷ muốn ở một mình.”
Thu Tử Đồng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn lên tiếng. Nàng lệnh Liêm Song biến thành vòng tay rồi mang lên cổ tay, tiến vài bước ôm trọn Tố Phi Yên, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, ôn nhu nói:
“Không cần lo lắng. Dù phát sinh chuyện gì sư muội đều ở bên cạnh sư tỷ!”
Tố Phi Yên một trận ấm áp....
Thu Tử Đồng liền buông ra xoay người đi ra ngoài. Lúc sau gặp lão Long Vương. Hắn đằng sau là hai tôm binh trong tay bưng mâm đựng trái cây có vẻ bọn họ đang muốn đi đến phòng khách.
Thu Tử Đồng cản họ lại: “Sư tỷ muốn ở một mình, các ngươi đừng đi quấy rầy nàng.”
Lão Long Vương nghe nàng nói chỉ “Một người”, khó hiểu hỏi: “Thanh ngưu đồng tử đi đâu rồi?”
Thu Tử Đồng một lời hai nghĩa nói: “Trời cao.”
Nàng nói xong liền vòng qua nguời hắn, thẳng đi về phía trước. Long Cung chín khúc thì có mười tám cong, chừng muời mét lại có một ngọn đèn trân châu lưu li. Thu Tử Đồng chắp tay sau lưng nhìn chung quanh, phát hiện không ai ở đây, lập tức chui vào động thủy tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com