Chương 1: Ở trên mức bạn bè?
Vốn Medkit và Subspace là cộng tác của nhau, cùng nhau làm việc ở BlackRock. Tuy có khác biệt nhưng họ làm việc rất ăn ý, khiến mối quan hệ của họ ngày càng đi lên. Vào một buổi sáng như thường lệ, Medkit mở cửa phòng thí nghiệm của Subspace và đi vào, và thứ anh ấy thấy đầu tiên là Subspace đang ngủ gục ở trên bàn, bên cạnh anh ấy là một tờ giấy, Medkit nhìn thoáng qua, có vẻ như nó là một dự án, một sáng tạo nào đó mà Subspace đang lên kế hoạch, nó nhìn có vẻ đặc biệt, chả trách Subspace lại làm cả đêm như vậy. Medkit thở dài, có lẽ anh nên nhắc nhở người bạn của mình sau khi anh ta tỉnh dậy, anh không thể bình thản nhìn nhà khoa học dồn bản thân quá mức vào những sáng chế của mình được. Medkit đi ra khỏi phòng thí nghiệm một lúc, rồi quay lại với một chiếc chăn mỏng, choàng nó lên người Subspace, vỗ nhẹ lưng cậu ta rồi nhẹ nhàng đóng cửa, không làm phiền Subspace đang ngủ trên bàn.
Chẳng bao lâu sau khi Medkit đi khỏi, anh đã đi qua phòng thí nghiệm của Subspace và dường như nghe một tiếng gì đó. Anh mở cửa nhẹ nhàng, đủ nhẹ để không phát ra tiếng và không làm anh bị phát hiện. Medkit thấy Subspace đang loay hoay với thứ gì đó, thường thì anh ta chỉ làm với crystal và độc mà thôi. Bị che tầm nhìn nơi mà Subspace đang loay hoay, Medkit không chống lại được sự tò mò mà mở banh cửa, hỏi thẳng Subspace: "Sub, cậu đang làm gì đó...?". Trông thấy Medkit, Subspace vội vàng đóng cửa bí mật và cố gắng nghĩ ra một cái cớ: "Uh... Chỉ là... tôi lấy... độc mới thôi! Đừng lo quá!". Medkit lộ ra biểu cảm nghi hoặc, anh biết Subspace đang nói dối, nhưng anh cũng không ép nếu Subspace không muốn nói ra, Medkit cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, đóng cửa phòng thí nghiệm và tiếp tục công việc của mình. Subspace cũng thở phào một hơi, anh nhìn về phía cánh cửa bí mật đằng sau anh, tự lẩm bẩm: "Cũng sắp xong rồi... Không giấu cậu lâu đâu Meddy..."
Vài ngày trôi qua, Subspace cuối cùng cũng ra khỏi phòng thí nghiệm, lảo đảo đi về phòng của anh ta. Ngay vào lúc Subspace đi không vững, sắp ngã vì thiếu ngủ, Medkit may mắn xuất hiện và kịp đỡ lấy. Subspace cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ và ngay lập tức chìm vào giấc mộng. Ôm người bạn trong tay, Medkit có chút tự trách khi nhìn vào mặt anh ấy: đôi mắt thâm quầng, cơ thể yếu ớt, gầy gò do ăn không đủ bữa,... Ugh, đáng ra Medkit nên nhắc nhở và theo dõi Subspace chặt chẽ hơn, anh giờ đây cảm thấy tự trách vì không thể bảo vệ được cộng tác của mình, hay nói đúng hơn... bạn thân? Không, Subspace chưa chắc đã coi anh là bạn thân... nhưng đâu ai biết nhỉ? Trong đầu Medkit là những suy nghĩ không cần thiết, những tâm tư ấy khiến anh rối tung lên... Sau một hồi, anh đột ngột trở lại thực tại, nhìn xuống người bạn đang ngủ thiếp đi trong vòng tay, anh thở dài một tiếng rồi bế Subspace lên phòng của anh ấy để anh ấy có thể nghỉ ngơi. Phải, Subspace xứng đáng điều đó. Anh nhìn chằm chằm vào Subspace đang ngủ, không kiềm được mà mỉm cười, tim anh như rớt mất một nhịp và anh có thể cảm nhận điều đó. Dù muốn, nhưng anh không thể gạt đi một suy nghĩ táo bạo vừa nảy lên trong đầu anh. Lưỡng lự một lúc, anh cũng quyết định làm liều, Medkit nhẹ nhàng hôn lên trán Subspace, mà không làm anh ta tỉnh dậy. Medkit đứng yên một lúc, rồi ôm cái mặt đỏ phừng phừng đi ra khỏi phòng của Subspace mà không gây ra tiếng động. Trong lòng anh giờ đang rạo rực, suy nghĩ về việc làm vừa rồi. Dù ngại là thế, nhưng anh vẫn có khao khát làm điều đó, nhưng là trên môi, và Subspace không có đang ngủ... Anh có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh lãng mạn ấy, cái suy nghĩ, khao khát ấy cứ dai dẳng không chịu rời khỏi đầu anh... Có lẽ anh nên thổ lộ ngay khi Subspace tỉnh dậy...
Trời trở tối, Medkit ngước lên nhìn đồng hồ thì thấy đã muộn rồi, anh liền lên phòng Subspace và kiểm tra xem anh ta đã dậy hay chưa. Medkit lên tới phòng, từ từ tiếp cận Subspace và lay nhẹ anh ta dậy: "Sub... dậy đi... cậu cũng nên ăn gì đi chứ...". Nhưng lay mãi, Subspace vẫn cứ ngủ chẳng chịu mở mắt, thấy vậy Medkit liền nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Anh liền lấy một ít đá lạnh, vén cổ áo của Subspace lên và từ từ cho đá vào trong. Dù nghe hơi kì, nhưng nó thực sự hiệu quả, Subspace đã tỉnh dậy ngay sau đó và hét lên: "MEDKIT!? CẬU VỪA LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ!??!" đồng thời đứng dậy và làm cho đá rơi ra sàn. Medkit đứng nhìn, cười sặc sụa với trò đùa của mình một lúc trước khi có thể phản hồi: "Hah... bình tĩnh... do cậu không chịu dậy nên tôi mới...". Subspace lườm Medkit, song cũng thở dài và hỏi cậu ta muốn gì, dù gì thì Subspace vẫn chưa ngủ đủ giấc.
- Cậu đang sụt cân đấy, xuống bếp ăn đi... Tôi nấu cho...
Medkit nói với giọng nhỏ nhẹ, với ý đồ thuyết phục Subspace ăn tối để lấy sức, Subspace có thể không biết, nhưng thực lòng mà nói, Medkit rất quan tâm đến Subspace, chỉ là anh không... anh chưa thổ lộ ra mà thôi, có lẽ là sau bữa ăn... có lẽ...
Medkit cùng Subspace đi xuống bếp. Trên đường đi, Medkit không thể không nhìn xuống tay của Subspace - người đang đi cạnh mình - và cái kết làm anh suýt va vào tường do không nhìn đường.
- Meddy... cậu đi đứng kiểu gì vậy...? Cậu ốm à? Ồ, bác sĩ ốm kìa - Subspace chọc Medkit.
Medkit lườm Subspace, nhưng đây không phải là cái lườm hận thù, Medkit không nói gì, chỉ quay mặt đi chỗ khác và tiếp tục đi ra bếp. Subspace thấy Medkit như vậy, anh liền sờ trán Medkit khiến anh ấy khựng lại, mặt anh dần đỏ như cà chua.
- Meddy... sao mặt cậu đỏ thế, cậu chắc là... cậu ổn để nấu cho tôi đấy chứ?
Biểu cảm của Medkit hiện tại đã bị Subspace để mắt tới, anh không biết phải nói gì ngoài hất tay Subspace ra và đáp lại: "Do... nóng thôi, tôi ổn.". Subspace cũng không muốn nói gì thêm, bắt đầu ngồi xuống bàn ăn và đợi Medkit làm một món gì đó.
- Cậu có ăn không? - Subspace tò mò hỏi.
- Tôi không có ăn thiếu bữa như cậu.
Chẳng bao lâu sau, Medkit cũng bưng ra một đĩa mì Ý thơm ngon đến trước mặt Subspace. Đã bỏ bữa khá nhiều, Subspace ngay lập tức ăn như hổ đói. Medkit đứng bên cạnh nhìn Subspace ăn như vậy, trong lòng anh vừa mừng vừa xót, nỡ lòng nào anh lại không quan tâm đến bạn mình mấy ngày qua. Nhìn chằm chằm vào Subspace, Medkit không tự chủ được mà lỡ phát ra tiếng: "Dễ thương vậy sao...".
- Gì? - Subspace quay đầu nhìn Medkit.
Medkit lúc này đang bối rối vì không biết trả lời sao. Trong lúc đang hoảng loạn, anh thấy Hyperlaser đang bưng đồ đi ngang qua cửa và chỉ thẳng vào mặt anh ta:
- Kìa!?
- Hyper?? - Subspace với Hyperlaser nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu...
- Uh... Đúng rồi, tôi nói với Hyper...
Subspace với vẻ mặt đầy nghi hoặc quay lại nhìn Medkit. Medkit nghĩ rằng nếu đã tới đây rồi thì cũng chẳng còn đường lui, anh liền chống tay xuống bàn, gần cái đĩa mì Ý của nhà khoa học, rồi với một giọng điệu nghiêm túc, anh nói:
- Vậy là cậu muốn tôi nói thẳng ra chứ?
- Cứ gáy đi.
Một sự im lặng kéo dài hồi lâu...
- Cho tôi xin ít mì đi...
- Thật...?
Subspace hoang mang định đút cho Medkit một miếng, nhưng trớ trêu thay anh lại đớp luôn miếng ấy, còn nhìn bác sĩ với ánh mắt khinh bỉ, theo một cách tốt.
- Vậy là cậu muốn trêu tôi...
Medkit không do dự, anh với lấy cái dĩa gần đó và xiên miếng to nhất rồi cho vào miệng, Subspace không kém ngạc nhiên cũng không kém phần tức giận: "Này! Cậu bảo cái này của tôi mà?!". Medkit im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, dù thức ăn vẫn còn một ít trong miệng anh ta: "Trong miệng tôi vẫn còn đấy, còn đói chứ gì, muốn không?" Subspace không thể giấu nỗi ngạc nhiên trong lòng, anh không nghe nhầm chứ? Nhưng chưa đợi nhà khoa học kịp hiểu ra vấn đề, Medkit đã tiến sát lại gần Subspace, gần đến mức mà cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Không chần chừ, Medkit làm liều và hôn Subspace lên môi, đẩy một sợi mì còn sót lại qua miệng Subspace và dừng hôn. Subspace giờ mặt đỏ bừng bừng, vì sợi mì như một sợi dây nối với hai đôi môi của hai người họ. Medkit thì vẫn giữ bình tĩnh, tiến sát gần và hôn nhẹ Subspace một lần nữa, đồng thời cũng cắn đứt sợi mì ra. Medkit dường như mất lí trí, chỉ cách đây vài phút anh đâu có táo bạo đến mức này. Bác sĩ từ từ ghé sát tai của nhà khoa học rồi thủ thỉ: "Tôi... yêu cậu..." làm cho Subspace đóng băng một lát vì sự đột ngột này. Anh cố gắng nghĩ đây chỉ là một trò đùa, hoặc Medkit vừa bị đập đầu ở đâu đó thôi. Với suy nghĩ như vậy, anh đứng dậy định rời khỏi bàn ăn để đi đến phòng thí nghiệm, dù gì thì anh ấy cũng đã ngủ cả ngày hôm nay rồi. Nhưng nào có dễ dàng, Medkit như đọc được suy nghĩ của Subspace, anh vội nắm lấy cổ tay của Subspace và "ra lệnh": "Đừng có mà nghĩ đến việc nghiên cứu, đi ngủ đi. Dù cậu có ngủ cả ngày hôm nay rồi, nhưng không có nghĩa là cậu được ngủ ngày thức đêm. Đừng có mà làm một con cú chừng nào tôi còn ở đây.". Subspace nhìn vào mắt Medkit, đôi mắt anh ta như đang đe dọa, thực sự đáng sợ. Với vẻ ngoài tuy đe dọa như thế, nhưng trong thâm tâm Medkit chỉ đang lo lắng cho Subspace thôi, thậm chí anh còn chưa nhận được câu trả lời từ lời tỏ tình anh vừa mới nói. Medkit có chút thất vọng, anh nghĩ mình sẽ bị từ chối, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ hy vọng, dẫu sao thì Subspace vẫn chưa đưa ra câu trả lời và điều đó khiến anh nôn nóng.
Subspace bất lực, anh biết Medkit sẽ không để yên nếu như anh đi đến phòng thí nghiệm, nên anh hậm hực đi lên phòng với vẻ mặt ủ rũ, chán nản. Medkit cười thầm khi thấy Subspace nghe theo mình, anh cũng bắt đầu lên phòng...
Chỉ mới 2 phút trôi qua, khi Subspace chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nghe một tiếng gõ cửa, anh cảm thấy không thoải mái vì anh chỉ vừa mới lên giường, dù không muốn nhưng anh vẫn quyết định mở cửa. Nhưng bất ngờ thay, đó lại là Medkit, với một cái gối đang cầm trong tay, nhà khoa học chưa kịp hỏi thì Medkit đã nói: "À... nãy Hyperlaser có mượn phòng tôi với mục đích là chứa một ít đồ đạc. Cậu thấy đấy, nãy anh ta có bê vài cái thùng... Chỉ hôm nay thôi, cho tôi ngủ cùng nhé?". Subspace ngạc nhiên, nhưng cũng do dự một hồi rồi mới đáp lại Medkit: "Thế ngủ sàn nhé Meddy." và cười thầm. Medkit nhìn ra đằng sau Subspace, nói thật là chẳng biết Subspace đã làm cái gì mà phòng lại bừa bộn đến mức này, sàn nhà thậm chí còn chẳng đủ chỗ cho anh ngủ: "Nếu cậu nhét được cái người vào cái sàn bừa bộn đó, thì tôi sẵn lòng ngủ dưới sàn đấy.". Subspace quay đầu lại, quả đúng thật, anh ta lười dọn dẹp, hầu hết người làm việc đó là Medkit, vì anh chỉ chủ yếu dính với cái phòng thí nghiệm... Nhìn một hồi lâu, Subspace cuối cùng cũng phải đồng ý cho Medkit ngủ trên giường kèm với một lời cảnh báo: "Nếu cậu mà dám đụng chạm gì vào tôi, chắc chắn là tới công chuyện đấy.", Medkit không nói gì, mặt anh biểu lộ không cảm xúc cứ thế mà bước vào. Anh cho Subspace lên giường trước, dù gì thì Subspace cũng là chủ phòng, nằm ngoài rồi ngã thì cũng không hay. Cái giường không rộng lắm, nhưng cũng đủ để hai người họ quay ra hai phía và không đụng chạm vào nhau. Subspace chìm vào giấc ngủ không lâu sau đó...
Đã qua một hồi lâu, Medkit vẫn còn thức, anh muốn chạm vào Subspace, đặc biệt là khi anh ấy đang ngủ. Medkit thầm nghĩ dù gì Sub cũng đã ngủ say, nên anh có thể chơi liều được mà không bị phát hiện. Medkit từ từ quay người về phía Subspace, đặt bàn tay vào cánh tay của Subspace chậm rãi, nhẹ nhàng, anh thấy Subspace có vẻ như không ý thức được điều gì, có vẻ như anh ta đã ngủ say. Medkit nhận thấy điều đó, anh biết là không nên, nhưng anh vẫn làm, anh từ từ tiến gần hơn Subspace và vòng tay ôm lấy Subspace nhẹ nhàng. Nhận thấy Subspace không có phản ứng, anh tiếp tục giữ tư thế này một lúc, cho đến khi anh nghe được một giọng nói rất nhỏ, nhưng đủ để nghe được trong không gian yên tĩnh này: "Tôi... cũng yêu cậu...". Medkit giật mình, hoảng loạn, anh bỏ tay ra khỏi Subspace và nhỏm dậy, ánh mắt đầy sợ hãi. Subspace từ từ xoay người qua nhìn, cười thầm khi thấy biểu cảm sợ hãi của Medkit như vậy, anh chỉ nói nhỏ nhẹ: "Ồ... Té ra là cậu vẫn muốn chạm ấy à...? Thế... xem chừng hình phạt là cái biểu cảm sợ hãi đó rồi nhé...". Medkit vẫn chưa hết sợ, nhìn chằm chằm vào Subspace. Subspace không thể giấu được cảm xúc, anh cười ra tiếng rồi bảo Medkit nằm xuống, đồng thời anh cũng cho phép Medkit ôm, nếu như Medkit thích. Bác sĩ đỏ mặt, tất nhiên anh không thể từ chối được, dù sao đây chính là điều anh muốn. Một đêm dài, ánh trăng xanh chiếu sáng rọi qua cửa sổ, có hai người đang ôm nhau ngủ, họ ôm chặt, tình cảm... Đầu Medkit tựa lên đầu Subspace, còn Subspace thì được ôm trong vòng tay của Medkit, anh cảm thấy như được bảo vệ, cảm giác an toàn này anh chưa bao giờ có từ trước đến nay. Lắng nghe kĩ, Subspace có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim của Medkit, và ngực anh nhấp nhô kèm với tiếng thở nhẹ nhàng trên đầu, hai người họ cứ thế, cứ thế chìm vào giấc ngủ...
Liệu mối quan hệ của họ có thể tiến tới xa hơn thế này không...?
*Note:
- Mình cũng tính viết thêm nhưng nhận ra nó khá dài nên mình phải chia cái chủ đề mình mong muốn thành 2 chương, dù sao thì cũng sẽ miêu tả được kĩ càng hơn plot sau đó ở chương 2 OwO
- Nhiều từ lẫn plot mình bị bí, dẫn đến đầu mình thì nghĩ ra từ tiếng Anh rồi dịch thô ra tiếng Việt, nên đọc sẽ không được trơn tru, i don't know how to fix 😭
- Đây có thể là truyện dài chương, drop hay không mình không biết, nhưng mình sẽ cố gắng viết dù không được hay :3
- Mình hoạt động trên này rất ít, nên nếu bạn muốn tương tác hay theo dõi mình, thì bạn có thể dùng một trong những ứng dụng sau:
• Youtube: mintea206
• Facebook: Minh Tì
• Discord: mintea206
*Direct message mình với mục đích vòi truyện hay vòi bất kì hình thức nào sẽ dẫn tới một kết quả không hay.*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com