Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

"Em đến rồi!"

Park Chaeyoung mở cửa nhà, nằm ịch xuống sofa nhắm mắt lại, thêm một ngày mệt mỏi nữa kết thúc, cảm giác thật nhẹ nhàng khiến nàng xém rơi vào giấc ngủ.

"Con bé này! Mau cởi giày, cặp nữa! Lên phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ăn tối"

Alice Park mang tạp dề màu hồng phấn, nghe tiếng mở cửa đã biết ngay là em gái đã về, tay cầm vá bước ra ngoài phòng khách. Thấy được cảnh người kia giày vẫn còn mang, cặp sách vứt ngổn ngang dưới chân ghế sofa, y giơ chân đá đá lên cái mông tròn kia.

Chaeyoung liền mở mắt. Uể oải đứng dậy, lúc nãy bị tông trúng, té thế nào lại bị bầm ở bắp tay, giờ nó trở nên đau nhứt. Nàng lấy bên tay còn lại, xoa xoa bóp bóp chỗ bầm đó. Việc làm này không thể không lọt ngay vào mắt tinh của Alice được.

"Em sao vậy? Sao lại bầm?"

"Lúc nãy em bị té"

"Đau không? Con gái con nứa bất cẩn, tắm xong xuống đây chị bôi thuốc cho"

"Vâng!"

Vì cường độ bất đồng của cha mẹ một tuần 4 lần nên đương nhiên, để tránh bị vạ lây thì Alice quyết định chuyển đi ở riêng. Y cũng rất thương em gái mình, nên khi nào xảy ra cãi nhau thì chính y sẽ mang em gái tránh đi một thời gian. Alice vẫn sống một mình, nhưng lại xây hai gian phòng. Cho em gái lẫn y. Căn phòng của Park Chaeyoung vẫn mỗi ngày được dọn dẹp sạch sẽ, để khi nào cần thì chỉ vào ở, chẳng phải quét dọn làm sạch.

Bên trong căn phòng treo đầy những bức tranh đầy sắc màu về gia đình, chính nàng tự tay vẽ và tự đóng khung treo lên.

Park Chaeyoung vừa bước vào liền nhảy lên giường. Quăng chiếc cặp nặng trịch sang một bên, thò tay vào túi áo lấy ra mấy tờ tiền và thẻ căn cước khi nãy người kia đưa nhầm.

"LaLisa Manobal! Quốc tịch Thái Lan! Ô..người ngoại quốc sao? Nói tiếng Hàn rõ ràng thế"
"25 tuổi? Lớn hơn mình 6 tuổi?"
"Ô..ở đây có số điện thoại nữa.."

Park Chaeyoung nhanh chóng lưu vào danh bạ. Sẵn tiện lên mạng xã hội tìm tài khoản người này, xem cuộc sống của người ta như thế nào.

Ting..

Tin nhắn lại đến, hiển thị đầu khung hình. Là cô bạn thân của nàng, Kim Jennie.

- Rosie! Tớ có bất ngờ cho cậu!
- Là cái gì?

Không trả lời, nàng khó hiểu. Tự dưng nhắn một câu rồi bay đi đâu mất tiêu. Hình như mình có hơi dễ tính đối với nó nhỉ?

Xong xuôi, Chaeyoung được Alice chở đi ăn tại một nhà hàng đồ Âu. Nhà hàng không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng chung quy lại rất đông. Khi trên xe, nàng nổi hứng tò mò khi Alice luôn miệng nói về nhà hàng này, lập tức lên mạng tìm đọc một số bài báo. Là một chuỗi nhà hàng cao cấp trải dài khắp Đại Hàn nói riêng và thế giới nói chung. Cách làm việc rất kì lạ, chỉ có thể nhận tối đa 100 thực khách một ngày, nhiều hơn sẽ không được vào. Vậy mà quanh năm doanh thu luôn đứng đầu và có xu hướng ngày càng tăng.

"Alice! Em thấy nhà hàng hơi đông rồi. Có lẽ mình nên đi chỗ khác" - Tính cách không thích nơi đông người và ồn ào, nàng níu lấy tay áo Alice.

"Đừng lo. Chúng ta là khách VIP đấy"

Nhưng Alice chỉ vỗ lên mu bàn tay nàng mấy cái như an ủi, tiếp tục bước thẳng đến sảnh nhà hàng.

"Nhưng chúng ta lần đầu vào đây mà"

Alice không nói gì thêm, vui vẻ đi phía trước. Còn nàng thì lẳng lặng theo sau. Khó hiểu.

Chỉ đến khi thấy được Kim Jennie đứng giữa sảnh đón khách rộng rãi sang trọng, tươi cười như hoa, Chaeyoung mới cất đi vẻ mặt khó coi kia, chạy phăng đến ôm chầm lấy cô bạn.

"Cậu về nước khi nào"

"Mới về thôi. Như đã nói, tớ tạo bất ngờ cho cậu đấy. Vui không?"

"Vui..vui lắm! Tớ nhớ cậu lắm đấy"

"Được rồi được rồi! Mau vào ăn với tớ. Hôm nay tớ bao"

( Thật ra đến khi ăn đến no căng cả bụng, sắp tạm biệt nhau ra về thì Park Chaeyoung mới ngộ ra là chuỗi nhà hàng đắt đỏ mà hai người đang ngồi ăn là của cha Kim Jennie. Bảo sao cô nàng mạnh miệng nói bao, mạnh miệng kêu thức ăn như đãi tiệc mà không để ý mình đang ngôi trong nhà hàng cao cấp, cứ thế ăn xong thì gọi điện cho cha mình báo một tiếng rồi xách mông đi về. )

Hai người bạn vui vui vẻ vẻ nắm tay nhau vào phòng ăn riêng, nơi thường chỉ dành cho các quan chức, giám đốc đặt trước để bàn công việc.

"Học hành bên đó thế nào"

"Tớ thấy khá dễ. Tớ đang có ý định học ngành thiết kế thời trang nhưng bố tớ không cho, nhất quyết bắt tớ phải đậu ngành quản trị kinh doanh Columbia"

"Thiết kế thời trang sao" - Nàng ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật gù đồng ý rằng cô bạn của mình thực sự có thiên phú về thời trang.

Từ hồi bé xíu, Jennie đã có gu thẩm mỹ cho riêng mình, không ai có thể ép buộc cô nàng mặc bất cứ thứ gì nếu chúng không lọt vào mắt mình, toàn bộ quần áo đều là do cô nàng tự lựa chọn. Ngoài ra, trong khi những đứa trẻ cùng lứa khác xem phim hoạt hình vui nhộn, Jennie một mình mải mê với những sàn diễn thời trang của nhiều thương hiệu từ bé đến lớn, nuôi giấc mơ thành lập thương hiệu thời trang cho riêng mình.

"Đúng. Bố tớ bắt tớ phải học Kinh tế để sau này tiếp quản gia sản. Nhưng ông đâu biết được tớ chọn đi du học ở New York có liên quan đến đam mê của tớ đâu"

"Bác Kim mà biết thì em sẽ bị nhốt ở Đại Hàn mãi mãi NiNi ạ"

Alice thanh tao gắp một miếng thịt cho vào đĩa của cô nàng đang xụ mặt nũng nịu với bạn mình, giở giọng trêu chọc một chút.

"Tớ cũng đang không biết làm sao, Chaengie, cho tớ xin lời khuyên đi"

"NiNi, cậu thử nghĩ xem. Cậu là con gái độc nhất của nhà Kim, sản nghiệp khổng lồ chống lưng cho cậu, nếu sau này muốn thành lập một thương hiệu thời trang riêng thì chẳng phải sẽ rất dễ sao"

Jennie gật gật.

"Tớ nghĩ, trước tiên cậu cứ học theo bố cậu để tiếp quản gia sản, đến khi cậu hoàn toàn nắm quyền kiểm soát, cậu hoàn toàn có thể tiếp tục đam mê. Khi đó, cậu vừa có thể thoải mái sáng tạo, thiết kế, tập đoàn lại càng phát triển mở rộng ra nhiều lĩnh vực. Không thấy lợi hơn sao"

"Ừm.. nói có vẻ dễ nhỉ"

Alice dè dặt nhìn nàng sau khi nghe lời khuyên có hơi sai nhưng không biết sai chỗ nào. Đúng là những tấm chiếu mới chưa trải, lúc nói thì dễ nhưng đến khi bắt tay vào việc học rồi từng bước lên quản lý, nắm quyền điều hành công ty thì chỉ biết than trời. Biết bao nhiêu gánh nặng đổ lên vai, ngày đêm xử lý công việc cứ chất cao như núi mãi không giảm đi, đến lúc đó thời gian nghỉ cũng chẳng có, huống hồ là thời gian thiết kế vẽ vời. Park Alice chính là một nhân chứng sống.

"Tớ sẽ bàn lại với bố tớ sau. Chuyện này không thể giải quyết ngày một ngày hai được"

Jennie tiếp tục rẻ nhánh sang chuyện khác nhanh như một cơn gió. Bọn họ cứ luôn miệng trò chuyện, cười đùa sau một khoảng thời gian rất dài không gặp nhau. Alice nhìn nụ cười tươi như nắng của em gái khi ở bên cạnh Jennie - cũng coi như là một đứa em gái - mà cảm thấy vui lây, đã rất lâu từ khi cha mẹ hai người bắt đầu xung đột, y chẳng thể thấy được gương mặt vui vẻ như hôm nay của nàng nữa.

𝐒𝐮𝐧𝐟𝐥𝐨𝐰𝐞𝐫 | 𝐋𝐢𝐜𝐡𝐚𝐞𝐧𝐠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com