Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 52: Sinh con gái thì tốt rồi

"Ding dong, ding dong"

"Con trai, mẹ rất nhớ con quá!"

"Mẹ, vào trong rồi nói sau!" Hyunjin mở cửa, đưa mẹ hắn vào trong phòng.

Từ lúc Hyunjin cho người đi đón mẹ, hắn đã kêu đầu bếp khách sạn chuẩn bị cơm Hàn quốc mà bà thích nhất. Hyunjin đẩy xe thức ăn đến trước mặt mẹ của hắn.

"Mẹ, những điểm tâm này đều là mẹ thích ăn, đầu bếp Hàn quốc làm, ăn rất ngon, mẹ ăn chút đi!"

"Được, mẹ ăn. Con trai, những năm này con sống như thế nào? Nhất định rất vất vả phải không?" Bà đau lòng vuốt má Hyunjin, "Con trai, con gầy đi."

"Ngoại trừ mấy năm trước tương đối vất vả, còn hiện tại rất tốt. Sau khi rời nhà nửa năm, kiếm được chút lời nhờ buôn bán đã đến Italy, sau đó con gặp đại sư thiết kế trang sức David ­Lachapelle, ông ấy phát hiện con rất có thiên phú, cho nên thu nhận con làm đồ đệ duy nhất của ông ấy. Sư phụ rất chiếu cố con, nếu như lúc trước không có ông, hiện tại con hẳn vẫn còn đang đi làm công!"

"Con trai, con rốt cục trưởng thành rồi, mẹ thật cao hứng."

"Đúng rồi, mẹ, làm sao mẹ biết con đến Mĩ?"

"Ha ha, chị Jeong nói cho mẹ biết, nhiều năm như vậy, may mắn có chị Jeong chăm sóc con!" Bà thần bí cười với Hyunjin .

Hyunjin nhìn thấy mẹ cười với mình như vậy, hắn liền cảm thấy không đúng, nói: "Mẹ, chị Jeong hẳn là không chỉ nói những lời này?"

"Làm sao con biết?" Mẹ Hyunjin kinh ngạc nhìn con trai bảo bối của mình.

"Bằng không sao mẹ lại cười như vậy." Kỳ thật Hyunjin cũng mơ hồ đoán được chị Jeong nói những gì với mẹ hắn.

"Chị Jeong còn nói, hiện tại có một cậu bé ở cùng với con. Lần này con đến Mĩ cũng vì bệnh tình của mẹ nó. Có thật không?"

"Vâng, cậu ấy tên là Lee Yongbok, từ nhỏ bắt đầu dựa vào làm công để hoàn thành việc học của mình. Tuy vậy nhưng thành tích của cậu ấy vẫn rất tốt. Thời gian còn lại cậu ấy tranh thủ đi học ngoại ngữ, cậu ấy nói được năm thứ tiếng. Bây giờ đang làm ở công ty của con, em ấy là một nhà thiết kế trang sức cũng rất được hoan nghênh. Hơn một năm trước, mẹ của em ấy bị tai nạn xe cộ, hôn mê hơn nửa năm, gần đây trong đầu còn có một khối u." "Không thể tưởng được, tuổi còn trẻ đã phải trải qua nhiều khó khăn như vậy. Vậy bây giờ Yongbok đang ở đâu? Ở bệnh viện sao?" Mẹ Hyunjin nghe xong chuyện của Yongbok, bà cảm thấy Yongbok thật không đơn giản, muốn được gặp cậu.

" Bokie cảm thấy nhàm chán, bây giờ đang ở thư phòng thiết kế trang sức. Con đi gọi cậu ấy tới." Hyunjin đứng lên, đến thư phòng gọi Yongbok tới gặp mẹ của hắn.

------------------------

" Yongbokie, còn đang bận sao?" Hyunjin nhẹ nhàng tới bên cạnh Yongbok.

"Không có, Hyunjin, em vừa mới nghe thấy chuông cửa, có người tới sao?" Yongbok buông chiếc bút trong tay xuống, nhìn Hyunjin.

"Ừ, mẹ của anh đến đây, bây giờ đang ở phòng khách."

"Cái gì? Mẹ anh... đến đây? Vậy anh vào đây làm gì vậy? Để cho mẹ anh ở phòng khác một mình sao." Yongbok kinh ngạc trừng mắt nhìn Hyunjin.

"Mẹ anh muốn gặp em, bảo anh tới gọi em. Đi thôi! Đi gặp mẹ của anh." Hyunjin dắt tay Yongbok muốn ra khỏi thư phòng.

"Chờ một chút, Hyunie, em rất hồi hộp! Làm sao bây giờ? Mẹ anh có phải rất nghiêm không?"

"Yên tâm, . Mẹ của anh rất dễ gần." Hyunjin an ủi ôm lấy Yongbok, cổ vũ cậu không cần hồi hộp.

"Thật vậy sao?"

"Thật hay giả chờ em đi gặp bà sẽ biết."

Hyunjin nắm tay Yongbok đến trước mặt mẹ của hắn. Vừa thấy mẹ Hyunjin, Yongbok biết Hyunjin không có gạt cậu. Tuy mẹ Hyunjin mặc trang phục đẹp đẽ, nhưng nhìn bà rất hiền lành, một chút cũng không có vẻ kiêu ngạo như những phu nhân khác.

"Chào bá mẫu! Cháu là Lee Yongbok." Yongbok đơn giản tự giới thiệu.

"Cháu chính là Yongbok sao? Bộ dáng thật xinh đẹp, bá mẫu rất thích nha!" Mẹ Hyunjin cao hứng ôm lấy Yongbok. Hyunjin cũng cười, hắn đã sớm biết mẹ của hắn sẽ thích Yongbok, quả nhiên.

Yongbok nghe mẹ Hyunjin nói như vậy, mặt lập tức liền đỏ, ngượng ngùng nói: "Nào có ạ? Bá mẫu mới xinh đẹp! Nhìn qua rất trẻ !"

Mẹ Hyunjin nghe thấy Yongbok khen mình trẻ tuổi càng cao hứng. "Ha ha! Cái miệng nhỏ này của cháu, nói thực chính xác nha."

Trước ngày hôm nay, Yongbok vẫn cho rằng những người trong xã hội thượng lưu bình thường đều rất khó gần, không nghĩ tới mẹ Hyunjin lại hòa nhã dễ gần như vậy.

" Yongbok, nghe Hyunjin nói cháu làm ở công ty nó?" Mẹ Hyunjin vừa thấy được Yongbok, thật giống như quên mất con của mình rồi, kéo tay Yongbok ngồi trên ghế salon.

"Đúng vậy, bá mẫu. Cháu là nhà thiết kế trang sức ở công ty của Hyunjin."

" Yongbok, chuyện của cháu Hyunjin đã nói với bác, cháu thật sự rất giỏi."

"Bá mẫu quá khen, đời người đều phải trải qua sóng gió mới có thể trưởng thành được."

Mẹ Hyunjin không nghĩ tới Yongbok có thể như vậy nói, một chút cũng không oán thán khó khăn và cực khổ của mình, bà càng thích Yongbok hơn.

" Yongbok, nếu như từ nay về sau tiểu tử thối kia dám khi dễ cháu, cháu hãy nói cho bá mẫu, bá mẫu thay cháu làm chủ." Mẹ Hyunjin uy hiếp nhìn con trai mình.

"Sẽ không nha! Bá mẫu, Hyunie rất cưng chiều cháu, anh ấy cho tới bây giờ cũng không lớn tiếng nói chuyện với cháu." Yongbok len lén liếc Hyunjin, trông thấy hắn một mực cười cười.

"Tốt nhất là như vậy. Yongbok, bá mẫu từ nay về sau cảm thấy nhàm chán, có thể tìm cháu nói chuyện phiếm phải không?"

"Đương nhiên ạ! Bá mẫu bất cứ lúc nào cũng có thể tìm cháu nói chuyện phiếm."

Hyunjin rốt cục chịu không được hai người đem hắn trở thành người vô hình, kháng nghị nói: "yahh! Có phải hai người quên mất còn có con hay không?"

"Con trai, hiện tại mẹ rốt cuộc đã biết con dâu thân thiết hơn so với con trai, lúc trước sinh con gái thì tốt rồi." "Vậy sau này không phải có Bokie phụng bồi mẹ sao?"

"Đúng a! Yongbok, bá mẫu nói cho cháu biết, sau này cháu và Hyunjin nhất định phải sinh con gái, con gái tính cách giống như cháu vậy."

Trời ạ! Mẹ Hwang rõ ràng cùng Yongbok nói đến chuyện này, có thể tưởng tượng, lúc này mặt Yongbok đã đỏ thành cái dạng gì.

"Ôi! Bá mẫu, làm sao bác lại nói chuyện này ạ?"

"Ha ha, được, không nói không nói. Con trai, con tuyệt đối không được khi dễ Yongbok, nghe chưa hả?"

"Mẹ, cho dù mẹ không nói, con cũng biết rõ, con thương Bokie còn không hết! Làm sao có thể khi dễ cậu ấy?" Hyunjin ngồi xuống bên cạnh Yongbok, ôm lấy cậu.

Jimin đến bây giờ đã xấu hổ lắm rồi, một mực cúi đầu.

"Được, mẹ sẽ gọi điện thoại hỏi chị Jeong." Mẹ Hwang vẫn cảm thấy lo lắng, bởi vì bà biết rõ con trai mình luôn luôn rất lăng nhăng, bà sợ Yongbok bị thương tổn.

"Mẹ, hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi!"

"Được, chúng ta đi ăn cơm." Mẹ Hwang một mực nắm tay Yongbok, mà Hyunjin lại ôm vai cậu.

Hyunjin thấy Yongbok còn đang vì chuyện vừa rồi mà xấu hổ, liền nói giỡn: " Bokie, vẫn còn đang xấu hổ sao? Nhưng anh cảm thấy sinh con trai tốt hơn."

" Hwang Hyunjin, em không để ý tới anh nữa!" Nói xong, vẫn không quên trừng mắt với Hyunjin, cũng đem cánh tay đang ôm vai mình hất ra.

Mẹ Hwang cao hứng nở nụ cười, xem ra, sau này cuộc sống của mình sẽ không nhàm chán rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com