Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VANILLA LATTE - CHƯƠNG 9


"Em luôn là ngoại lệ đối với anh"

09

Từng tiếng la hét vang lên, thậm chí nhiều người trong hội trường còn cầm điện thoại quay về phía Phác Chí Thịnh, dù sao cậu cũng là nam sinh duy nhất trong khán phòng, vừa đứng dậy còn tỏ tình trực tiếp với Thầy Một Ngàn.

MC cũng sáng mắt, "Oa, vị tiểu ca ca may mắn này, xem ra cậu ấy rất tHích tác phẩm của Thầy Một Ngàn, nào, chúng ta nghe Thầy Một Ngàn đáp lại thế nào!"

Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Chung Thần Lạc, chỉ thấy khóe miệng Chung Thần Lạc nhếch lên, "Cám ơn, cám ơn sự yêu thích của cậu"

Phác Chí Thịnh nhìn thẳng vào người cứng ngắc trên sân khấu, vuốt vuốt tóc mái trên trán "Phải là tôi cám ơn anh"

Tiếng ồn ào của khán giả như từng đợt sóng muốn nhấn chìm bọn họ, trong khi mọi người đang phấn khích, không ai chú ý sóng ngầm mãnh liệt trong mắt hai người.

Phác Chí Thịnh trả micrô lại cho nhân viên bên cạnh, vừa ngồi về vị trí đã thấy MC chuyển sang phần tiếp theo.

Lúc đầu, Chung Thần Lạc còn chưa tin người kia là Phác Chí Thịnh, nhưng quần áo cùng động tác tay quen thuộc, từ trên xuống dưới đều đang nói cho cậu, chàng trai đang ngồi dưới khán đài, là bạn cùng phòng của cậu, Phác Chí Thịnh.

Buổi gặp mặt kết thúc, nhân viên đưa Chung Thần Lạc trở lại phòng nghỉ bên cạnh hậu trường, lúc đóng cửa phòng, đầu óc Chung Thần Lạc vẫn còn đang trống rỗng.

Cậu còn chưa chải vuốt được suy nghĩ thì đã có người gõ cửa, là Lý Minh Hưởng cùng hai họa sĩ khác của studio, Chung Thần Lạc ngay lập tức trở lại bộ dạng cũ, tươi cười chào đón bọn họ.

Tiếp theo sau đó, còn có hai người phụ trách đến giải thích phần còn lại, chẳng mấy chốc đã đến lúc ký tên. Chung Thần Lạc gần như là hoàn toàn bị đẩy đi ra, trong đầu còn chưa có thời gian để thắc mắc tại sao Phác Chí Thịnh lại xuất hiện ở đây.

"Em có muốn ăn gì trước không, sau khi kết thúc còn có tiệc liên hoan, sếp muốn đãi khách, em nhất định phải đi!". Lý Minh Hưởng mang theo một túi đồ màu nâu bước vào.

"Không đói, kết thúc rồi đi ăn luôn". Chung Thần Lạc phất phất tay, đứng dậy đi theo nhân viên đến khu ký tên.

Cậu dùng khóe mắt quét qua đội ngũ xếp hàng tiến vào hội trường, vừa chờ mong bóng hình quen thuộc kia xuất hiện, lại không khống chế được sản sinh cảm giác lo lắng chưa từng có, hai cực đối lập của cảm xúc như những khối băng sắc bén va chạm vào nhau, cùng với trái tim lạc nhịp của Chung Thần Lạc, va trái va phải biến thành những mảnh băng vụn.

Nhưng mà cho đến ký tên kết thúc, Phác Chí Thịnh cũng không xuất hiện.

Tiệc tối, Chung Thần Lạc đã uống rất nhiều rượu, khi Lý Minh Hưởng tiễn cậu lên xe hỏi cậu muốn về đâu thì Chung Thần Lạc không còn nheo mắt cười như khi ăn tối nữa, đồng tử mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu cũng không trả lời.

Lý Minh Hưởng tưởng Chung Thần Lạc say, châm chước một lúc thì báo địa chỉ nhà của Chung Thần Lạc cho tài xế. Về đến nhà thì Chung Thần Lạc có vẻ tỉnh táo hơn, cậu vẫy tay tạm biệt Minh Hưởng, cười nói bản thân lên trước.

Vừa xuống xe thì một cảm giác mát lạnh ập đến, đi được vài bước thì Chung Thần Lạc nghe thấy tiếng giày giẫm vào vũng nước, cúi đầu nhìn mới biết đường ướt, vài vũng nước cạn phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo mông lung.

Hóa ra là trời đã mưa, Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, cây cối trong khu dân cư dường như tỏa ra hương thơm nồng hơn trước, cậu chậm rãi thả lỏng đầu óc đi bộ về nhà.

"Đinh ——" cửa thang máy từ từ mở ra, Chung Thần Lạc bước ra khỏi thang máy, xoay người đi hướng cửa nhà mình, liền nhìn thấy một bóng người đang dựa vào nơi đó.

Người kia tựa hồ đã đứng ở cửa hồi lâu, chính mình xuất hiện còn chưa kịp phản ứng lại, mặt bên như một một kẻ ngốc.

"Chung Thần Lạc..."

"Em đang làm gì ở đây?"

Chung Thần Lạc rất am hiểu phán đoán thái độ của đối phương sau một câu nói ngắn, đối với Phác Chí Thịnh cũng vậy, nhưng lần này cậu không định hùa theo lời lấy lòng của Phác Chí Thịnh.

"Hôm nay trời mưa......"

Chung Thần Lạc thấy Phác Chí Thịnh bắt đầu vòng xa đề tài cũng không bực bội, trực tiếp mở khóa vào cửa.

Sau khi mở khóa thành công, Chung Thần Lạc cũng không đợi Phác Chí Thịnh đến gần, ngay khi cậu tận lực giảm tốc độ dừng lại ở cửa, Phác Chí Thịnh đã nắm lấy tay Chung Thần Lạc.

Đây là lần đầu tiên Chung Thần Lạc cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Phác Chí Thịnh, nó không ấm như trong tưởng tượng mà khá lạnh, giống như vừa được vớt từ thùng nước đá lên.

Ngay sau đó, Phác Chí Thịnh hắt hơi, đèn cảm biến ở lối vào sáng lên, Chung Thần Lạc mới nhận ra trên áo khaocs của Phác Chí Thịnh có một mảng sẫm màu hơn, mặt trên cũng loang lổ vệt nước.

Chung Thần Lạc cau mày nói: "Em dính mưa?"

"Nửa đườn thì trời mưa..." Phác Chí Thịnh nói xong liền sụt sịt, cậu vẫn đang nắm chặt cổ tay của Chung Thần Lạc.

Cậu cảm nhận được hơi ấm từ làn da của Chung Thần Lạc, ánh mắt cũng như có mưa rơi, Phác Chí Thịnh xuyên qua tóc mái ướt sũng nhìn chăm chú người đang hai má ửng hồng trước mặt.

Chung Thần Lạc thở dài một hơi, cậu thỉnh thoảng sẽ nảy sinh một vài suy nghĩ, tỷ như hiện tại, cậu cảm thấy Phác Chí Thịnh như một món đồ thủy tinh trong suốt dễ vỡ, nhưng bề mặt lại được bọc một lớp nhung mềm mại. Làm cậu không dám tùy ý ném xuống đất, thậm chí muốn bóc ra lớp ngoài để kiểm tra bên trong có hư hại gì hay không.

"Vào trước đã..." Chung Thần Lạc dùng sức kéo Phác Chí Thịnh vào nhà, "Em đi tắm đi, đừng để cảm lạnh". Cậu từ trong phòng lấy ra một bộ đồ ngủ rộng thùng thình nhét vào người vẫn còn đứng đực ở đó.

Phác Chí Thịnh ủ rũ nói: "Đừng tức giận, tôi xin lỗi"

"Không giận". Chung Thần Lạc nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Phác Chí Thịnh, cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, nhất định là do uống rượu quá nhiều, cậu tự tẩy não bản thân.

"Chung Thần Lạc..." Phác Chí Thịnh còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Chung Thần Lạc đẩy vào phòng tắm, vừa quay đầu lại thì Chung Thần Lạc đã giúp đóng cửa lại.

"Không tắm thì ra ngoài". Hành động của Chung Thần Lạc trái ngược với lời nói, lúc đóng cửa lại cũng không chú ý khóe miệng của Phác Chí Thịnh đã cong lên.

Phác Chí Thịnh tắm xong đi ra thì Chung Thần Lạc đã dựa vào ghế sô pha uống nước mật ong, cậu để ý thấy Phác Chí Thịnh mang theo hơi nước đến gần mình, nhưng cậu không quay đầu lại.

Phác Chí Thịnh trực tiếp ngồi ngay bên cạnh cậu, thậm chí còn đưa tay sờ trán Chung Thần Lạc, "Anh có bị sốt không?"

"Không, chỉ là mới uống rượu". Chung Thần Lạc nghiến răng ngả người ra sau, ai biết lưng trực tiếp ngã xuống cánh tay của Phác Chí Thịnh, còn chưa kịp bật dậy thì đã bị ánh mắt thiêu đốt của Phác Chí Thịnh đánh ngã.

"Thì ra Chung Thần Lạc đi uống rượu, tôi chờ anh đã lâu"

Chung Thần Lạc căng cứng cơ thể, cậu cảm thấy bản thân như thể đang rơi vào lòng của Phác Chí Thịnh, hơi lạnh sau khi tắm bay đi, trên người Phác Chí Thịnh dưỡng như vẫn còn lưu lại mùi sữa tắm mà cậu thường dùng, mùi hoa diên vĩ thoang thoảng ban đầu vì nhiệt độ cơ thể mà càng nồng đậm hơn nữa.

"Tôi không thể đến buổi ký tên vì một người bạn đột nhiên bị thương, tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện kiểm tra". Phác Chí Thịnh phát hiện bản thân không bài xích tiếp xúc với thân thể của Chung Thần Lạc, thậm chí muốn càng nhiều hơn, cậu cố gắng kiềm chế nhưng thân thể không nghe lời dính càng chặt vào cơ thể của Chung Thần Lạc.

Đồng tử Chung Thần Lạc run lên, không ngờ Phác Chí Thịnh lại tự mình giải thích trước. "Em biết lâu rồi à? Em có đọc truyện của tôi?"

"Tôi thích Thầy Một Ngàn lâu rồi, rất thích truyện tranh của anh ấy, nhưng hôm nay mới...." Phác Chí Thịnh cố ý kéo dài âm cuối, như tạm dừng để thu hút sự chú ý của Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu nhìn Phác Chí Thịnh, ánh mắt lấp lánh như những vì sao, hoàn toàn khác với lúc đứng trên sân khấu nhìn mình, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt nào đó giống như mình.

Phác Chí Thịnh nhẹ nhàng ôm lấy Chung Thần Lạc, thấy Chung Thần Lạc không đẩy ra thì mới chậm rãi mở miệng: "Hôm nay mới biết được, thì ra Thầy Một Ngàn mà em vẫn luôn ngưỡng mộ là bạn cùng phòng mà em vẫn thầm thích, Chung Thần Lạc"

Một lúc sau, Chung Thần Lạc vươn tay ôm lại Phác Chí Thịnh, "Em là anh sợ"

Khi Chung Thần Lạc đứng trên sân khấu nhìn người mình thích đột nhiên xuất hiện dưới hàng ghế khán giả, cầm micro nói thích với chính mình, thật ra cậu rất sợ, sợ Phác Chí Thịnh chỉ đơn thuần thích "Thầy Một Ngàn" mà không phải là chính cậu, không phải bạn cùng phòng cậu.

Cậu thậm chí còn bắt đầu ghen tị với chính mình trên Internet, có thể khiến Phác Chí Thịnh nói ra mấy lời tâm động trước mặt rất nhiều người. Sau khi xé bỏ lớp mặt nạ, thứ lộ ra trước mặt Phác Chí Thịnh vẫn chỉ là con người bình thường của cậu mà thôi, một người bạn cùng phòng bình thường, Chung Thần Lạc sợ Phác Chí Thịnh sẽ thất vọng.

Những cảm xúc trì trệ cuối cùng cũng được giải phóng sau lời thú nhận dịu dàng của Phác Chí Thịnh, bởi vì cậu biết rõ lúc này chỉ có hai người bọn họ, mà vòng tay của Phác Chí Thịnh chỉ mở rộng cho mình cậu.

"Em muốn nghe anh nói, Chung Thần Lạc". Hơi thở nóng rực của Phác Chí Thịnh quanh quẩn bên tai, Chung Thần Lạc cảm thấy toàn thân mềm nhũn, giống như bỏng ngô ngâm trong nước ấm, viền vàng nổ tung cũng dần trở nên mềm nhũn.

Chung Thần Lạc nhéo nhéo góc áo sau lưng Phác Chí Thịnh, "Em luôn là ngoại lệ đối với anh"

Hai người tâm ý tương thông ôm nhau thật chặt, Phác Chí Thịnh cảm thấy trái tim mình như được kẹo ngọt lấp đầy, cậu không muốn buông Chung Thần Lạc ra.

"Anh cũng thích em, phải không?" Phác Chí Thịnh trầm giọng hỏi.

"Rất thích, thích nhất" Chung Thần Lạc nói xong thì hai tai đỏ bừng.

Không biết qua bao lâu, hai người tách ra, Phác Chí Thịnh vẫn trắng trợn nhìn chằm chằm Chung Thần Lạc, "Vậy em về trước, anh nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả nhiều rồi, Thầy Một Ngàn"

Ngay trước mặt được gọi là Thầy Một Ngàn khiến Chung Thần Lạc có hơi xấu hổ, khụ khụ vài tiếng, "Cửa đóng rồi"

Phác Chí Thịnh dừng một chút, "Vậy em đi khách sạn đối diện"

Chung Thần Lạc bĩu môi, "Hiện tại em đang mặc đồ ngủ của anh, lúc này còn đi khách sạn sẽ dọa người khác mất"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phác Chí Thịnh tiếp tục hỏi, "Anh muốn giữ em lại à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com