Chapter 25
Ngọn lửa bùng phát vào lúc nửa đêm, Zhong đang mơ màng thì nghe thấy âm thanh từ phía xa xa, hắn nhíu nhíu mày, nhanh chóng lấy lại trạng thái tỉnh táo.
Nếu là trước đây, mức độ ồn ào như thế này căn bản không thể làm hắn nhận ra, nhưng một năm này hắn thường ngủ nông, luôn dễ tỉnh giấc, đi vào giấc ngủ cũng khó khăn.
Hắn mặc xong quần áo đi ra khỏi căn nhà trệt của mình, vừa khỏi cửa đã thấy một ngọn lửa mỹ lệ ở đằng xa—đó là nơi ở của ông chủ Mexico.
Còn chưa kịp tự hỏi, hắn đã chạy về phía ngọn lửa đang thắp sáng cả bầu trời đêm kia.
Chạy tới nơi xảy ra hỏa hoạn, căn nhà cùng vài nơi lân cận đã bị đốt một nửa. Khói bốc lên ngùn ngụt tận trời cùng cực nóng khiến mọi người không thể lại gần nửa bước, đám người hầu của ông chủ với một số công nhân sống trong nhà máy tương ớt đang lo lắng dập lửa bên ngoài, đội cứu hỏa còn chưa tới, sự cố gắng hạ hỏa của bọn họ chỉ như giọt nước trong bể.
Zhong nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng mập mạp quen thuộc .
"Ngài ấy đâu?" Hắn tùy tay kéo lấy cổ áo của người hầu gần nhất hỏi.
Người hầu bị kéo, thấy rõ là ai thì trong mắt hiện một lên một tia khinh thường, nhưng tia khinh thường này rất nhanh bị ánh mắt lạnh như băng làm sợ tới mức phải rụt lui.
"Ngài ấy...chưa, chưa ra...." Người hầu bị ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc tới mức lắp bắp: "Ông chủ buổi tối có uống rượu...lửa, lửa to quá...."
Zhong không nói nữa, hắn hất người hầu ra, giật lấy xô nước của một công nhân đi ngang qua, đổ hết lên người mình, lại xé một miếng vải quần áo, ngâm nước xong đem bịt miệng mũi, rồi lập tức lao về phía đám cháy.
"Điên rồi à!" Có người kêu lên, cũng có người muốn giữ hắn lại, nhưng Zhong chẳng ngó ngàng, toàn thân vượt qua những đôi tay đang cố ngăn hắn lại.
Hắn ngửi thấy mùi xăng trong không khí, hiểu được rằng đây là một hồi âm mưu đã được sớm lên kế hoạch. Nhưng hiện tại đã không có thời gian cho hắn suy nghĩ, hắn đem tầm mắt đặt ở bức tường phía đông căn nhà—lửa bên đó chưa bốc lên, nếu leo lên tầng hai có thể vòng qua hành lang rồi leo lên tầng ba nơi có phòng của ông chủ.
"Quay về đi! Muốn chết à!" Đằng sau vang lên tiếng giọng nói nhốn nháo của đám công nhân, chỉ là bước chân của Zhong chưa hề dừng lại.
Hắn nhảy lên bậu cửa sổ ở tầng một, rồi nhanh chóng dùng lực cánh tay treo mình lên tầng hai, xoay người rơi vào hành lang ở tầng hai.
Ngọn lửa ở tầng hai đã hừng hực, nhưng càng đáng sợ hơn lửa là khói đang bốc lên cuồn cuộn .
Tới khi leo lên tầng ba, Zhong cảm giác như quần áo của bản thân đã bốc hơi gần hết, khói đen che mất tầm nhìn nên hắn chỉ có thể dựa theo ký ức lần mò lộ tuyến tìm tới phòng của ông chủ.
Đẩy cửa xông vào thì ông chủ Mexico đã ngã khỏi giường và đang ho khan dữ dội. Mặt ông ta đã tím tái, gần như thở không ra hơi.
Zhong nhanh chóng lấy một chiếc khăn lớn từ phòng tắm, vặn vòi sen ngâm nước, thuận tiện dùng nước tạt từ đầu đến chân bản thân để làm dịu làn da bị nung tới phát đau, sau đó xách khăn tắm trở về bên cạnh ông chủ.
Hắn quỳ trên mặt đất, dùng khăn ướt quấn lấy toàn bộ cơ thể của ông chủ, lại dùng một góc của khăn tắm làm sạch khói bụi ở miệng mũi. Hắn nhấc một cánh tay của ông chủ lên quàng qua vai, cố gắng nâng cơ thể mập mạp kia đứng dậy.
"Tôi cõng ngài ra ngoài, cố lên" Zhong dùng tiếng Tây Ban Nha hét vào tai ông, muốn đem ông ấy dựa vào trên người mình, nhưng nhiệt độ quá cao làm hắn hao hết thể lực, mới đỡ chưa được một giây đã ngã xuống sàn lại vì thoát lực.
Thần chí của ông chủ Mexico vì mất nước và thiếu oxy nên đã có chút mơ hồ, ngược lại bị cú ngã làm mí mắt hơi xốc lên.
Mắt ông đã bắt đầu mờ đi, hơi dại ra rồi xuyên qua lớp mờ sương trông thấy khuôn mặt của Zhong—khuôn mặt thường ngày trắng trẻo sạch sẽ giờ bẩn thỉu như một con mèo mướp, phảng phất như đứa trẻ mà ông cứu khỏi thuyền vượt biên trái phép chín năm trước.
Thời gian dường như chẳng thay đổi cái gì, hắn vẫn là khuôn mặt non nớt và đôi mắt trong veo ấy.
Zhong một lần nữa vùng vẫy định dùng sức cõng ông chủ mập mạp lên lưng, nhưng ông chủ bất ngờ hất tay hắn ra.
Cổ họng ông bởi vì hít quá nhiều khói đã không thể phát ra âm thanh, chỉ có đôi môi không ngừng mấp máy. Zhong quan sát khẩu ngữ, hiểu được ông ấy đang dùng tiếng Tây Ban Nha nói.
"Ra ngoài...thằng nhóc kia, mau cút ra ngoài..."
Từng nơi trong tim như bị thứ gì đó bất thình lình nở ra chặn lại, chỉ có điều ánh mắt của Zhong đã khô khốc bởi vì nhiệt độ cao nên không còn đủ hơi nước để hắn phát tiết cảm xúc phức tạp trong lòng nữa. Hắn khẽ cắn môi, cuối cùng giữ lấy tay ông chủ Mexico, từng bước dìu ông tới bên cửa sổ.
Hắn không còn đủ khả năng để cõng ông ấy xuống cầu thang, thậm chí một mình cũng không đủ sức để quay lại đường cũ. Cách duy nhất là đẩy ông chủ xuống từ tầng ba, dù nguy hiểm nhưng đây là cơ hội cuối cùng để cứu ông ấy.
Trong tình trạng thiếu oxy, đi từ giường tới chỗ cửa sổ đã tiêu hao hết chút thể lực còn lại của hắn, hắn dùng móng tay cấu vào lòng bàn tay, cố gắng vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong cơ thể.
Chỉ cần cố thêm một chút, cố thêm chút nữa là hắn có thể đẩy ông chủ ra ngoài.
Về phần chính bản thân hắn, cứ ở lại trận lửa này đi.
Lúc lao vào hắn đã không nghĩ tới việc còn sống sót ra ngoài, có trong khoảnh khắc hắn cũng từng do dự có nên cứu cái người Mexico này không—ông ta cũng không phải một người tốt theo như định nghĩa của truyền thống, thôi cứ để cho ông ta chết đi còn hơn sống sót gây họa cho đời. Nhưng Zhong không thể trả lời được câu hỏi trắc nghiệm này, hắn nhịn không được vẫn muốn cứu, cho nên không dám nghĩ nữa là nên hay không nên, chỉ đành một đường tiến tới trước.
Chính hắn cũng không phải người tốt gì, thôi thì đẩy ông chủ ra ngoài, bản thân mình ở lại đây, một mạng đổi một mạng, xem như bồi thường với thế giới này.
Dù sao hắn có sống cũng mang đầy tội lỗi, nếu hôm nay chết ở nơi này, coi như báo đáp ân tình nhiều năm của ông chủ.
Từ nay về sau không còn nợ nần gì nhau nữa.
Chết như vậy cũng tuyệt, phải không?
Nghĩ vậy, Zhong thu hết chút sức lực cuối cùng của tay chân rồi đẩy ông chủ Mexico tới bậu cửa sổ, chỉ cần một nỗ lực thêm lần cuối cùng là sứ mệnh của hắn có thể hoàn thành.
——Nhưng là, quần áo đột nhiên bị một đôi tay to nắm lấy.
Ông chủ Mexico rõ ràng cơ thể đã hoàn toàn mềm nhũn, không biết mượn từ đâu ra một lực khổng lồ, như hồi quang phản chiếu nhấc Zhong lên, cũng kéo hắn đến bậu cửa sổ.
Lòng bàn tay mập mạp của ông như được thần trợ giúp đẩy mạnh cơ thể Zhong ra ngoài, giọng nói vốn đã ngạt khói cũng kỳ diệu phát ra âm thanh khàn khàn.
Khuôn mặt của Zhong vẫn còn dừng ở biểu cảm kinh ngạc, mở to mắt rơi thẳng xuống từ tầng ba. Cả thế giới ở trận hỏa hoạn này đều vô cùng ồn ào, nhưng giọng ông chủ Mexico vẫn có thể rõ ràng lọt vào tai.
"Chenle, đi thôi, chàng trai ngốc"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com