Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Happy birthday to you, happy birthday to you~~" Bốn người bọn Thời Thiên Lâm đồng thanh hát vang khúc Happy Birthday tạo bất ngờ cho Tần San San vừa ra khỏi phòng.

"San San sinh nhật vui vẻ, chúc cậu mọi việc suông sẻ muốn gì được nấy" Thời Thiên Ân lao đến khoác tay San San vui vẻ chúc mừng

"San San chúc em sinh nhật vui vẻ" Thời Thiên Lâm tay cầm bánh kem tiến đến trước mặt San San trên mặt đầy vẻ hạnh phúc

"anh em hai người cứ như vậy tôi khóc đấy, còn tưởng các người quên rồi" San San rưng rưng nước mắt, cô vừa cười vừa lau nước mắt không quên mắng yêu vài câu

"đừng khóc đừng khóc, ngoan nào" Thời Thiên Lâm đẩy bánh kem sang tay Thiên Ân rồi vội dỗ dành San San như một đứa trẻ

"ăn cơm" Phong Thần lạnh lùng cất giọng

Giọng nói của Phong Thần bất giác khiến cả căn nhà ồ lên cười, chủ tịch Phong kiêu ngạo ngày thường bây giờ lại đói đến mức không đợi chủ bữa tiệc thổi nến mà đã thúc giục người khác đi ăn cơm.

Năm người quay quần trong một bàn ăn, hôm nay trên bàn chật kín thức ăn khiến Thời Thiên Ân sáng cả mắt.

"đói lắm à?" Phong Thần thấy vẻ mặt thèm khát của Thiên Ân liền cất giọng hỏi

"cả ngày hôm nay tôi đã ăn gì đâu chứ" Thiên Ân phồng má nói

"nếm thử món này xem, tôi không dễ gì làm cho ai ăn đâu" Phong Thần động đũa gắp cho Thiên Ân một miếng thịt nóng hổi trong ngon mắt vô cùng

Hành động đó của Phong Thần khiến hai người Cố Nhĩ Khang và Thời Thiên Lâm kinh ngạc, Phong Thần chẳng mấy khi chủ động như vậy với ai bây giờ lại hạ mình gắp thức ăn cho người khác như vậy thật rất lạ.

"ngon thật đấy" Nếm được món ngon mắt Thiên Ân càng sáng như ánh trăng bên ngoài bầu trời kia, cô liên tục nếm thử từng món không chừa món nào, thức ăn đối với cô quả thực là thứ khiến cô không thể cưỡng lại mà quên mất những thứ xung quanh

"à phải, lúc nãy ba tôi vừa nói tuần sau trang trại sẽ đón thêm hai con ngựa rất tốt, bảo hai cậu tuần sau ghé qua xem sao nhân tiện giúp ông ấy thử rượu vừa ủ" Cố Nhĩ Khang vừa cặm cụi ăn vừa cất giọng

"San San em muốn cưỡi ngựa không?" Thiên Lâm dịu dàng hỏi ý San San

"em không biết cưỡi" San San ngại ngùng nói

"anh dạy em, tuần sau anh đưa em đi có chịu không" Thời Thiên Lâm gắp thức ăn vào chén San San rồi yêu chiều nói, San San vui vẻ đáp lại một từ "Ưm" rồi tiếp tục thưởng thức món ăn

"này Thời Thiên Lâm, từ khi nào anh có chị dâu rồi quên luôn cả em gái bé nhỏ này vậy? Đúng là thiên vị mà" Thiên Ân miệng đầy thức ăn ngẩn đầu oán trách

"vậy cô muốn đi không?" Cố Nhĩ Khang niềm nỡ nói

"tôi nói đùa thôi, tôi làm gì biết cưỡi ngựa, nếu bảo tôi giải đề toán có khi còn hay hơn ấy" Thiên Ân ngại ngùng nói

"tôi dạy cô" Phong Thần lạnh nhạt nói

Cố Nhĩ Khang không dám tin vào tai mình, Phong Thần này nhìn thấy Thời Thiên Lâm có bạn gái lại không chờ được mà tấn công nhanh vậy sao?

"với điều kiện, cô phải thôi việc ở cửa hàng tập trung làm việc ở Ambrose, trong một tuần cô phải đưa cho tôi báo cáo kết toán tháng này không được sai một tí nào" Phong Thần lạnh nhạt tiếp lời

"này đừng làm khó người ta, cô ấy chỉ mới đến Ambrose sao nắm được hết chuyện ở công ty kia chứ?" Cố Nhĩ Khang lên tiếng bênh vực

"chẳng phải nói làm toán dễ hơn cưỡi ngựa à? Sợ sao?" Phong Thần trầm giọng khiêu khích

"này ông chú, tôi nói chú nghe nhé, Thời Thiên Ân tôi ngoài rau ra tôi không sợ thứ gì đâu đấy, trong tuần sau tôi nhất định sẽ mang báo cáo đến cho chú" Thời Thiên Ân tự tin hất mặt

"thôi chết, nước trái cây bị bọn anh uống hết mất rồi" Thời Thiên Lâm giật mình khi thấy tá nước trái cây vừa mua đã trống rỗng liền kêu lên

"để em xuống cửa hàng tiện lời mua cho, sẵn tiện em cũng cần mua ít đồ" Thời Thiên Ân xung phong đi mua

"để tôi đi cùng, nước trái cây nặng lắm" Cố Nhĩ Khang đứng dậy xung phong đi cùng

"Nhĩ Khang cậu cứ ăn đi, tôi thấy hơi no để tôi đi cùng cô ấy, vừa hay có thể tiêu hoá một chút" Phong Thần liếc mắt ra ám hiệu cho Cố Nhĩ Khang

Trong khi hai người tranh nhau đi cùng thì Thiên Ân đã ra khỏi cửa, Phong Thần nhanh chóng đuổi theo sau để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau.

"Nhĩ Khang cậu nói xem Phong Thần cậu ấy làm sao vậy?" Thiên Lâm ngơ ngác nhìn sang Nhĩ Khang

"cậu ta không chờ được nữa rồi" Nhĩ Khang mĩm cười đầy ẩn ý

"anh ta thích Ân Ân nhà chúng ta sao?" San San đúng là người am hiểu chuyện tình cảm vừa nhìn đã nhận ra điểm bất thường

"cô nói không sai, thật ra nửa năm trở lại đây cậu ta luôn âm thầm tìm hiểu Thiên Ân, từ lúc gặp nhau ở trường cậu ta đã có cái nhìn đặc biệt về cô ấy rồi, chẳng qua sau lần bị cắm sừng đó cậu ta chưa thể đón nhận thêm ai nên mới luôn lẳng lặng như vậy thôi" Cố Nhĩ Khang hiểu rõ bản tính của Phong Thần nên liền cất giọng đáp

"Lâm Lâm, anh thấy chuyện này thế nào?" San San sợ Thiên Lâm phản đối chuyện này liền đưa mắt nhìn Thiên Lâm

"thế nào chứ? Anh còn đang lo con bé sẽ ế chồng đây này, bây giờ có một người chịu để mắt đến con bé anh vui còn không hết, Phong Thần cũng tốt nhưng phải để xem bản lĩnh của cậu ta ra sao, Ân Ân nhà chúng ta không dễ tính như vẻ bề ngoài đâu, làm anh con bé đã hai mươi năm tôi cam đoan chưa từng có ai lấy được cái gật đầu của con bé cả" Thời Thiên Lâm tựa lưng vào sau ghế vẻ mặt khá an tâm

Thời Thiên Ân cùng Phong Thần đi chung 1 thang máy, lúc này cũng đã hơn 21 giờ là giờ nghỉ ngơi của mọi người nên cả toà chung cư chẳng còn ai ra vào.

Bụp

Thang máy còn đang lơ lửng giữa tầng 7 và tầng 8 thì đột nhiên toà chung cư bị mất điện, thang máy bị kẹt lại ở giữa hai tầng lầu lúc này người bên trong muốn ra khỏi cũng khó hơn lên trời.

"cô sao vậy?" Phong Thần vừa bật đèn flash điện thoại lên đã thấy Thời Thiên Ân co người vào một góc hai tay ôm lấy đầu đầy vẻ sợ hãi

"tôi... tôi bị... tôi sợ không gian kín... mau đưa tôi ra ngoài đi... làm ơn đưa tôi ra khỏi đây đi" Thời Thiên Ân sợ hãi thốt lên từng câu chữ, chứng sợ không gian kín này cũng là do lúc lên 5 tuổi cô bị bạn học nhốt trong tủ quần áo của trường suốt cả một ngày, giữa không gian chật chội không có ánh sáng Thời Thiên Ân cảm thấy tim mình như thắt lại khó thở vô cùng

"đừng sợ, một lúc nữa sẽ có người đến ngay thôi" Phong Thần khuỵ gối dịu dành trấn an, ngoài miệng anh luôn hết lời trấn an cô nhưng thật tâm anh biết rõ với tình trạng bây giờ không biết đến lúc nào mới thoát ra ngoài được nữa

"tối quá, tôi sợ quá" Thời Thiên Ân nấc lên từng hồi, cái cảm giác ngột ngạt ấy đã bắt đầu xâm lấn lên tâm trí cô khiến cô thật không thể kềm chế được nữa mà oà lên khóc

Từng phút trôi qua đối với cả hai người như dài cả thế kỉ, ở trong thang máy này đến cả sóng điện thoại cũng không có thì làm sao mà gọi người đến cứu được đây?

Thiên Ân bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn quá độ, cô bắt đầu mất kiểm soát khóc lóc um sùm quấy lên một cách điên cuồng.

Phong Thần chợt cảm thấy hành động này càng lúc càng quen thuộc nhưng không kịp nghĩ nhiều liền ôm cô vào lòng thật chặt, anh mặc cho cô đang cấu vào cánh tay anh mạnh đến mức rướm cả máu nhưng anh biết người có chứng sợ hãi thường không kiểm soát được bản thân nên chỉ có thể để cô tiếp tục cấu vào cánh tay của anh.

Đã hơn 15 phút đồng hồ trôi qua, toà chung cư có điện trở lại, thang máy từ từ hạ xuống tầng trệt rồi mở cửa ra, Thiên Ân nhìn thấy cánh cửa được mở toang liền vùng dậy chạy ra ngoài, cô ngồi phịch xuống mặt đất cố gắng hít thở như thể vừa bị ai đó siết cổ, Phong Thần với cánh tay rướm máu bước đến giúp cô trấn an lần nữa.

"cánh tay của anh không sao chứ? Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi hơi hoảng sợ không may lại làm anh bị thương, hay là đến bệnh viện xem vết thương trước được không?" Thời Thiên Ân khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, cô vừa liếc mắt nhìn xuống cánh tay đang rỉ máu của Phong Thần liền lo lắng

"không sao, đứng dậy đi, chúng ta đến cửa hàng tiện lợi mua nước uống sẵn tiện mua ít băng cá nhân dán lại là ổn thôi" Phong Thần không ngần ngại đưa tay kéo Thiên Ân đứng dậy, anh lạnh nhạt đáp lời

Ở trên nhà chẳng ai hay biết chuyện gì, Thời Thiên Lâm còn đang loay hoay xem lại công tắc điện trong nhà sau vụ mất điện lúc nãy thì chợt nhớ ra điều gì đó khiến anh hét lên.

"không xong rồi, Ân Ân rất sợ tối, chung cư mất điện thang máy cũng sẽ không hoạt động chắc chắn con bé rất hoảng loạn"

"anh không nhắc em suýt chút quên mất chuyện này, Ân Ân vừa đi thì mất điện chắc chắn sẽ bị kẹt trong thang máy, chúng ta mau đi xem xem" San San giật mình đứng dậy vừa định chạy ra ngoài bỏ lại Cố Nhĩ Khang còn đang nghịch điện thoại bên sofa

Cạch...

Cửa nhà mở ra khiến San San và Thiên Lâm khựng lại, là Phong Thần tay cầm túi đồ đứng phía sau cùng Thiên Ân vừa mở cửa.

"Ân Ân em ổn chứ? Có phải sợ lắm không?"

Thời Thiên Lâm lo lắng lao đến dỗ dành em gái mặc dù Thiên Ân vẫn đang rất bình thường.

"em không sao, may mà lúc nãy có Phong Thần đi cùng, anh ấy đã giúp em bình tĩnh còn bị em cào rách cả tay kia kìa" Thiên Ân áy náy nói

"cậu không sao chứ? Mau vào trong tôi giúp cậu xử lý vết thương, Ân Ân nhà tôi mà bị hoảng sợ là không biết sẽ gây ra vết thương như thế nào đâu" Thiên Lâm với tay cầm lấy túi đồ rồi kéo Phong Thần vào trong

San San thấy vết thương của Phong Thần liền chạy vào trong mang hộp thuốc ra, Thiên Ân áy náy cũng giúp một tay, Cố Nhĩ Khang nằm dài trên ghế thấy mọi người rối hết lên liền không kềm chế được mà bật cười.

"Thần Thần của chúng ta ngày thường sức đầu mẻ trán cũng không ai quan tâm vậy mà chỉ một chút vết thương nhỏ đã khiến người ta lo sốt vó rồi à" Cố Nhĩ Khang trêu chọc

Phong Thần quay sang nhìn Cố Nhĩ Khang bằng ánh mắt không thể nào "thâm tình" hơn, nếu anh còn nói thêm một câu nào châm chọc Phong Thần nữa thì có lẽ ngày tàn của Cố Nhĩ Khang đến rồi. Cố Nhĩ Khang đã quá quen với cái ánh mắt "đáng yêu" đó của Phong Thần liền lơ đi mà châm chú vào đoạn tin nhắn dang dở trong điện thoại.

Thiên Ân từ bé rất hay bị thương nên đã rất chuyên nghiệp trong việc sơ cứu, San San và Thiên Lâm đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt khi Thiên Ân bắt đầu vệ sinh vết thương cho Phong Thần.

Sâu đến thế à?

Vết máu khô cứng trên cánh tay của Phong Thần vừa được lau đi liền lộ rõ 10 dấu móng tay bên dưới, xui xẻo cho Phong Thần thật sự, chả là mấy hôm trước bị San San lừa đi spa chăm sóc da rồi cũng tân trang cho bộ móng tay một chút cho nên vết thương của Phong Thần cũng xem như khá sâu bảo sao lại chảy máu nhiều như vậy.

"có đau không?" Thiên Ân dịu dàng bôi thuốc, cô nhẹ giọng quan tâm

"không" Phong Thần lạnh nhạt đáp lại, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy được góc mặt đáng yêu nhất của Thời Thiên Ân, ngoại trừ sống mũi cao thanh tú và đôi lông mi dài cong vút ra thì đôi má bánh bao tròn trịa của cô đã khiến anh bị thu hút

"Ân Ân, tay nghề của cậu không tệ đấy, chả trách năm đó cô Lý khuyên cậu thi vào đại học y" San San ở bên cạnh tắm tắt khen ngợi

"chẳng qua mình làm thường xuyên thôi thêm cả mình học mau hiểu thôi, mấy thứ này chỉ là cơ bản thôi" Thiên Ân cặm cụi băng bó lại vết thương cho Phong Thần rồi nhàn nhạt đáp lại

"nhắc đến chuyện học tập anh mới nhớ, chẳng phải lúc nhỏ em thích làm nhà thiết kế sao? Sao lại chọn học ngành kinh tế thế?" Thiên Lâm khui vội lon nước trong túi đồ vừa mang về rồi cất giọng thắc mắc

"em tự lượng sức mình thôi, thích là một chuyện còn năng lực là một chuyện hơn nữa ngành thiết kế không phải cứ học là sẽ làm được đâu quan trọng hơn là em biết bản thân không phù hợp anh có hiểu không?" Thiên Ân thở dài đáp lại, cô thu dọn lại hộp thuốc rồi mang cất đi, nhắc đến chuyện chọn ngành Thiên Ân có chút không vui liền bỏ vào phòng không nói gì thêm

"anh làm anh trai người ta kiểu gì vậy?"

San San thấy sắc mặt Thiên Ân không vui liền quay sang đánh vào vai Thiên Lâm một cú rõ đau.

"anh không biết chuyện bản thiết kế của cậu ấy bị từ chối lúc gửi đến công ty thời trang còn bị chê bai thậm tệ nói cậu ấy không xứng bước chân vào giới hay sao? Anh có biết sự đả kích đó đã làm cậu ấy suýt chút rơi vào trầm cảm hay không? Tác phẩm cậu ấy dùng nửa năm ròng rã tạo nên bị người ta dẫm nát anh quên rồi sao?" San San tức giận oán trách

"tác phẩm đó thật khó coi vậy sao?" Cố Nhĩ Khang bật dậy hóng chuyện

"anh nghĩ xem, tác phẩm đó khi gửi đến trường thiết kế được rất nhiều giáo viên công nhận còn gây tiếng vang trong giới thời trang mấy tháng trời nhưng gửi đến công ty thời trang thì bị chà đạp anh nói xem có khó coi hay không?" San San bất bình đáp lại

"tác phẩm đó được gửi đi vào lúc nào và đến công ty nào thế?" Cố Nhĩ Khang tò mò

"anh có thể lên mạng tìm thử chiếc váy cưới đã làm dậy sóng cộng đồng mạng vào cuối năm ngoái ấy, công ty đó hình như là F&B thì phải" San San đáp lời

"F&B?" Phong Thần cau mày ngạc nhiên

"là công ty con của Phong thị?" Cố Nhĩ Khang kinh ngạc, anh vội mở điện thoại tra cứu thông tin của chiếc váy đó

"Phong Thần, cậu là chủ Phong thị vậy mà không biết chuyện này à?" Nghe thấy tên công ty đó là của Phong Thần khiến Thiên Lâm không dám tin vào tai mình

"Phong Thần, là chiếc váy mà cậu từng ra lệnh tìm bằng được nhà thiết kế đó" Nhĩ Khang tìm được hình ảnh liền đưa cho Phong Thần xem

"vậy ra anh là người đã chà đạp Ân Ân của chúng tôi hả?" San San tức giận trừng mắt nhìn Phong Thần

"lúc chiếc váy này hot lên ở trên mạng Phong Thần đã cho người tìm chủ nhân của nó để mời về thiết kế cho Phong thị nhưng không hiểu sao tìm mãi không thấy, chuyện chà đạp này chúng tôi thật sự không biết gì cả, có lẽ là sơ sót trong vấn đề tổng duyệt, Phong Thần tìm bấy lâu không ra bây giờ nhà thiết kế lại ở trước mặt mà không biết, đây cũng là duyên trời định" Cố Nhĩ Khang dốc sức giải thích

Phong Thần ban nãy còn rất lạnh nhạt bây giờ lại đùng đùng sát khí lấy điện thoại ra gọi ngay cho Nhạc Vi dù bây giờ đã sắp giữa đêm.

"ngày mai cậu thu xếp công việc đến F&B giúp tôi điều tra vài chuyện, cậu đến bộ phận nhân sự điều tra xem sự việc của một nhà thiết kế trẻ nộp bản thảo đến công ty tại sao lại bị từ chối còn phải xem xem ai là người đã bội nhọ danh dự của nhà thiết kế đó" Phong Thần trầm giọng nói, sự việc này chắc hẳn có liên quan mật thiết đến công tác tuyển dụng của công ty, cuộc đời Phong Thần ghét nhất là loại người ỷ lại vào chức vị mà chà đạp người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com