#4
Cái gì? Vũ Minh Ngọc sao? Tên A Cẩu nghe đến thì sợ xanh mặt. Bèn nói:
“Ra là Ngọc Tỷ thật xin lỗi là tôi thất lễ. Em trai tôi không biết nên động đến người của chị. Mong chị bỏ qua cho nó.”
Minh Ngọc lắc ly rượu trong tay, mắt nhìn A Cẩu khiến hắn sởn gai óc
“Vừa nãy mày đòi bắt bọn tao đi. Tao cho mày bắt nhưng với điều kiện mày có đủ bản lĩnh đấu với tao không?”
“Tôi không dám! Không dám nữa!”
Cái gì chứ đấu với Ngọc Tỷ hắn không dám. Ai cũng nghe đến danh tiếng của cô đấu cùng có mà đi chầu diêm vương sớm.
“Nhớ rõ cho tao. Mày còn động đến mấy cô gái này thì tao không tha cho mày. Kể cả thằng em mày. Chuyện hôm nay tao bỏ qua nếu có lần sau dám đến hộp đêm của tao ra oai quát tháo thì cẩn thận cái mạng của mày- một đi không có đường về.”
Lời nói sắc lẹm vang lên khiến cả hộp đêm khiếp sợ. Mọi người không ngờ hôm nay Ngọc Tỷ người đứng đầu bang Kim Long lại đến đây.
Tên A Cẩu dập người tạ ơn rồi bèn kéo bè phái của hắn đi thật nhanh.
Minh Ngọc quay sang nhìn phi Nhung, khẽ hỏi:
“Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao”
Bên này đám người Mạnh Quỳnh thấy một màn như vậy quả thật thích thú không thôi.
“Hôm nay đến đây chơi thật bất ngờ. Không ngờ được tận mắt thấy Ngọc Tỷ trong lời đồn rồi.”
Minh Huy đưa mắt nhìn Minh Ngọc nhưng nhanh chóng ánh mắt lại dời sang người kế bên là An Hy. Cô vô tình cũng nhìn sang thấy anh đang nhìn mình thì ngượng ngùng không thôi. Tự nhiên bị người ta nhìn chằm chằm. Minh Huy thích thú bộ dáng đó của An Hy.
“Em dâu cũng thật gan dạ nhỉ Thiên Vũ?”
Mạnh Quỳnh chứng kiến khí thế bức người của Đan Tâm bèn trêu chọc Thiên Vũ. Lúc này anh cũng đang có muôn vàn câu hỏi đây?. Cô vợ này bình thường luôn ít nói lại hiền dịu nhưng hôm nay anh được chứng kiến một mặt khác là lạnh lùng tột điểm rất lạ.
Các cô ngồi một lúc thì đi về. Mỹ Hương đưa phi Nhung đến nhà rồi cũng lái xe về nhà mình.
Phi Nhung đóng cổng rồi lúi húi mở cửa trong nhà. Một bóng đen ập đến ép cô vào cửa, Triệu Vy hốt hoảng căng mắt nhìn xem là ai. Lúc này Mạnh Quỳnh đang ép cô vào cửa, lời nói mang chút tức giận vang lên:
“Em đến hộp đêm làm gì?”
Phi Nhung đẩy anh ra một chút sau đó nói:
“Tôi có hẹn cùng bạn. Làm sao anh biết? mà anh đến đây làm gì?”
Mạnh Quỳnh lần nữa giam cô trong vòng tay mình. Tay anh chống lên cửa vây lấy cô.
“Tôi có việc nên đến đó. Em có biết nơi đó nguy hiểm lắm không?”
Phi Nhung bị khí thế bức người của Mạnh Quỳnh làm cho run sợ. Bình tĩnh đáp lại:
“Tôi không sao rồi mà! Anh…anh buông ra trước đã”
Mạnh Quỳnh nhìn cô hồi lâu rồi hạ tay xuống. Đưa tay vén vài sợi tóc trên trán của cô
“Tôi lo cho em nên đến đây! Em không mời tôi vào nhà sao?”
“Nguyễn tổng bây giờ cũng trễ rồi hay hôm khác anh đến sớm được không? Bảo đảm anh đến tôi sẽ ở nhà tiếp đón đàng hoàng. Thứ lỗi cho tôi, ngày mai tôi có tiết học sớm nên cần nghỉ ngơi.”
Mạnh Quỳnh nhìn bộ dạng đuổi khách của cô thì thấy buồn cười. Đưa tay xoa đầu cô một chút, khẽ nói:
“Được rồi bây giờ tôi về. Em mau ngủ sớm đi. Ngày mai tôi đón em.”
Phi Nhung nghe thế liền hoảng hốt, vội nói:
“Không cần đâu! Tôi có thể tự đi được. Nguyễn tổng không cần phiền như vậy.”
Mạnh Quỳnh im lặng nhìn cô. Cả hai chìm đắm trong không gian thơ mộng với những cánh hoa tường vi bay nhẹ trong gió. Phi Nhung hơi mất tự nhiên nhìn Mạnh Quỳnh bối rối
“Vậy…vậy anh có thể về chưa, tôi buồn ngủ rồi.”
Mạnh Quỳnh cười nhẹ bất ngờ hôn lên đỉnh đầu của cô rồi quay đi. Phi Nhung nhìn theo hướng anh tim đập liên hồi.
————
Phi Nhung đang ngồi trong phòng thu. Cô là phát thanh viên của công ty giải trí Kim Tinh. Đây là việc làm thêm của cô. Hôm nay cô không học nên đến đây làm việc. Cô đang chia sẻ và tâm sự cùng một khán giả. Khán giả ấy nghe cô chia sẻ thì cũng vơi được phần nào phiền muộn. Cuối cùng là phần bài hát ở cuối chương trình. Hôm nay chủ đề liên quan đến tình yêu đơn phương nên cô cũng gửi đến cho khán giả của mình một bài hát. Cô trực tiếp hát bài hát này. Phi Nhung có giọng hát êm tai đi vào lòng người ngoài ra cô còn biết đánh đàn. Kim Tinh luôn có một vị trí cho cô vì sự tài năng của bản thân.
Phi Nhung cất tiếng hát cả gian phòng im lặng lắng nghe. Mà bên Nguyễn thị vô tình Mạnh Quỳnh cũng lướt điện thoại vô tình thấy chương trình phát thanh thấy tên của cô cũng bấm vô và nghe được giọng hát của cô.
“Vài dòng nhật kí
Tôi có một người
Tôi thầm thương
Nhưng tình này
Chỉ riêng
Tôi mà thôi
Tôi vẫn thường
Mong người khóc
Mong người
Có nhiều ưu phiền
Vì khi đó
Tôi có thể sẻ chia
Rồi tình yêu lớn
Cho đến một ngày
Tôi nhận ra
Khi người buồn
Tôi cũng nhiều xót xa
Thế nên giờ đây tôi muốn
Người tìm ai đó
Như mong đợi
Hãy sống vui
Nước mắt cứ để
Riêng mình tôi
Ngược thời gian
Đi về nơi lòng chưa
Nhớ chưa thương
Đi về nơi lòng chưa
Vướng tơ vương
Nếu ngày xưa
Mình không
Quen biết nhau
Chẳng đớn đau
Vì tôi biết
Do là riêng mình tôi
Cứ đơn phương
Nhưng chẳng biết làm sao
Hết nhớ thương
Chấp nhận thôi
Khi người chẳng
Thương tôi người ơi
Rồi tình yêu lớn
Cho đến một ngày
Tôi nhận ra
Khi người buồn
Tôi cũng nhiều xót xa
Thế nên giờ đây tôi muốn
Người tìm ai đó
Như mong đợi
Hãy sống vui
Nước mắt cứ để
Riêng mình tôi
Ngược thời gian
Đi về nơi lòng chưa
Nhớ chưa thương
Đi về nơi lòng chưa
Vướng tơ vương
Nếu ngày xưa
Mình không
Quen biết nhau
Chẳng đớn đau
Vì tôi biết
Do là riêng mình tôi
Cứ đơn phương
Nhưng chẳng biết làm sao
Hết nhớ thương
Chấp nhận thôi
Khi người chẳng
Thương tôi người ơi
Ngược thời gian
Đi về nơi lòng chưa
Nhớ chưa thương
Đi về nơi lòng chưa
Vướng tơ vương
Nếu ngày xưa
Mình không
Quen biết nhau
Chẳng đớn đau
Vì tôi biết
Do là riêng mình tôi
Cứ đơn phương
Nhưng chẳng biết làm sao
Hết nhớ thương
Chấp nhận thôi
Khi người chẳng
Thương tôi người ơi
Trông từ xa
Mong người hãy luôn vui
Người ơi”
(Đơn phương- Đào Bá Lộc)
Tiếng hát ngọt ngào đánh thẳng vào trái tim Mạnh Quỳnh. Anh muốn được nghe mãi tiếng hát ấy. Bỗng nhiên anh nhớ đến cô. Nghĩ thế liền nhanh chóng rời khỏi công ty tự mình lái xe đến nhà phi Nhung.
Phi Nhung vừa trở về nhà đang làm bánh flan thì nghe tiếng chuông cô chạy ra thì gặp anh.
“Nguyễn tổng hôm nay không đi làm sao?”
Mạnh Quỳnh theo cô vào nhà ngồi ở sofa nhìn cô mang tạp dề thì hỏi:
“Đang nấu ăn sao?”
“Tôi đang làm bánh flan. Nếu Nguyễn tổng đến đây rồi vậy tôi mời anh ở lại ăn cơm tối nhé. Dù sao trời cũng sắp tối rồi.”
“Được! Tôi giúp em.”
Mạnh Quỳnh không đợi cô nói đi thẳng xuống bếp. Cô cũng theo anh đi xuống bếp.
Cô tiếp tục làm bánh. Mạnh Quỳnh mở tủ lạnh xem có thể nấu được gì. Anh thấy có thịt sườn liền nghĩ đến sườn xào chua ngọt thì hỏi cô:
“Em thích sườn xào chua ngọt chứ?”
“Ừm tôi cũng thích món đó. Anh biết nấu sao?”
“Biết hay không lát nữa em thử thì sẽ biết”
Cả hai vui vẻ nấu ăn trong nhà bếp. Triệu Vy sau khi làm bánh xong phụ anh một tay nấu ăn. Lúc dọn đồ ăn ra cô đang bưng dĩa rau thì trượt chân nhưng được Mạnh Quỳnh đỡ kịp. Cô bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng:
“Cảm ơn anh!”
Mạnh Quỳnh đỡ cô đi lại bàn ăn xem cô có sao không rồi ngồi phía đối diện. Cả hai bắt đầu ăn cơm. phi Nhung ăn sườn xào chua ngọt do Mạnh Quỳnh làm thì tấm tắc khen ngon. Cô không ngờ anh có thể nấu ăn ngon như vậy.
“Món anh làm ngon lắm đấy!”
“Em thích là được rồi!”
Mạnh Quỳnh gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén cho cô,khoé miệng có hơi giương lên vì lời khen của cô.
Cả hai ăn xong thì rửa chén. Xong xuôi phi Nhung làm một dĩa bánh flan cho Mạnh Quỳnh ăn. Anh nếm một muỗng vị ngọt thơm của bánh flan tan chảy trong miệng. Cô làm bánh thật ngon không quá ngọt vừa ăn. Phi Nhung có nhiều tài lẽ như vậy khiến Mạnh Quỳnh sinh ra cảm giác chiếm hữu muốn cô là của riêng là bảo bối của một mình anh.
Trời đã tối muộn. Mạnh Quỳnh đứng trước cửa nói với cô:
“Tôi về đây em khoá cửa cẩn thận rồi vào ngủ sớm nhé!”
“Tôi biết rồi. Hôm nay cảm ơn anh đã đến ăn cơm cùng tôi.”
“Tôi chỉ sợ làm phiền em thôi!”
“Không sao. Tôi cũng có một mình nếu anh rảnh thì hãy ghé sang đây”
“Vậy thì em chuẩn bị đón tiếp tôi dài dài đi.”
Cả hai cùng cười sau đó Mạnh Quỳnh chờ cô khoá cửa vào nhà rồi mới lái xe về. Hôm nay là một ngày vui với anh. Anh đã được gần cô hơn.
Còn phi Nhung, cô nằm trên môi mỏng chúm chím cười. Mạnh Quỳnh không phải quá lạnh lùng như người ta đồn đoán. Anh cũng có một mặt hiền hoà đáng yêu. Bộ dạng anh nấu ăn hôm nay thật đẹp khiến cô muốn ngắm mãi. Nhớ đến phi Nhung lại nóng ran cả mặt vội bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu nhanh chóng đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com