Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VANILLA LATTE-CHƯƠNG 6


Cậu mong chờ chiếc lông vũ đang tự do tung bay này mau chóng hạ cánh xuống.

06

Trong không gian tương đối yên tĩnh, Chung Thần Lạc gõ bàn phím, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau thì giảm tốc độ tay, ngẩng đầu lên nhỏ giọng cám ơn với Phác Chí Thịnh đang đưa ly nước sang.

Khoảnh khắc này làm thay đổi cách nhìn của Chung Thần Lạc, có khi bình sứt không sợ vỡ cũng là sự lựa chọn tốt. Cũng khiến cậu nhớ lại hai đêm trước hoảng hốt thay đổi chủ đề hỏi lái sang Phác Chí Thịnh có thể mang mình đi thư viện hay không.

Ký lai chi tắc an chi, Chung Thần Lạc cũng đúng thật có một bản cáo cần phải viết, chỉ là không ngờ Phác Chí Thịnh sẽ cẩn thận đến mức nhắc mình mang ly nước, còn giúp mình rót nước vào. Những chuyện nhỏ nhặt này càng dễ khiến Chung Thần Lạc cảm động, cũng làm cho cậu có ảo giác được người yêu chăm sóc.

(Ký lai chi tắc an chi: Chuyện đã xảy ra thì thôi cứ bình tĩnh mà đối mặt)

Đây cũng có thể trở thành tư liệu sống cho truyện tranh của cậu, Chung Thần Lạc nhấp mấy ngụm nước ấm, nhẹ nhàng đặt chiếc cốc sang bên cạnh, lặng lẽ quan sát Phác Chí Thịnh ngồi ở phía đối diện mình.

Hôm nay Phác Chí Thịnh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc tím đen, Chung Thần Lạc cảm thấy dù chỉ là một chiếc áo trông rất bình thường thôi nhưng mặc lên người Phác Chí Thịnh cũng sẽ trở nên khác biệt. Giống như những quả bóng rổ xịn hơn mà mọi người mang lên sân thực ra trông chẳng khác những quả bóng khác là mấy, nhưng nếu ở trên tay những người chơi giỏi sẽ luôn được một số người cho là khác nhau.

"Lạnh không?" Phác Chí Thịnh hé môi hỏi, Chung Thần Lạc dường như không nghe rõ, nhưng cậu biết người kia đang nói gì.

Chung Thần Lạc lắc đầu, khẽ mỉm cười với Phác Chí Thịnh, ra hiệu cứ tiếp tục làm bài tập.

Mà Phác Chí Thịnh thấy Chung Thần Lạc chống cằm cười với mình thì nhớ tới con mèo màu quýt đang liếm lông mà cậu trông thấy khi đi ngang qua bụi hoa lần trước.

Cậu hơi hối hận vì đưa Chung Thần Lạc đến thư viện, mặc dù bọn họ đã tìm một góc tương đối vắng vẻ. Nhưng cậu không muốn người khác thấy khía cạnh này của Chung Thần Lạc, tuy lúc này nảy sinh ý nghĩ như thế thì chính bản thân cậu cũng cảm thấy hơi nực cười.

Dẫu sao điều này cũng khiến Phác Chí Thịnh nhận thức rõ hơn, bản thân không coi Chung Thần Lạc như một người bạn bình thường. Quá trình xác nhận tâm ý bản thân thật ra không khó, bởi vì kết quả là gì thì trong lòng đã tự rõ.

Phác Chí Thịnh lôi một chiếc áo sơ mi kẻ sọc mới tinh từ trong cặp sách ra, vươn tay vượt qua máy tính của Chung Thần Lạc để đưa cho người đối diện. Mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng Chung Thần Lạc hiểu.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phác Chí Thịnh, Chung Thần Lạc mặc vào chiếc áo kẻ sọc rộng rãi này, cậu liếm liếm môi, mắt sáng ngời nhìn Phác Chí Thịnh.

Phác Chí Thịnh hài lòng gật đầu, lấy ra một tờ giấy trắng, viết vài chữ rồi đưa cho Chung Thần Lạc.

"Rất hợp"

Chung Thần Lạc dường như đã hiểu lý do tại sao Phác Chí Thịnh phải mặc áo dài tay trong thư viện, ngồi lâu đúng là thấy lạnh, cậu còn bắt đầu tò mò nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm trong thư viện là bao nhiêu.

Mất hai giờ để hoàn thành báo cáo, Chung Thần Lạc nén tài liệu rồi gửi qua email cho giáo viên, xác nhận gửi thành công thì hít một hơi thật sâu.

Kết thúc khóa học muôn năm!

Cậu hò hét trong lòng, yên lặng đóng máy tính lại. Thấy Chung Thần Lạc đã làm báo cáo xong, Phác Chí Thịnh đột nhiên đứng dậy dời chỗ ngồi, cũng may bàn này là bàn tròn dành cho hai người nên không ai phát hiện ra có gì bất thường.

Hai người dựa có chút gần, Phác Chí Thịnh đưa qua một bên tai nghe, ghé vào tai Chung Thần Lạc thì thầm: "Muốn nghe nhạc không?"

Chung Thần Lạc không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc, bởi vì trong truyện tranh cậu vẽ cũng có một đoạn tương tự, hai nam chính vừa gặp không lâu đã ngồi trên xe buýt cùng nhau nghe nhạc.

Mà hiện tại, lời thầm thì của Phác Chí Thịnh càng khiến cậu tâm động hơn, tâm trạng khác hẳn khi cậu vẽ tranh. Chung Thần Lạc mím chặt môi, giả vờ lạnh nhạt đeo một bên tai nghe vào.

"I'll be dancing on the cloud,

Đặt mình trên những đám mây khiêu vũ một điệu nhảy,

Thirty-thousand feet above the ground,

Ba mươi nghìn feet trên mặt đất,

Cause that's how I feel whеn you're around"

Bởi vì đó là cảm giác của anh khi ở bên em.

——

Lúc cả hai chậm rãi ra khỏi thư viện thì mặt trời đã lười biếng lặn xuống nằm bên rìa bầu trời, ánh chiều tà màu vàng ấm áp dường như đang vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

"Hồi nhỏ tôi không thích nhìn thấy mặt trời vào giờ này lắm" Phác Chí Thịnh trầm giọng nói, như lạc vào hồi ức.

"Tại sao?" Chung Thần Lạc hỏi, cúi đầu nhìn hai chiếc bóng kéo dài, cậu khẽ vung vẫy ống tay áo rộng rãi, thầm nghĩ áo của Phác Chí Thịnh thật là oversize, cũng ngập tràn cảm giác bạn trai, cậu có chút không muốn cởi ra trả lại cho Phác Chí Thịnh.

"Luôn cảm thấy ngày sắp phải kết thúc, sẽ không khống chế được sự tiếc nuối và buồn bã của bản thân"

"Nhưng nguyên nhân vì thế nên chúng ta mới mong chờ ngày mai sẽ đến. Em không mong chờ ngày mai sẽ xảy ra điều tuyệt vời gì à?" Chung Thần Lạc nhướng mày.

Phác Chí Thịnh mím môi, cười nhẹ, "Nếu trước đây gặp được anh thì tốt rồi". Cậu luôn bị mạch não hoàn toàn khác biệt của Chung Thần Lạc thuyết phục, nếu đổi lại là người khác, Phác Chí Thịnh sẽ theo bản năng muốn phản bác, nhưng đối tượng là Chung Thần Lạc, là Chung Thần Lạc mà cậu thích.

Giả sử phải mất sáu giây để một chiếc lông vũ hạ cánh từ trên cao xuống, thì thời gian cậu thích Chung Thần Lạc còn ngắn hơn, cũng dài hơn. Chung Thần Lạc tựa như chiếc lông vũ, còn Phác Chí Thịnh là trái đất, cậu mong chờ chiếc lông vũ đang tự do tung bay này mau sớm hạ cánh.

"Bây giờ gặp nhau cũng không muộn~" Chung Thần Lạc nháy mắt vài cái với Phác Chí Thịnh, giọng điệu nhẹ nhàng xua tan mây mù trong lòng Phác Chí Thịnh.

Phác Chí Thịnh gật đầu, "Đột nhiên hơi đói"

Chung Thần Lạc vui vẻ bật cười, "Em cũng thật là đột nhiên"

"Đi ăn hamburger bít tết đi..."

——

Lại qua vài ngày, Phác Chí Thịnh hoàn thành xong bài tập nhóm hỏng bét của mình, lê thân xác mỏi mệt trở về ký túc xá, lại không bắt gặp bóng dáng Chung Thần Lạc ở đâu cả.

Căn phòng tối om khiến trong lòng Phác Chí Thịnh bỗng dưng có cảm giác trống rỗng, dần dần, cảm giác trống rỗng này tràn ngập lồng ngực, khiến cậu cảm thấy có chút cô đơn.

Rõ ràng trước đây chưa từng cảm thấy cô đơn.

Sau khi minh xác tâm ý của bản thân thì việc Chung Thần Lạc đột ngột biến mất sẽ khiến cậu cảm thấy lo lắng, cậu lấy điện thoại ra, xóa mấy thông báo không liên quan, mở ảnh đại diện của Chung Thần Lạc rồi nhấn vào giao diện trò chuyện.

-Còn chưa về à?

Người đối diện không trả lời ngay lập tức, Phác Chí Thịnh tắt màn hình, trong lòng lại trào dâng cảm xúc kỳ lạ. Cứ như bản thân háo hức mở một chiếc hộp đầy mùi thơm, nhưng bên trong chỉ còn lại một ít phần kem còn sót lại của chiếc bánh.

Mãi đến nửa giờ trước khi gác cổng, Chung Thần Lạc mới thở hổn hển đẩy cửa ký túc xá, Phác Chí Thịnh đang xem anime và ăn hạt dẻ, không quay đầu lại chào Chung Thần Lạc như mọi khi.

"Thiếu chút nữa là xong đời...Đoán xem tối nay tôi gặp phải chuyện gì!". Chung Thần Lạc tự nói một mình, thoát lực dựa vào bàn của Phác Chí Thịnh.

Phác Chí Thịnh nhấp vào phím cách trên máy tính để tạm dừng màn hình, nhưng vẫn không quay đầu nhìn Chung Thần Lạc, cậu nhai hạt dẻ, lại cảm thấy đần độn vô vị.

Chung Thần Lạc còn chưa nhận ra sự bất thường của Phác Chí Thịnh, tiếp tục nói: "Tôi với..." suýt chút nữa nói ra từ chủ biên.

"Tôi với bạn chơi bóng xong thì để quên điện thoại ở sân bóng rổ! Đến cửa tàu điện ngầm mới nhớ ra, phải vội vàng chạy về, may vẫn còn trên ghế đá"

Phác Chí Thịnh gật đầu, sau đó lấy ra một hạt dẻ khác nhét vào miệng. Cậu quyết định chia tay nhãn hiệu hạt dẻ này một thời gian, mùi vị hình như không còn ngon như mấy ngày trước nữa.

Chung Thần Lạc cuối cùng cũng phát hiện ra dị thường, cậu dừng lại, "Em ăn cơm tối chưa?" Cậu nhìn Phác Chí Thịnh nhíu mày nhai hạt dẻ, nghi ngờ hỏi.

"Ăn rồi". Phác Chí Thịnh cuối cùng cũng lên tiếng.

"Hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, nên tôi chuyên môn làm bữa tối cho ảnh, bát cũng là tôi rửa luôn". Chung Thần Lạc cười nói.

Hóa ra là cùng bạn bè vượt qua bữa tối tuyệt vời, cho nên mới không có thời gian trả lời tin nhắn của cậu. Đúng rồi, dù sao chính mình chỉ là bạn cùng phòng của Chung Thần Lạc, mặc dù biết thân phận của mình bây giờ nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy không vui.

"Tôi gửi tin nhắn cho anh". Phác Chí Thịnh ủ rũ nói.

Chung Thần Lạc sửng sốt, vội vàng mở điện thoại, "Tôi không nhận được thông báo"

"Không sao, đi tắm đi, cũng muộn rồi". Phác Chí Thịnh tắt máy tính, đứng dậy chuẩn bị đi đánh răng.

Chung Thần Lạc tựa hồ chậm rãi nhận ra sự biến trong không khí, cậu vươn tay nắm lấy góc áo của Phác Chí Thịnh.

"Xin lỗi mà, tôi thực sự không thấy tin nhắn". Chung Thần Lạc nhìn thấy Phác Chí Thịnh quay đầu lại, cảm giác tội lỗi dâng lên gấp đôi.

Cậu không hiểu tại sao bản thân phải chột dạ, bầu không khí hiện tại đã bị phóng đại đến mức này, Chung Thần Lạc rất muốn biết tại sao Phác Chí Thịnh lại thấy không vui.

"Ừm, anh vui vẻ là được"

"Ý của em là gì?" Chung Thần Lạc nín thở, "Tôi đã xin lỗi em rồi, hơn nữa lúc trước em không trả lời tin nhắn của tôi, tôi cũng không nói gì, đúng không?"

Phác Chí Thịnh lùi lại một bước, ngón tay của Chung Thần Lạc cũng rũ xuống.

"Lần trước em cũng cùng bạn bè đi chơi, tôi có nói cái gì không, nói cái gì mà anh vui vẻ là được rồi?"

Nhìn Phác Chí Thịnh im lặng, những cảm xúc sốt ruột tích tụ lúc trước cũng bị Chung Thần Lạc tuôn ra, giống như chiếc bánh sừng bò đầy kem bất ngờ bị một nắm đấm giáng xuống, bung bét cả lên.

"Tôi rất để ý". Phác Chí Thịnh đột nhiên cắt ngang.

Tâm tư thổ lộ đi ra như chiếc gối rách, bông gòn bị ép thoát ra khỏi vỏ gối, tranh giành lộ ra ngoài, bụi trắng bay lên.

Chung Thần Lạc tắm xong thì Phác Chí Thịnh đã nằm ở trên giường, rèm giường kéo kín làm Chung Thần Lạc nhớ tới câu vừa nãy bị Phác Chí Thịnh bỏ lại rồi xoay người đến ban công đánh răng, không cho Chung Thần Lạc chút thời gian nào để phản ứng.

Bầu không khí mập mờ được tô đậm đến cao nhất, sau đó vỡ vụn tan biến.

Thích một người sẽ không tự chủ bị đối phương tác động cảm xúc, Chung Thần Lạc không thể phủ nhận tâm trạng của bản thân đang bị Phác Chí Thịnh ảnh hưởng. Cậu đành nhẹ nhàng tắt đèn, dùng đèn pin điện thoại leo lên giường của mình.

Ngày mai rồi nói chuyện.

Ngay khi Chung Thần Lạc đang yên lặng dùng điện thoại trả lời chủ biên, thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng kêu rên.

"Buông ra... đừng chạm vào tôi..." Giọng nói run rẩy của Phác Chí Thịnh, cách rèm giường lọt vào tai Chung Thần Lạc.

Nói mớ lặp đi lặp lại khiến Chung Thần Lạc cảm thấy Phác Chí Thịnh giống như một cún con đáng thương đang cầu cứu, cậu vừa lo lắng vừa vén chăn ra khỏi giường, bước tới chỗ của Phác Chí Thịnh, nhẹ giọng gọi.

"Chí Thịnh, dậy dậy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com