Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Ta sẽ dỗ dành ngươi

Điền Chính Quốc đơ ra ngồi trên ghế, vẻ mặt dại ra, tâm tình phức tạp vô cùng, không cách nào hình dung.

Dù sao trước kia cũng từng mang thai giả, có chút kinh nghiệm rồi nên cậu cũng biết sẽ có chuyện này.

Nhưng biết thì biết, chứ không ngờ là lại nhanh như vậy.

Rõ ràng thái y đã nói chỉ có những người mang thai đến hai hoặc ba tháng nữa sinh, hoặc là sinh xong mới có, thế sao cậu lại...

Nếu đang ở Thái Cực điện thì còn đỡ, có thể lập tức thay quần áo, nhưng bây giờ, hơn nữa xung quanh còn có nhiều người như thế. Cậu thậm chí còn lo liệu những người xung quanh có ngửi thấy mùi gì không.

Điền Chính Quốc không khỏi hơi khom người, dùng sách che che trước ngực, đồng thời cũng không dám biểu hiện gì khác thường, nhất định phải giữ y như bình thường mới được.

Cậu cố gắng căng mặt, giả vờ bình tĩnh chăm chú lắng nghe, cuối cùng cũng miễn cưỡng giấu được, không ai thấy có gì lạ thường.

Những lúc thế này, bình thường chẳng ai dám thất thần cả, luôn luôn phải nghiêm túc nghe giảng, dù sao cũng đang ở ngay dưới mắt hoàng đế, đồng thời cũng là cơ hội hiếm có để thể hiện bản thân.

Kẻ duy nhất dám thất thần chắc cũng chỉ có bản thân vị đế vương kia – Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngồi ở vị trí trung tâm, rộng rãi tôn quý nhất, tả hữu hai bên có từng hàng ghế chỉnh tề, các quan đại thần và quan viên Hàn Lâm Viện ngồi thành hình chữ nhật, vây quanh đế vương ở giữa.

Trước đó Kim Thái Hanh nghe học sĩ Hàn Lâm Viện giảng bài, đồng thời cũng vô thức phân tâm, khoé mắt hắn luôn liếc nhìn về một nơi, chính là chỗ của Điền Chính Quốc. Sau đó, hắn liền thấy Điền Chính Quốc bỗng mím môi, rũ mắt xuống như đang tránh né gì đó.

Tuy mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng là người đã chung chăn gối với cậu lâu như vậy, Kim Thái Hanh vẫn hiểu Điền Chính Quốc đã có chuyện gì đó.

Hiện tại cậu không hề có tinh thần nghe giảng Kinh Diên như bình thường, hai mắt càng không có hứng thú dào dạt, khát cầu với tri thức.

Vì Điền Chính Quốc luôn thích tìm hiểu những tri thức mới nên mỗi khi kết thúc một ngày giảng Kinh Diên, sau khi về Thái Cực điện, họ sẽ nói về một ít nội dung xoay quanh bài giảng ngày đó, Kim Thái Hanh sẽ vô thức càng nghiêm túc hơn, dù sao mỗi khi Điền Chính Quốc nói chuyện nghiêm túc, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ có trạng thái như bây giờ.

Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc khác thường, không khỏi nhíu mày, hắn càng chú ý tới cậu nhiều hơn.

Một lát sau, học sĩ Hàn Lâm Viện đột nhiên hỏi Kim Thái Hanh một vấn đề, hắn hơi giật mình nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, bình tĩnh thong dong trả lời. Không chỉ vậy, hắn còn hỏi ngược lại vài câu, giành lại quyền khống chế khiến chúng đại thần đều trầm tư.

Mấy câu hỏi của hắn hiển nhiên không thể giải quyết trong chốc lát, mà ngày giảng Kinh Diên hôm nay đã gần kết thúc rồi, Kim Thái Hanh trực tiếp hạ lệnh dừng ở đây.

Thân là đế vương, Kim Thái Hanh là người có thân phận tôn quý nhất nơi này, đương nhiên phải là người đứng dậy rời đi đầu tiên, vì hắn mà không đi thì cũng không có ai dám đi.

Vì thế, Kim Thái Hanh đành phải giả vờ bỏ đi.

Hắn rời đi không lâu, các đại thần cũng chỉnh tề sắp xếp theo phẩm cấp rồi lần lượt rời đi.

Chỉ có Điền Chính Quốc vẫn đang ngồi dính trên ghế không dám nhúc nhích, cậu thực sự không thể đứng lên đi được. Có đồng liêu gọi cậu nhưng Điền Chính Quốc chỉ nhẹ nhàng xin miễn, cậu lấy cớ ở lại, chờ mọi người đi hết thì mình mới đi.

Cậu ngập ngừng thử đưa tay kéo vạt áo, để chỗ vải dệt dính dính kia tách khỏi người mình. Nhưng suy cho cùng thì việc này cũng không trị được tận gốc, cậu không thể cứ luôn giữ giữ như thế được, mà kéo rộng vạt áo thì cũng không ổn, vì người cổ đại coi đó là động tác vô cùng thiếu đứng đắn.

Vừa mới buông lỏng tay chút thì lớp vải dệt kia lại dính lên da khiến Điền Chính Quốc không nhịn được run lên.

Thật khó quá đi mất.

Vẻ mặt cố gắng duy trì trấn định của Điền Chính Quốc giờ đã hơi nứt ra.

Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng nhẹ nhàng thở ra khi thấy những người khác đã rời đi hết, cậu cũng đứng lên, còn cố ý ôm một quyển sách để che ngực.

Vừa mới đứng lên, Điền Chính Quốc đã khựng lại, vì cậu thấy Kim Thái Hanh lại quay lại.

Hắn sải bước rất nhanh, cực kỳ có khí thế bước từng bước lại, khiến người khác không thể trốn thoát.

Nếu là lúc khác, Điền Chính Quốc sẽ chủ động bước lại gần Kim Thái Hanh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhưng hôm nay có việc này khiến cậu thực sự không thể thản nhiên được. Cậu thậm chí còn cảm thấy nguy hiểm, vô thức lùi về sau một bước.

Kim Thái Hanh thấy vậy, lại bước tới gần cậu hơn, khoảng cách giữa hai người đã rất gần, mặt đối mặt, gần như chóp mũi cũng có thể chạm vào nhau.

"Ngươi mệt sao?"

Điền Chính Quốc không thể nào nói trắng ra được, chỉ lắc lắc đầu, muốn nói sang chuyện khác. Nhưng Kim Thái Hanh không bị đánh lạc hướng, hắn rũ mắt, nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sâu thẳm kia có một loại uy áp không thể cự tuyệt, như có thể nhìn thấu người khác chỉ trong nháy mắt.

Điền Chính Quốc hoảng đến mức tim đập loạn xạ, đầu ngón tay nắm chặt quyển sách trong tay, thậm chí còn cào ra vài nếp nhăn.

Mà ngay giây tiếp theo, cậu lại càng thấy kinh hoàng hơn.

Kim Thái Hanh bỗng nói: "Sao ta lại ngửi thấy vị ngọt gì đó?"

Điền Chính Quốc cứng người, ra vẻ bình tĩnh lắc đầu: "...Thế á? Ta không ngửi thấy gì cả."

Sau đó, cậu chắp tay hành lễ, rũ mắt nói: "Thần xin cáo lui trước."

Nói xong, cậu lùi về phía sau, định chuồn êm.

Nhưng vị đế vương trước mặt này quả nhiên không dễ nói chuyện, hắn túm tay Điền Chính Quốc, ngăn người lại "Trẫm không chuẩn."

Điền Chính Quốc lập tức không nhúc nhích được nữa, thậm chí còn bị túm lại, suýt nữa đã nhào vào ngực Kim Thái Hanh. Cậu miễn cưỡng ổn định thân mình, cố gắng giữ khoảng cách chừng một tấc với Kim Thái Hanh.

Tình huống này xấu hổ quá rồi, Điền Chính Quốc gần như không dám ngẩng đầu.

Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp nắm lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng lên.

Ánh mắt Kim Thái Hanh đảo qua vẻ mặt bối rối của cậu, rồi chậm rãi đi xuống, dừng trên quyển sách cậu vẫn ôm chặt trong ngực nãy giờ. Mặc dù vừa rồi bị túm lại nhưng cậu vẫn luôn ôm chặt sách vào ngực, cứ như thể nó là của báu gì đó không thể rời đi.

"Ngươi đang hoảng cái gì? Có chuyện gì mà phải giấu trẫm?" Kim Thái Hanh hơi nheo mắt.

Điền Chính Quốc khô khan đáp: "...Không có mà."

"Nếu đã thế, vậy ngươi không cần vội vã rời đi làm gì."

"Thần còn có việc quan trọng phải làm."

"Nếu trẫm đã ra lệnh, chẳng phải ngươi nên nghe lệnh trước sao?"

"...Vâng."

Điền Chính Quốc không thể không gật đầu thưa vâng.

Kim Thái Hanh nói: "Vậy trước tiên ngươi đưa quyển sách này cho trẫm xem, nó có gì đặc biệt mà ngươi phải ôm như bảo bối vậy."

Điền Chính Quốc cứng người, vô thức ôm sách càng chặt hơn, không tiếng động cự tuyệt.

Mà người bình thường gặp tình huống này, đương nhiên phải hai tay dâng lên rồi.

"Ngươi dám cãi lại thánh chỉ sao?"

Nội dung câu nói là cảnh cáo, nhưng giọng điệu Kim Thái Hanh rất ôn hoà, không hề giống một vị quân chủ bị chọc giận vì có kẻ cãi lệnh mình.

Nhưng Điền Chính Quốc nghe xong, vẫn vô thức toát ra chút tủi thân, mím môi nói: "Ngươi không thể ra lệnh cho ta như vậy được."

Kim Thái Hanh lại nói: "Trong mối quan hệ quân thần, trẫm có thể ra lệnh cho ngươi làm bất cứ chuyện gì, nhưng khi ngươi là hoàng hậu, ta sẽ nghe theo ngươi, vậy bây giờ ngươi muốn làm thần tử hay muốn làm hoàng hậu?"

Hắn nói thẳng ra, không cho phép cậu hàm hồ chống đối cho qua.

Điền Chính Quốc sửng sốt, vừa rồi cậu lấy thân phận thần tử định chuồn êm, nhưng hình như vì thế mà đã khiến Kim Thái Hanh không vui rồi thì phải? Khi có người ngoài, Kim Thái Hanh sẽ tận lực giữ tư thái của bậc quân vương, không thân cận với cậu, nhưng khi chỉ có hai người họ, nhất định Kim Thái Hanh sẽ không thích như thế, họ có thể bàn chính sự, nhưng thái độ nhất định phải thân mật.

Điền Chính Quốc nghĩ một lát, tự dưng cảm thấy Kim Thái Hanh như đang làm nũng vậy, dù không rõ ràng cho lắm, nhưng nếu phiên dịch sang một kiểu nói thẳng thắn thì chính là – muốn đi, vậy thì phải nói chuyện với ta tử tế thân mật hơn mới được.

Cảm giác như kiểu vừa ra ngoài một lát, khi về nhà lại bị con mèo ngạo kiều nhà mình dùng móng vuốt giữ chặt không cho đi đâu nữa vậy.

Cảm xúc mất tự nhiên trong lòng Điền Chính Quốc liền nhạt đi không ít, tuy vẫn hơi ngượng, nhưng cậu cảm thấy thực ra mình không cần trốn tránh Kim Thái Hanh.

Mà bây giờ, Kim Thái Hanh cũng đã nhìn cậu, vô cùng dịu dàng nói: "Nếu có chuyện gì không muốn ta biết, vậy ta không hỏi nữa, chờ khi ngươi muốn nói, vậy lúc nào ta cũng nguyện ý nghe. Nhưng nếu ngươi thực sự mệt mỏi thì nhất định không được giấu ta, tâm tình không tốt cũng thế, nhất định phải nói ra. Ta sẽ dỗ dành ngươi."

Những lời kiểu lấy lui làm tiến thế này sao mà Điền Chính Quốc trụ nổi. Cậu lại càng cảm thấy mình không cần phải che giấu nữa làm gì.

Hôn quân cái gì chứ? Tuyệt đối không phải!

Kim Thái Hanh chắc chắn là vợ cả tốt nhất rồi!

Tuy cậu cũng chẳng hề có vợ nhỏ, cơ mà phải thêm chữ "cả" vào thì mới có thể nhấn mạnh Kim Thái Hanh tốt ra sao, vị trí trong lòng cậu lớn tới mức nào.

Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng chủ động buông quyển sách ra, khẽ nói: "Ta có... rồi."

Vì xấu hổ nên âm thanh giống như bị cậu nuốt mất vậy.

Kim Thái Hanh liếc nhìn, ánh mắt tối lại, lập tức đã hiểu có chuyện gì xảy ra. Thực ra vừa rồi hắn cũng đã lờ mờ đoán được, bởi vì hắn ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt, nhưng khi tận mắt trông thấy vạt áo ướt đẫm kia, hắn vẫn vô thức giật mình.

"Tới chỗ ta trước đi, ta sẽ bảo người mang quan phục từ Thái Cực điện tới đó."

Điền Chính Quốc gật đầu. Cách đó là tốt nhất rồi, dù sao cậu cũng không thể cứ thế quay về làm việc được, nếu người khác thấy thì biết nói sao.

Vì thế, cậu cứ để Kim Thái Hanh nắm tay mình ra khỏi Diên Nghĩa các, trong tay còn cầm khư khư quyển sách.

Một lát sau, Điền Chính Quốc đột nhiên phản ứng lại, muốn rút tay về. Nhưng Kim Thái Hanh lại càng nắm chặt hơn, không cho cậu rời đi.

Điền Chính Quốc khẽ nói: "Sẽ bị người khác thấy đó."

Không khéo người ta sẽ nghĩ thánh thượng đang quy tắc ngầm với quan viên nhỏ mất.

Kim Thái Hanh lại nói: "Chỉ có vài cung nhân thôi, họ biết đúng mực, ngươi không cần lo."

Nếu Kim Thái Hanh đã nói thế thì chắc chắn không vấn đề gì đâu, Điền Chính Quốc cũng kệ cho hắn nắm tay mình.

Bước qua cửa điện, vào tới nội thất.

Vì nơi đây mà một trong những cung điện để hoàng đế xử lý chính sự nên không hề có long sàng rộng lớn như Thái Cực điện, chỉ có một chiếc trường kỷ để nghỉ ngơi.

Trước khi cung nhân mang quan phục sạch sẽ tới, Kim Thái Hanh nói: "Phải một lúc nữa cung nhân mới mang quan phục tới được, ngươi mặc tạm đồ của ta trước đi, để như vậy sẽ không thoải mái."

Quả thực là dính nhớp khó chịu, hơn nữa rất xấu hổ, đặc biệt là khi Kim Thái Hanh cứ nhìn cậu.

Vì thế, Điền Chính Quốc liền bước ra sau bình phong thay quần áo, còn vội vàng lau qua. Vì Kim Thái Hanh vẫn đang ở ngoài, bình phong vẫn có thể thấy mờ mờ nên Điền Chính Quốc hơi mất tự nhiên, cho nên cậu làm rất nhanh, như thể có thứ gì đuổi theo sau vậy.

Nhưng cậu vừa thay đồ xong bước ra đã phát hiện vạt áo lại ướt một chỗ nhỏ.

Điền Chính Quốc: "..."

Vẻ mặt cậu cuối cùng cũng nứt toác ra rồi.

Cái gì thế này hả? Thế thì còn thay đồ làm cái gì nữa!!!

Kim Thái Hanh cũng phát hiện, hắn hơi nheo mắt, khẽ cười, "Cần ta hỗ trợ không?"

Điền Chính Quốc quyết đoán lắc đầu, tai đỏ bừng. Sau đó cậu ngồi xuống chiếc trường kỷ, cúi đầu ra vẻ ta đây đang nghiêm túc đọc sách, còn hơi cố ý khom lưng, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra, đường cong nơi cổ rất đẹp khiến người khác cứ vô thức dán mắt vào.

Dù Điền Chính Quốc không ngẩng đầu cũng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của ai kia, giống như đã hoá thành ngọn lửa muốn đốt cháy cậu vậy.

Cuối cùng cung nhân cũng đưa quan phục tới.

Kim Thái Hanh bước tới trước cậu một bước, nhận lấy đồ.

Điền Chính Quốc hơi hoảng, cậu cứng người, vội vàng nói: "... Để ta tự làm."

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười: "Ta không tranh với ngươi, nhưng có một số việc ngươi tự làm không tiện, ta chỉ muốn giúp thôi."

Điền Chính Quốc vừa định nói, Kim Thái Hanh đã bổ sung: "Ta chỉ muốn giúp ngươi, sẽ không làm gì đâu. Hơn nữa cũng có phải lần đầu tiên đâu nào?"

Không thể không nói, Điền Chính Quốc đã hơi bị thuyết phục rồi, việc gì đã có một lần thì những lần sau chẳng dễ dàng hơn, hơn nữa cậu cũng chẳng phản cảm gì với Kim Thái Hanh hỗ trợ, chỉ hơi ngượng mà thôi.

Cuối cùng, họ vẫn cùng nhau ra sau bình phong. Bức bình phong làm bằng gỗ, phía dưới được chạm khắc rỗng, hoa văn trang nhã, lại có nhiều lớp mỏng, trên giấy vẽ sông núi hoa cỏ, viền còn khảm ngọc thạch châu báu, không đơn thuần chỉ để che đậy mà càng có vẻ có tác dụng bài trí hơn.

Xuyên thấu qua những hoa văn đó, có thể thấy hai đôi chân dài rất gần nhau, gần như đã kề sát nhau rồi. Hình ảnh phản chiếu đan xen đong đưa, mông lung không rõ, cảm giác ái muội nói không nên lời.

Bên ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp.

Trong hồ nước, một đoá hoa sen nhỏ kiều nộn khe khẽ nhú lên, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến nụ hoa sen nhòn nhọn rung rinh, đến khi nghiêng rạp xuống mặt nước lại dính lên chút bọt nước thanh triệt rồi chảy dài dọc theo đài sen, một lát sau, dường như nụ hoa nhỏ kia chẳng thể chịu nổi trọng lượng này, liền tràn ra rơi trở lại mặt nước, tạo lên một vòng gợn sóng nho nhỏ.

Một con chuồn chuồn bay qua, dường như vô cùng yêu thích nụ hoa nhỏ xinh này, nó đậu trên đỉnh nhọn nho nhỏ kia, chân thon dài ôm chặt lấy, cánh trong suốt khẽ nhúc nhích, phần đuôi nhếch lên, cúi đầu lưu luyến chạm lên đỉnh hoa nhọn, giống như một bức tranh mỹ lệ đến cực điểm.

Hoa sen nhỏ, hương thơm, chuồn chuồn, tất cả hợp thành một bức tranh phong cảnh mùa hè cực đẹp, khiến người ta khó mà dời mắt nổi.

Chỉ tiếc hai người trong điện kia đều không rảnh thưởng thức, gần nửa canh giờ sau họ mới chậm rì rì bước ra khỏi bình phong, còn dính nhau hồi lâu.

Điền Chính Quốc vô cùng chột dạ, cậu cúi đầu không dám ngẩng lên, cũng may trong điện chỉ có hai người họ, nếu giờ mà có ai nữa chắc chắn Điền Chính Quốc sẽ chui luôn xuống đất, sống chết gì cũng không ra.

Mặt cậu đỏ thẫm, tai và cần cổ cũng vậy luôn, giống như ánh hoàng hôn đang lan tràn, vô cùng kinh diễm. Ngay cả đuôi mắt cũng phiếm hồng, hai mắt ướt sũng, thoạt nhìn như thể vừa bị bắt nạt đến phát khóc.

Nhưng trạng thái của Kim Thái Hanh lại chẳng giống cậu chút nào, hắn không hề đỏ mặt, ngược lại rất thản nhiên, dáng người cao lớn, khoé miệng vẫn còn vương ý cười nhợt nhạt, trông vô cùng thoả mãn.

Giờ Điền Chính Quốc không lo bị phát hiện nữa, nhưng trên người Kim Thái Hanh đã vương không ít mùi sữa rồi, thậm chí lúc nhìn Kim Thái Hanh khẽ liếm môi mỏng như cảm nhận dư vị gì đó, cậu còn cảm thấy đầu mình như nổ tung.

Điền Chính Quốc thực sự cảm thấy Kim Thái Hanh đúng là cái đồ biến thái.

Lần sau tuyệt đối không thể để hắn hỗ trợ nữa.

Mà ngay khi cậu đang nghĩ vậy, Kim Thái Hanh lại đột nhiên quay đầu, tươi cười nhìn cậu.

Điền Chính Quốc đang ăn mặc rất chỉnh tề đoan chính, dáng vẻ vô cùng đứng đắn, nhưng vừa thấy ánh mắt Kim Thái Hanh, cậu vẫn vô thức níu chặt vạt áo, tai cũng đỏ lên.

Cậu thậm chí còn chẳng thèm hành lễ cáo lui, nói luôn "ta đi đây" rồi chạy thật nhanh ra khỏi cửa điện như bị ma đuổi.

Kim Thái Hanh không nhịn được bật cười, nhắc nhở theo: "Đi chậm chút."

Điền Chính Quốc hơi khựng lại, tuy không quay đầu nhưng bước chân quả thực đã thả chậm. Sau khi đi được một đoạn, cậu lặng lẽ quay lại nhìn, thấy không có ai đi theo mới thở phào nhẹ nhõm đi về phía nơi làm việc của mình.

Trên đường đi, cậu còn liên tục phát huy kỹ năng hàng đầu của một xã súc – một giây biến sắc, cố gắng khiến vẻ mặt mình y như bình thường, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.

Vừa bước vào, các đồng liêu đã liên tục quay sang hỏi thăm cậu. Họ biết Điền Chính Quốc vừa bị Kim Thái Hanh gọi đi làm việc.

Có người tinh ý thấy khoé mắt phiếm hồng của cậu, không nhịn được hỏi: "Ngươi..."

Một người khác vội vàng giữ lại, không cho hắn nói tiếp, chỉ an ủi Điền Chính Quốc: "Không sao, chúng ta đều từng bị thánh thượng mắng rồi, chuyện này thường thôi."

Người kia giờ mới phản ứng lại, cũng quay sang trấn an cậu.

Điền Chính Quốc sửng sốt, không ngờ họ đều nghĩ mình bị Kim Thái Hanh mắng đến phát khóc, cậu hơi buồn cười, cũng hơi cảm động.

Vì sếp là hoàng đế nên họ sao có thể mắng mỏ trực tiếp được, nhưng mấy đồng nghiệp tốt bụng này đã tặng cậu đồ ăn, còn an ủi cậu, truyền thụ kinh nghiệm cho cậu, đương nhiên cũng có người tính tình không tốt nói kháy, nhưng nói hai câu đã bị người khác phản bác, chỉ có thể không cam lòng ngậm miệng.

Vệ Thần đứng bên cạnh nhìn nhưng chẳng hiểu gì. Thánh thượng mắng Điền Chính Quốc phát khóc á? Làm gì có chuyện đó? Điền Chính Quốc là hoàng hậu cơ mà.

Nó từng thấy cảnh tượng lúc hoàng đế và hoàng hậu ở cạnh nhau rồi, còn ân ái dính nhau hơn cả vợ chồng mới cưới trong dân gian, làm gì có chuyện mắng khóc.

Vệ Thần còn đang định nói gì đó nhưng Sở Xu Lệ đã phản ứng cực nhanh, đột nhiên nhét quả quýt vào miệng nó. Vệ Thần lập tức bị chua tới nhăn mặt. Đó chính là quả quýt trên bàn của Điền Chính Quốc đó, siêu chua.

Mà đám đồng nghiệp kia vẫn không biết sự thật, ngoài mặt bình thường nhưng trong lòng đang điên cuồng cảm thán – tính tình thánh thượng kém thế nhỉ, tân khoa Bảng Nhãn năm nay đã giỏi thế rồi mà vẫn còn yêu cầu cao vậy, mắng người phát khóc kia kìa?

Điền Chính Quốc không biết suy nghĩ trong lòng họ, vẫn đang vô cùng cảm kích, đồng thời trong lòng cũng hơi quẫn bách. Cậu có phải bị mắng khóc đâu, thực ra là...

Điền Chính Quốc cảm ơn họ xong liền quay sang làm việc của mình, ném những hình ảnh không thể miêu tả kia ra sau đầu.

Nhưng Vệ Thần vẫn quật cường muốn tìm Điền Chính Quốc hỏi cho rõ, lại còn hỏi thẳng thừng "Ta cảm thấy ngươi không phải bị mắng khóc đâu, thế làm sao ngươi lại khóc?"

Người bình thường mà thấy người khác khóc thì sẽ không nhịn được an ủi đối phương, nhưng mạch não của Vệ Thần rất khác người, nó cảm thấy không phải do nó mà người kia khóc thì sẽ chẳng liên quan gì đến nó hết, hẳn là phải tìm người gây ra chuyện này tới giải quyết mới đúng. Nó không biết an ủi người, chỉ biết làm việc theo trực giác.

Giống như bây giờ, nó chỉ muốn chứng minh bản thân đúng hay sai.

Điền Chính Quốc nghẹn lời, ở một khía cạnh nào đó, giao tiếp với mấy tên thẳng như ruột ngựa này là khó nhất. Hơn nữa Vệ Thần còn không có ác ý, cũng không phải muốn hóng chuyện, nó chỉ muốn giải đáp một câu hỏi mà nó nghĩ mãi vẫn không hiểu thôi.

Điền Chính Quốc quyết định viện cớ nói sang chuyện khác.

"Thực ra là do ta xem thoại bản nên khóc thôi." Điền Chính Quốc nói xong liền cầm một quyển thoại bản trên bàn đưa qua, "Chính là quyển ngươi thích xem đó."

Đó là thoại bản mới của Ngọc Mộc, Vệ Thần chính là fan nhỏ, quyển nào nó cũng phải đọc đến vài lần.

Đưa quyển thoại bản xong, quả nhiên đã có tác dụng.

Vệ Thần khiếp sợ trừng mắt "Đây là quyển thứ ba trong hệ liệt, hiệu sách còn chưa bán đâu, sao ngươi lại có được?!"

Điền Chính Quốc giơ tay "Đừng hỏi nhiều, có muốn đọc không?"

Vệ Thần lập tức vồ lấy quyển sách ôm chặt vào ngực, cảm thấy chưa đủ an toàn còn giấu ra sau lưng, cảnh giác nhìn Điền Chính Quốc: "Ngươi cho ta mượn nhé."

Điền Chính Quốc nhướn mày "Còn muốn hỏi vì sao ta khóc không?"

Vệ Thần dừng một chút rồi quyết đoán lắc đầu, mượn thoại bản xong liền tính đi luôn, nhưng giây sau, nó quay lại hỏi "Ngươi quen Ngọc Mộc à?"

Điền Chính Quốc thản nhiên gật đầu "Đúng vậy."

Vệ Thần trợn to mắt, đang muốn hỏi quen từ bao giờ thì Điền Chính Quốc đã đột nhiên nói tiếp: "Sau này có còn muốn đọc tập mới trước những người khác không? Muốn thì đừng hỏi gì nữa."

Vệ Thần chỉ suy nghĩ một giây rồi quyết đoán gật đầu luôn.

Vốn dĩ Điền Chính Quốc chỉ muốn thử, nhưng không ngờ lại hữu dụng như vậy, không khỏi bật cười, đặc biệt là lúc Vệ Thần muốn bàn luận về nội dung thoại bản với cậu. Thoại bản là do cậu viết, đương nhiên cậu rất quen thuộc nội dung cốt truyện, còn rõ cả hàm nghĩa ẩn chứa trong đó, Vệ Thần vô cùng hứng khởi, đương nhiên làm gì còn nhớ những chuyện khác nữa.

Tự dưng Điền Chính Quốc thấy hơi tò mò, nếu Vệ Thần biết cậu chính là Ngọc Mộc thì sẽ có phản ứng gì nhỉ. Nghĩ thôi Điền Chính Quốc đã thấy buồn cười rồi.

Thời gian vẫn cứ im lặng trôi đi như thế.

Bụng Điền Chính Quốc cứ chậm rãi lớn lên, nhìn cũng tương đối rõ rồi, nhìn đằng trước còn có thể không thấy gì nhưng nhìn mặt bên đã có thể thấy một đường cong cong sau lớp quần áo.

Một đêm nọ, lúc Điền Chính Quốc cúi đầu, cậu bỗng thấy bụng mình nảy lên một chút.

Cậu không khỏi sửng sốt. Đây là...

Thân thể Điền Chính Quốc còn phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cậu vô thức kéo tay Kim Thái Hanh, muốn hắn mau xem.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng duỗi tay đặt trên bụng Điền Chính Quốc, một lát sau, dưới lòng bàn tay hắn truyền đến một động tĩnh tuy rất nhỏ nhưng chẳng thể bỏ qua.

Trong lòng hai người bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng thần kỳ.

Mình sắp làm cha rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com