Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37

- Con trai! Đã xong chưa

Mẹ Min Yoongi bước vào, thấy con trai nhỏ đang chỉnh lại áo vest. Bà đến bên anh cười nheo mắt, nhìn con trai thắt cà vạt không quen mà lúng túng vụng về.

Bà cười cười không hiểu sao sau mấy lần dục Min Yoongi lấy vợ, thì cũng có ngày nghe lời mà cưới xin. Bà vui lắm, chỉnh trang lại dặn con trai mấy lời. Nhớ ra điều gì đó, có người gửi gì đó cho con cần người kí nhận. Min Yoongi cũng không thắc mắc gật đầu rời đi.

Chẳng bất ngờ lắm nếu có ai đó gửi quà vào ngày đặc biệt, nhưng hôn lễ chẳng mời người ngoài, bạn bè cũng không. Điều khiến anh sửng xốt hơn việc gửi đến địa chỉ hôn lễ.

Min Yoongi nhận đơn kí nhận của người chuyển hàng, và một bức thư gắn lên bưu kiện. Nó được bọc kĩ càng bởi lớp giấy nâu và các góc có đệm xốp đính kèm chống va đập. Phải đến hai người khiêng vào trong phòng thay đồ.

Mẹ Min Yoongi cũng bất ngờ, không biết bạn của con trai lại tinh tế như vậy. Gửi quà cưới cũng chu đáo quá rồi, nhìn ngoài có thể thấy nó là một bức tranh.

Min Yoongi nhìn thiếp nhỏ gắn trên đó, hoa văn được vẽ bằng tay. Hình chipi quen thuộc gợi nhớ về chuyện cũ, anh không mở nó ra nhưng vô thức ngẩn người nhìn món quá chưa mở ra. Min Yoongi đầy rẫy những suy nghĩ chồng chất, đây có phải điều mà em muốn cho anh thấy không.

- Sao mẹ và em còn ở đây, sắp đến giờ rồi

Gum Seo có thể là đang gấp gáp tìm Min Yoongi, vì chạy đi khắp nơi tìm nên thở dốc.

- Được được, mẹ đi liền. Con trai mau chải chuốt lại ra luôn nhé

Min Yoongi gật đầu, nhưng chẳng còn tâm trạng nào chú ý đến lễ đường kia cả. Anh trai bên cạnh cũng nhìn theo hướng mắt Min Yoongi. Lúc này mới để ý khung ảnh che kín chưa được mở.

- Sao vậy? Ngẩn người thế!

- Quà fan tặng, không nỡ mở ra thôi

- Mở đi, người ta muốn em thấy, đó mới là trân trọng chứ

Min Yoongi thở dài trước khi chạm tay vào nó, sờ lên tấm giấy bóc mịn. Cởi bỏ giây nơ đỏ đặc trưng, anh vẫn cầm khư khư tấm tiếp hình chipi câu cá. Hình chipi đầu tiên anh từ vẽ trên máy tính của Jungkook.

Tiếng giấy xé mãn nhãn, từng hình ảnh trong tranh dần lộ diện. Min Yoongi run rẩy kéo lớp giấy cuối cùng trên khung ảnh. Một Min Yoongi cười tươi rói nhìn vào ống kính, đây không phải nét vẽ, mà là rất nhiều chữ " Min Yoongi" kết thành. Từ chữ đậm, rồi nhạt dần, rồi mờ ảo, phía góc dưới một chữ kí khiến Min Yoongi chết lặng.

- Wao! Tuyệt thật, em sướng nhất rồi nhé. Mau lên đi, anh ra trước

Gum Seo không hẹn mà nhìn bức tranh lâu hơn. Chỉ là ánh mắt toàn sự khen ngợi bức ảnh, như một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng. Vỗ vai em trai rồi rời đi

Min Yoongi lúc này mới mở thiệp ra, nét chữ ngay ngắn không có gì thay đổi. Chỉ làm cho anh càng thêm bối rối nhiều hơn là hồi hộp, vui mừng và cũng sợ hãi. Đến cuối thì em cũng không xuất hiện, nhiều năm rồi vẫn nhớ lời hứa khi trước .

Jungkook!

Anh cảm thấy mình khó thở, không thể gọi tên em một cách hoàn chỉnh. Min Yoongi chao đảo gục xuống bên cạnh khung tranh vẽ mình. Anh nhớ Jungkook đã chụp bức ảnh này, cả hai sau đó cũng cười mà ôm lấy nhau.

Ngón tay Min Yoongi miết lên từng nét bút với chữ "Min Yoongi". Anh có thể ngồi hàng giờ để đếm trên đó có bao nhiêu chữ, quên luôn rằng hôm nay là ngày gì.

Min Yoongi nhớ em rồi, anh không có cam đảm để yêu một ai khác. Cũng chẳng thể bước cạnh người con gái kia được . Sao em tàn nhẫn như vậy chứ, để rồi anh không lỡ mà chờ đợi.

Anh nghi ngờ việc Jungkook có thể ở đây, tham dự lễ cưới của mình. Nhưng làm sao có thể sảy ra chuyện vô lý này, chưa kể có cả anh trai và bố mẹ . Min Yoongi vẫn nuôi hy vọng, anh bật dậy chạy nhanh ra ngoài. Lướt qua lễ đường trước sự bàng hoàng của mọi người. Tiếng người nhà gọi không thể lay động đuợc Min Yoongi. Anh cứ vậy lao thẳng ra đường lớn, tìm kiếm xung quanh mọi nơi.

Min Yoongi rơi vào hoảng loạn, cảm thấy mọi người cứ vụt qua nhanh nhẹn. Anh hoa mắt rồi, có thể đây là mơ cũng được, chỉ cần có thể thấy Jungkook. Mọi thứ đều đáng, đều cần trả giá đắt, hơn bất kì thứ gì anh có. Jeon Jungkook đứng bên kia đường, một thân áo trắng cùng một đứa nhỏ lạ lẫm.

Bước chân Min Yoongi gấp gáp, muốn chạy nhanh hơn. Nhưng trời nắng chói khiến tầm nhìn không rõ ràng, phía sau tất cả không ngừng gọi anh lại. Gum Seo đuổi theo em trai và một vài người nữa. Có cả tiếng hét trong không vang vọng, Min Yoongi không lọt tai điều gì cả, anh chỉ muốn đi nhanh hơn đến bên kia.

Miệng liên tục gọi tên Jungkook, nhưng em không nghe thấy một mực quay đi. Min Yoongi vội vã sợ lần nữa không thể gặp em, nhưng dường như anh vừa va phải thứ gì đó. Cơ thể đau nhức mà ngã xuống làn đường, mắt lại tìm kiếm bóng dáng em. Min Yoongi không thấy, nỗi sợ lại dâng lên gấp bội. Mắt anh đỏ ngầu đầy tia máu cố đứng lên chật vật.

- Yoongi, em có sao không? Mau gọi xe cứu thương!!!

Tiếng ồn ào này càng nhiều, bước chân vội vã che kín khoảng không nắng nóng. Min Yoongi thấy mình hô hấp khó khăn, đầu anh đau nhói, chất lỏng lạ lùng chảy bên thái dương.

Tiếng khóc của Mẹ lớn quá, Min Yoongi không nhìn rõ được gì cả. Mắt cũng dần khép lại nhắm  chặt

- Mau lên!!!

- Sao xe còn chưa tới...

Cả lễ đuờng trở lên hoảng loạn, không còn ai để ý đến cô dâu, một mình trong phòng. Vẫn háo hức chờ tới khi được khoác tay chồng đi vào lễ đường.

Xe cứu thương kêu inh ỏi, chạy nhanh đến bệnh viện, Tin tức nhanh chóng lan truyền. "Min Yoongi gặp tai nạn trong ngày trọng đại"

Min Yoongi rơi vào hôn mê, anh chẳng muốn tỉnh lại ngày qua ngày mà không có mục đích. Anh rơi vào kí ức trước khi Jungkook rời đi, em đúng là giỏi trong việc lừa người. Cũng rất giỏi làm hai anh em họ chao đảo mất phương hướng.

Em chuẩn bị tốt như vậy, cũng là để rời đi trong im lặng. Jungkook để lại vết thương lớn trong lòng Gum Seo, giấy ly hôn cũng đã kí ngay ngắn anh đâm đầu tìm kiếm. Ấy vậy mà mọi liên lạc đều cắt đứt dứt khoát, anh ấy chịu kích động lớn mà tự tổn thương mình. Rơi vào trầm cảm lo âu, nhiều năm liền mới ổn thỏa, nhưng Min Yoongi biết anh trai vẫn âm thầm tìm Jungkook.

Min Yoongi cũng không khá hơn, vừa rồi em còn vui vẻ cười đùa bên mình. Đến khi tỉnh dậy đã lạnh lẽo, chỉ để lại bức thư viết tay. Hắn lao đầu vào tìm kiếm, nhưng Jungkook giống như bốc hơi vậy. Nhà cũ của em, cô nhi viện em từng đến, chỗ cả hai từng đi cũng mất tắm.

Tâm trạng xuống đốc bản thân tiều tụy đến cả ba mẹ cũng không nhận ra. Min Yoongi nhớ phát điên, có thể không nhớ ra anh cũng được nhưng đừng rời khỏi đối phương. Những chai rượu làm trở thành người bạn, đôi khi nóng tính liền đập phá làm loạn. Min Yoongi thất thểu ngồi dằn vặt, lần đầu yêu sao đau đớn quá vậy. Anh liên tục vỗ vào ngực mình, anh lần đầu biết khóc vì ai đó, không phải bố mẹ hay người hâm mộ.

Min Yoongi không muốn tỉnh lại, anh hy vọng trong mơ gặp được em

_______
#르티린

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com