Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Từ ngày hôm đó đến nay đã qua một tháng mới trời bắt đầu vào đông.

Những cơn gió mang hơi lạnh đầu đông tràn vào cả thành phố.

Sảng được ủ ấm trong chiếc chăn bông đang say giấc nồng.

Tiếng gõ cửa làm Sảng tỉnh dậy trong cơn mê ngủ.

Cô lười biếng lăn qua lăn lại trong chăn bông ấm áp sau đó ngồi dậy lấy áo choàng khoác lên người đi ra mở cửa.

Ra là má Hạnh tìm cô.

Sảng có chút chưa tỉnh hẳn cô cũng không cần giữ hình tượng trước bà làm gì nên giọng nói có phần hơi ngái ngủ:
“Má Hạnh má tìm con có gì không ạ? Nếu là ăn sáng thì má cứ lấy lồng ấp đậy lại cho con là được.Trời hôm nay hơi lạnh con muốn ngủ nướng thêm một chút.”
Má Hạnh bật cười trước bộ dáng của cô.

Bà đưa tay giúp Sảng chỉnh lại phần tóc rối sau đó nhớ ra việc mình lên đây tìm cô vì vậy liền nói:
“Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn làm phiền cô vào buổi sáng như thế này.Nhưng mà bên dưới nhà có người đến quấy rối nên đành lên kêu cô.”
Sảng ban đầu còn chưa tỉnh nhưng khi nghe má Hạnh nói như thế liền dụi mắt có phần tỉnh táo.
Cô nhíu mày hỏi:
“Là ai ạ? Ai lại đến đây quấy rối vậy?”
Má Hạnh liền nhanh nhẹn đáp:
“Là Phùng tiểu thư, cô ta không biết từ đâu nghe được thông tin thiếu gia đưa cô về sống cùng nên đến đây quấy rầy.Chúng tôi đã ngăn cản vậy mà cô ta dám canh ngay lúc vệ sĩ giúp chuyển đồ ra vườn mà vào nhà.Hên là lúc đó tôi vào kịp nếu không cô ta đã xông lên đây tìm cô rồi.”
Sảng có phần trầm ngâm… Phùng Mỹ Triều đến là để gặp cô sao? Cô ta quả thật biết canh lúc nào đến làm cô mất giấc ngủ ngon…Chắc là yêu Dương Dương đến điên rồi nên mới dám đến tận dinh thự của anh tìm người… Haizzz chỉ trách người đàn ông của cô quá anh tuấn khiến phụ nữ nuôi mộng nhớ nhung theo đuổi….
Sảng mỉm cười nói với má Hạnh:
“Con biết rồi má xuống nhà đi con VSCN rồi xuống ngay.

Má cứ mang nước mời khách trước ạ!”
Má Hạnh gật gật đầu rồi đi xuống nhà còn Sảng thì đi vào nhà vệ sinh làm VSCN.

Khoảng một lúc cô mặc áo choàng tắm đi ra ngoài vào phòng thay đồ.

Sảng đến bên ngăn treo đầm cô lựa chọn một hồi liền lấy ra chiếc đầm voan dài có hoa văn là những bông hoa to màu đen mặc vào.

Cô đến bàn trang điểm chải tóc rồi trang điểm một chút.

Cô trang điểm nhẹ nhưng lại chọn màu son nổi bật là màu đỏ cam làm tôn lên nước da trắng nõn cùng khuôn mặt xinh đẹp.

Ngắm nhìn mình trong gương rồi mới đi xuống nhà.
Từ trên cầu thang đi xuống cô nhìn thấy Phùng Mỹ Triều một thân ăn mặc sexy.

Chiếc đầm body đỏ ôm sát đùi đã vậy còn xẻ cao, tóc vàng hoe, gương mặt trang điểm đậm đang hỏi chuyện má Hạnh:
“Anh Dương khi nào về?”
Má Hạnh mặc kệ cô ta tiếp tục lau sàn nhà, Phùng Mỹ Triều thấy mình không được hồi đáp liền tỏ ra cáu gắt.

Cô ta đập bàn giọng nói đầy kênh kiệu:
“Bà cẩn thận cho tôi, không lâu nữa tôi về đây làm Dương thiếu phu nhân rồi lúc đó bà còn thái độ thế này thì không xong với tôi đâu”
“Vậy sao?”
Sảng đi đến ngồi đối diện cô ta.

Phùng Mỹ Triều nhìn cô cảm thấy quen mắt.
Cô ta cố nhớ lại xem mình đã gặp Sảng ở đâu rồi….cuối cùng cảnh tượng hôm Sảng mang cơm đến cho Dương Dương lúc anh mới trở về từ thành phố C.

Cô ta chỉ vào Sảng:
“Cô là người hầu mang cơm đến cho anh Dương đúng không? Ai cho phép cô ăn mặc thế này còn trang điểm muốn quyến rũ anh Dương của tôi sao? Đừng có mơ!”
Sảng nở nụ cười có chút châm biếm.

Cô thật sự không muốn có thái độ không tốt nhưng vì người trước mặt là loại phụ nữ không thể dùng lời nói mềm dẻo đàng hoàng để nói chuyện được.

Vì thế Sảng làm ra bộ dáng của một bà chủ nhà, giọng nói lúc này có chút khinh thường:
“Tôi làm sao không được thế này? Dương muốn tôi như thế, muốn tôi lúc nào cũng vui vẻ xinh đẹp quấn lấy anh ấy.Xin lỗi nha, tôi không phải người hầu nhà này mà là người phụ nữ của Dương Dương.Cô nên nhớ tôi đi xuống từ phòng ngủ của anh ấy và Dương chưa bao giờ đưa bất kì người phụ nữ nào về dinh thự Dương Thiên.Phùng tiểu thư, tôi nói như thế cô đã hiểu chưa? Vì vậy cô đừng nên ảo tưởng ôm mộng hảo huyền nữa.Dương Dương là người đàn ông duy nhất của Trịnh Sảng tôi!”
Phùng Mỹ Triệu mặt hết trắng lại xanh rồi đỏ bừng do tức giận trước lời nói của Sảng.

Cô ta định sấn tới chỗ Sảng nhưng đã bị vệ sĩ giữ lại, đã bị như thế mà còn tỏ ra hung hăng:
“Con khốn mày dám quyến rũ anh Dương, mày là cái thá gì mà so với tao, chỉ có tao mới xứng làm thiếu phu nhân Hàn gia.”
Khoé môi Sảng cong lên, sự khinh bỉ dành cho Phùng Mỹ Triều càng tăng, ngón tay nâng cằm cô ta lên, Sảng trong tông giọng không nói không lạnh nói với cô ta:
“Tôi không cần quyến rũ là anh ấy tự tìm đến.Chỉ có hồ ly tinh như cô cố ý bám lấy anh ấy mà thôi.Còn so với cô sao? Điều này cô nên trực tiếp hỏi Dương Dương đi thì hơn.Thiếu phu nhân Dương gia tôi cũng không mơ đến vì tôi không ảo tưởng như cô.Nhưng tôi được ở cạnh Dương Dương, được mọi người ở Dương gia yêu thương thì tôi cũng đã hơn cô rất nhiều rồi.Cô nên xem xét lại bản thân, phụ nữ như cô sống quá thực dụng về sau chả ai dám rước về cho dù ba của cô có danh tiếng đến đâu.Đừng suốt ngày đi gây chuyện, cô cũng xinh đẹp nhưng sự xinh đẹp ấy lại bị chính cô phá nát thông qua nhân cách.Tôi chỉ nói như thế không có ý gì xấu cả.Hết rồi mời cô về, bổn cô nương còn việc phải làm không rảnh rỗi cùng cô tranh đàn ông.Vốn dĩ anh ấy cũng là của tôi rồi!”
Phùng Mỹ Triều trợn mắt miệng hả to… cô ta không thể nói gì liền hét to lên mắng chửi vì Sảng dám ngông cuồng nói như thế với cô ta.

Phùng Mỹ Triều như bị điên được vệ sĩ kéo ra khỏi nhà.
Sảng nhìn theo xong đưa tay vuốt vuốt ngực ngồi phịch xuống soà rót một ly nước uống.

Má Hạnh ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nói với cô:
“Hay quá Trịnh tiểu thư, lần đầu tôi thấy cô như thế! Quá mạnh mẽ lời nói sắc lẹm khiến cái cô Phùng tiểu thư chảnh choẹ kia chẳng thể nói lại.”
Sảng cười cười, lời nói như vừa trút được gánh nặng:
“Con cũng lo lắm nhưng với cô ta thì không thể mềm yếu được.Đây là phong thái con học được từ Dương Dương đó, bình tĩnh tự tin giải quyết người mình không thích.”
“Được rồi được rôi! Thiếu gia mà biết được cô như vậy chắc sẽ vui lắm, cô như nữ chủ nhân của Dương gia vậy đó.Bây giờ tôi hâm nóng đồ ăn sáng cho cô ăn rồi lên phòng nghỉ tiếp nhé!”
Xong má Hạnh rời đi xuống bếp hâm đồ ăn cho Sảng.

Cô ngồi trong phòng khách nhớ đến khi nãy mình đã gan dạ thế nào….thở phào nhẹ nhõm vì không có ẩu đả…nếu có chắc cô cũng thật sự đánh người đi…Dương Dương mà biết anh có nghĩ cô quá hung dữ không nhỉ? Sảng suy nghĩ này kia lâu lâu còn tự cười thẹn thùng cho đến khi má Hạnh bảo cô vào ăn sáng vì đồ đã được hâm nóng xong..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #face