Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Bỏ chạy

Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, Jisoo vẫn chưa gặp lại Suho, có lẽ là đề tài luận văn của anh rất khó. Cô định hôm sau mua vé tàu về nhà. Buổi tối hôm thi xong, Jisoo thu don hành lý. Lúc Rose bước vào đã thấy Jisoo cầm một chiếc khăn quàng cổ ngẩn người:"Sao năm nay cậu về sớm vậy?"

Jisoo đang không biết phải xử lý chiếc khăn này ra sao, nghe thấy tiếng người liền hoảng, tiện tay ném vào trong vali: "Ở trường học cũng không còn chuyện gì, về sớm một chút bồi mẹ tớ."

Nayeon cười bỉ ổi, đem tầm mắt từ màn hình máy tính sang mặt Rose:"A, đi hẹn hò về rồi đấy à?"

Rose bị nói trúng, mặt hơi đỏ lên, nheo mắt lại gầm lên một cách hung tợn: "Để ý tới boss của cậu đi, nó đang đánh nhân vật của cậu kìa!"

Nayeon cười xấu xa, bắt đầu cất giọng hát vênh vang: "Một sờ, trước tiên ngại ngùng sờ lên dây đàn nhị. Trên đây, ngón tay dài mảnh đàn một khúc lưu luyến, lại che mặt. Hai sờ, vừa cười vừa sờ, sờ trái vải ngọt ngào bên môi. Ba sờ, sờ bên gáy, lại vòng một đường chuyển xuống xương quai xanh ..."

"Nayeon! Cậu đi chết đi!" Rose thẹn quá hóa giận, mặt hung dữ.

Jisoo cười trêu cô: "Im trụ trì, ngài như vậy cũng không tốt, hát cái điệu biến thái nay, Phật tổ sẽ trách tội."

Nayeon mặt gian cười hề hề: "Phật tổ nghỉ phép rồi, hôm nay không đi làm!"

Rose tỏ vẻ tuyệt vọng nhìn sinh vật nào đó: " Jisoo này, cậu nói sinh vật này của phòng chúng ta bao giờ mới có thể bình thường đây?"

Jisoo vỗ vỗ tay Rose:"Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta không cần quan tâm."

Rose lập tức thấy nhẹ lòng: "Nói có lý."

,Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, Jisoo đã xách vali đi trong trường. Cô đi sớm nên không để cho ba người kia đi tiễn. Sáng sớm mùa đông, trời mới tờ mờ sáng, gió lạnh thấu xương, hơn nữa cũng thi xong rồi, trong trường chẳng có người nào, có chút hoang vắng. Jisoo cứ tưởng sẽ chẳng gặp được ai, nào ngờ vừa tới con đường chính trong vườn trường, đã thấy Suho đứng xa xa.

Mặt trời đỏ rực vừa mới mọc, anh đường hoàng đứng ở cửa khu thí nghiệm, bên cạnh là Yoona và vài người nữa, đám người như đang thảo luận gì đó. Jisoo chưa kịp thu tầm mắt thì đã thấy Suho nhìn qua đây, lòng cô hơi hoảng, gật đầu với anh từ xa rồi xoay người bước đi. Suho chuyển hướng nhìn, lại tiếp tục câu chuyện với những người bên cạnh. Hơn mười phút sau, anh trở lại phòng, ngồi trước bàn cong ngón day day trán, Kai quay lại nhìn anh: "Mệt đến như vậy sao?"

Suho mệt mỏi "uh" một tiếng.

"Làm xong chưa?" Kai khép sách lại hỏi.

Suho lắc đầu, uể oải hiếm thấy: "Bỏ rồi, toàn bộ."

Suho thở dài, nghĩ tới cảnh vừa rồi Jisoo thấy anh đã hoảng vòng sang đường khác, lại bất đắc dĩ thở dài. Là do anh quá nóng lòng nên làm cô sợ? Hay là cô vốn không thích anh? Là anh nghĩ nhiều?

Kai rót cho anh cốc nước: "Tết cũng ở lại đây làm lại à?"

Suho nhấp chút nước, tuy là uể oải nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy tự tin: "Ừ"

"Hôm nay đã nghỉ rồi, cậu còn tìm được đứa khóa dưới nào giúp nữa?"

"Hôm nay tớ nói với họ rồi, từ hôm nay trở đi không cần đến nữa, để họ về nhà, tự tớ làm là được rồi."

Kai hỏi một câu đầy ẩn ý: "Yoona cũng không giữ lại à?"

Suho cau mày: "Tớ nghĩ tớ đã nói rất rõ ràng với cô ấy rồi."

Đang nói thì thấy Mino nổi giận đùng đùng bước vào, phía sau là Chanyeol nhàn nhã thong dong theo vào. Suho và Kai liếc nhau: "Sao vậy?"

Mino thở hổn hển: "Con bé chết tiệt! Tớ còn định chờ nó cùng về! Thế mà nó đã đi trước rồi!"

Suho hiểu ngay lập tức, cúi đầu nhìn cốc thủy tinh. Kai chả hiểu mô tê gì hỏi Chanyeol: "Cậu ta đang nói gì thế?"

Chanyeol nhún vai: "Chả liên quan gì đến tớ. Lúc tớ và Rose ăn sáng, tớ nghe cô ấy bảo sáng nay Jisoo lên xe về nhà, lúc ấy tớ còn thấy lạ, không phải hàng năm cô ấy đều về với Mino ư. Lúc gặp Mino ở cửa, tớ bèn hỏi cậu ta một câu, ai ngờ cậu ta nổi giận liền, gọi điện thoại cho Jisoo xong lại càng tức."

Sau khi Mino bình tĩnh lại bèn hỏi Suho: "Chuyện này cậu biết không?"

Suho lắc lắc nước trong cốc thủy tinh, nước trong cốc dù lắc như thế nào vẫn giữ nguyên hình dạng của vật chứa. Suho bỗng nhớ ra một bức tranh chữ còn để ở nhà cũ: thiên hạ nhu nhuyễn mạc quá vu thủy, nhi công kiên cường giả mạc chi năng thắng, kỳ vô dĩ dịch chi.

Suho cảm thấy Jisoo cũng giống như nước vậy, nhìn thì có vẻ mềm mỏng, yếu đuối, nhưng không làm thế nào mà nắm chắc được. Anh bận lâu như vậy không tới gặp cô, thật ra cũng muốn xem rốt cuộc cô có thể chủ động tới gặp anh không. Không ngờ là chẳng những cô không đến tìm anh, mà lại còn chạy trốn vội như vậy. Suho nhìn một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhàn nhạt mở miệng: "Lúc trước cũng không biết, sáng nay thấy cô ấy xách vali mới biết."

Kai nghe xong thì cười, nhìn Suho khóe miệng lại cong càng sâu, như là vô tâm nói với Mino: "Có gì đâu, không chừng là về nhà cùng bạn trai thì sao, chẳng lẽ cậu còn định quản lý người ta cả đời chắc?"

Nói xong ra hiệu bằng mắt với  Chanyeol, anh vốn tưởng Suho vì số liệu thí nghiệm vô dụng mới ỉu xìu, anh còn đang thấy lạ, Suho đâu phải người yếu ớt như vậy, giờ xem ra cái vẻ mặt cô đơn này của cậu ta quá nửa là có liên quan tới Jisoo. Chanyeol ngầm hiểu, ở bên cạnh hùa theo: "Phải, phải đấy, cậu là anh người ta thì cũng không quản lý người ta cả đời được?"

Mino giận dữ trừng mắt liếc Chanyeol "Tớ chờ em gái nhà cậu bị thằng khác lừa đi, xem cậu có phản ứng gì!"

Chanyeol liếc xéo anh: "Nhóc kia nhà tớ đã quyết định cho ra khỏi cửa từ lâu rồi, ngoài nó ra thì ai cũng biết hết."

Mino bị nghẹn, trợn trắng mắt, muốn phát điên.

Suho lại cứ thế im lặng, cúi đầu mím chặt môi nhìn chằm chằm cốc nước trong tay, ánh mắt sắc bén, sâu không dò nổi. Sau một lúc lâu, trong mắt anh chợt ánh lên một tia lấp lánh, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com