chap 6
"Suna không chơi bóng được nữa à." cặp cáo nhà Miya sấn tới chỗ của Suna để hỏi chuyện
"ừ tay đau." Cậu chán nản lắc cái tay đang bị bó chặt lên trước mắt cặp anh em kia, tất nhiên cậu vẫn tránh vì ai có thể biết hai tên đó có nhảy vào đạp cái mạnh vào tay cậu phát không?
"Vậy tao với mày đi đi kệ nó." Atsumu kéo vai thằng em nó đi, cầm cái trái bóng trên tay mà bày ra vẻ mặt hớn hở.
"Khoan, ê tao còn chưa ăn ! Ê!"
Và cứ vậy tiếng cãi cọ kéo dài theo cả dãy hành lang.
"Giờ thì đi ăn thôi." Suna lôi hộp Bento từ trong cặp của mình ra rồi cầm theo lên sân thượng.
Nói trắng ra thì sân thượng trường là một nơi khá hoàn hảo để nghỉ trưa, ngoài việc nó yên tinhc không có ai, thì ở đây nhìn xuống có thể nhìn thấy phần sân cạnh phòng tập thể chất, chỗ họ sinh hoạt câu lạc bộ. Đó là nơi mà trưa nào Kita-san cũng ra để tập và ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi. Một công đôi việc, quá hời.
Suna mở cửa tầng thượng ra, chọn lấy chỗ gần ban công nhất, hướng về phía phòng tập. Kita-san vẫn chưa ra à? thường thì anh ấy hay xuống đó rất sớm mà nhỉ? Có khi nào hôm nay anh ấy không đi học? sáng cũng không thấy.
Đang mải suy nghĩ xem người đàn anh của cậu đang ở đâu thì một tiếng mở cửa đã làm cậu khẽ giật mình. A, là Kita-san.
"Kita-san!?" Suna cũng bất ngờ thốt lên, chẳng mảy may gì đến việc cái vẻ lạnh lùng thường ngày nữa.
"A, Suna. Tình cờ quá nhỉ?" Kita cũng cầm lấy hộp Bneto mà đi đến gần chỗ cậu. Tuy có rất nhiều chỗ nhưng Suna cũng theo phản xạ mà tránh người ra để lại một chỗ cạnh mình cho Kita. Kita thấy vậy cũng lấy cái khăn trong người ra, trải xuống rồi ngồi xuống.
Suna trong lòng hoảng loạn không biết nên vui hay gì nữa, thật sự cũng rất vui nhưng đây là lần đầu cậu ăn cùng với Kita-san, hồi hộp đến mức không thể động đậy.
"Vậy sao anh... lại lên đây vậy? Không phải bình thường sẽ ăn ở căn tin sao...?" Suna nhìn vào hộp cơm của Kita-san, cậu chưa thấy nó bao giờ.
"Aran đã nói anh có thể thử làm Bento một lần, và cậu ấy cũng giới thiệu cho anh chỗ này, không ngờ lại gặp em ở đây." Kita cầm lên hộp Bento, bắt đầu mở ra.
Nhìn nó khá ngon, mùi lại rất ổn là đằng khác. Kita-san thực sự rất giỏi nấu ăn nhỉ, nếu về nhà cậu được thì tốt quá.
"Không ăn à?" Kita quay sang hỏi, Suna cũng nhanh tay mà mở hộp cơm ra. Và cậu thực sự hối hận vì đã mở nó ra.
Trước mặt cậu và Kita-san, cả dòng chữ "SUNA RINTAROU LÀ ĐỒ NGỐC!" to đùng trên đống cơm, hẳn người làm ra nó là ai thì mọi người cũng chả cần đón cũng biết. Suna đậy ngay hộp cơm lại, liếc sang Kita-san một cái, anh đã thấy chưa?
Dám cá cái biểu cảm trên mặt Kita, anh đã thấy rồi.
"Anh, không phải thế đâu..." Suna ra sức khua tay trước mặt Kita-san. chiều nay về cậu không tuyệt giao với mẹ thì chắc cậu sẽ tức đến chết mất.
"Cứ ăn như thường đi, có sao đâu? em không cần phải xấu hổ về nó."
Đúng rồi, thật sự thì nếu Kita-san không có vấn đề với nó thì cậu cũng không có gì. Nhưng trên thực tế, cái này quá trẻ con đi mất. Nhưng thôi cậu cũng đành mở ra,xét cho cùng ngoài phần chữ rong biển trên cơm thì đồ ăn không có gì chê được.
Họ ăn trong im lặng, không ai trong cả hai nói câu gì dù họ đang ngồi cạnh nhau.
Ăn xong rồi, no quá. Thực sự nó ngon hơn khi được ăn cùn Kita-san, mọi thứ đều hoàn hảo, trừ cái dòng chữ trên hộp cơm của cậu ra.
"À mà Suna, có chuyện này.."
Cầu hôn hả? Ok cậu đã sẵn sàng rồi.
"Anh có tìm thấy cái bức thư này dưới sàn nên định để lên cho em nhưng lấy khăn xong thì quên mất. Nên anh muốn trả lại."
Một cái lí do có quá nhiều lỗ hổng, nhưng Suna lại chẳng hề đoái hoài tới nó. Thứ duy nhất trong đầu cậu bây giờ chỉ có 'Kita-san đẹp quá.' Đây là lí do người ta khuyến cáo không nên yêu sớm à?
"Suna?" Kita hỏi thêm một lần, Suna thữ sự đang nhìn chằm chằm vào anh với một ánh mắt kì lạ.
"A, xin lỗi anh." Suna nhận lấy bức thư từ Kita-san, đây là cái bức thư hôm trước cậu vất đi đây mà, sao Kita nhặt được. đừng nói anh ấy bới thùng r- không chắc là cậu vất ẩu nên nó rơi ra ngoài.
"Thư tình à?" hiếm khi thấy Kita-san hỏi về mấy chuyện này, có khi nào anh ấy muốn biết cậu có đồng ý hay không đấy
"Đúng vậy, là gửi cho em."
"Em thấy nó thế nào?" Cuối cùng cũng nói ra rồi, giờ chỉ còn chờ xem phản ứng của Suna. Nói thật Kita khá mong chờ vào nó.
"Không đời nào đâu." và đó là cái câu mà Suna đến tận mai sau vẫn không hết hối hận. Vâng, cậu vừa từ chối thư tỏ tình của Kita mà không hề hay biết gì.
"Nét chữ thì đẹp đó, nhưng nội dung thì thực sự nhàm chán, và thậm chí nó còn cứng nhắc nữa. Thực sự đó có phải là một người xinh đẹp đến thế nào thì em không đời nào hẹn hò với mấy người cứng nhắc vậy đâu." cậu nhìn bức thư với một nụ cười mỉa mai, à còn nếu cái người cứng nhắc đó là Kita-san thì được nhé. " Với cả em cũng đã có người mình thích rồi."
Là anh đấy.
Suna quay sang phía Kita, người mà từ nãy đến giờ không hó hé câu nào. Và anh ấy đang... khóc?
"Kita-san? sao vậy??" Suna hốt hoảng quay đi lấy khăn tay từ trong túi ao.
"À xin lỗi, anh vừa bị con gì bay vào mắt đấy nên bị chảy nước." Kita đưa tay lên má quệt đi một phát rồi đứng dậy. "Anh ăn xong rồi, em cứ tiếp tục đi, vậy nhé."
"Khoan à vâng?" Suna vẫn chưa kịp nói gì thì Kita đã cất hộp cơm rồi đem đi, nhưng anh ấy vẫn chưa ăn xong nửa hộp, điều này làm Suna khá khó nghĩ không biết mình đã nói sai ở đoạn nào.
"A Kita, còn cả Suna nữa à, tình c-" Aran vừa kịp lúc đi lên để xem tình hình sao rồi thì lại thấy Kita đi thẳng xuống bên dưới luôn, còn Suna thì đang ngồi ngơ ngác ở đó.
"Suna chú làm gì Kita rồi à?" Aran quay sang nhìn Suna đang ngồi đơ một chỗ, vì anh biết giờ đuổi theo Kita cũng không phải là cách tốt nhất.
"Không em..." Suna vẫn đang nghĩ Kita có vấn đề gì với bức thư kia, vì rõ ràng quá rằng anh đang nói dối.
"Suna chú thấy Kita là người như thế nào?" Aran ngồi xuống cạn Suna, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh cũng muốn biết.
"Kita-san rất tốt, chỉ có cứng nhắc và đáng sợ thôi." Suna ăn vào một miếng xúc xích bạch tuộc trong hộp cơm, cảm giác gì đó vẫn đang canh cánh trong lòng cậu
"Thế chú thích Kita không?"
"Hả, em sợ Kita-san." đây vẫn luôn là lời nói dối thường ngày của Suna, cậu không dám cho ai biết rằng mình đang đơn phương người đàn anh của mình.
"Suna mấy lúc chú nói dối dở tệ lắm đấy." Aran quay sang mỉa mai. Nói là vậy, nhưng Aran cũng không biết rằng Suna có thích Kita hay không, anh chỉ có thể dò hỏi.
"Nhưng em không thích anh ấy, chỉ là kính trọng như đàn anh đàn em thôi." Còn Suna thì vẫn cứng mồm, nói ra mấy câu này đúng là có lỗi với tâm nhưng đâu phải dễ moi ra từ Suna cái gì.
Aran nhìn cái biểu cảm của Suna, có vẻ cậu không nói dối. Nhưng nếu vậy anh đang không biết sẽ nói gì với Kita đây, có lẽ bây giờ nên đi tìm thôi.
"Vậy ăn tiếp đi rồi mau chóng lành tay, cả đội đang cần chú chặn bóng rồi đấy, chúng ta cũng sắp có trận đấu giao hữu rồi đấy."
"Vâng." Suna cứ ngồi đó cho đến khi Aran đi rồi, cậu vẫn không thể ngừng nghĩ về Kita-san
Chết tiệt, cậu đã làm gì sai chứ, cả từ hôm đó đến giờ cậu không biết mình làm gì khiến Kita-san tránh mặt rồi bỏ đi vậy. Là do bức thư này à? lúc này Suna nhìn lại bức thư trên tay mình. Quả thật là càng nhìn càng thấy tức mặt, Suna xé nó đi luôn, cậu vo lại rồi ném vào thùng rác gần đó.
"Chán thật, hết hứng ăn rồi." Nhưng cậu đã ăn xong hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com